Edit: Thiên Diệp
Beta: Ngạn Tịnh
"Lớp trưởng, cậu cảm thấy lâu ngày sinh tình có thể bền lâu không?"
Mặt Tô Vãn Vãn có chút hồng,Tần Thanh bị nhằm vào bỗng nhiên đứng lên, lướt qua hai mắt của mọi người, xách cặp sách lên, một bộ cao lãnh nói, "Lâu hay không lâu phải xem lòng người..."
"Trong nhà có việc, tớ đi về trước."
Bước chân anh trước sau vẫn luôn kiên định như một, tới cửa, anh lại xoay người, "Còn có, các cậu quên mời một bạn học lâu năm, Tô Tiểu Tiểu đã cùng chúng ta chung lớp ba năm."
"Gặp lại sau."
Lúc một người có lễ giáo nhất, chính là cảm giác bản thân tự nhiên lại tức giận, lại vẫn bình tĩnh nói lời tạm biệt.
Chạy xe về tới nhà, Tần Thanh buông cặp sách, nhìn mẹ Tần, "Mẹ, cuối tuần sinh nhật con, có một bạn học sẽ đến đây."
"À, được nha, thông đồng lúc nào đó, con thế nhưng còn có bạn học đến ăn sinh nhật à." bà Tần cắn một ngụm quả táo, "Giống cái?"
"......"
Anh xoa xoa thái dương, "Con đi ngủ, thứ sáu sẽ đến đây, mẹ đừng dọa người ta."
Lúc Tần Thanh đi vào trong liền nghe được phía sau truyền đến tiếng cười của mẹ Tần.
"Ha ha ha ha ha, nào đến nỗi vậy chứ, mẹ con đáng yêu như thế lại còn thiện lương, sao có thể dọa đến người ta chứ."
"Hắc hắc hắc, con nói như vậy, khẳng định là cô nhóc nào rồi."
Tần Thanh không nói gì, móc di động ra gửi cái tin nhắn cho Lục Nhất Lan.
"Cuối tuần này, bà Tần có thể sẽ cởi mở thái quá, nhưng người không xấu, đừng thẹn thùng. by- Tần Thanh."
Suy nghĩ thật lâu, anh lại gửi thêm một tin nhắn.
"Gần đây học tập rất tốt, lần kiểm tra này tiến bộ rất lớn, rất tuyệt. by- Tần Thanh."
Tần học bá cho rằng chính mình có thể nói ra lời nói nhất êm tai nhất, chính là khích lệ ai đó.
Anh cầm di động suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn nằm ở trên giường, anh cần ngủ một giấc để có thể thông lại những hành động khác thường của anh gần đây.
Đúng vậy, tất cả hành động khác thường liên quan đến Tô Tiểu Tiểu kia.
Nhưng là, lúc sau chờ Tần Thanh tỉnh lại, anh phát hiện mọi thứ đều thay đổi.
Cái người Tô Tiểu Tiểu kia vẫn luôn vây quanh ở bên cạnh anh, đã biến mất, sau khi gửi một tin nhắn đáp trả cho có lệ liền giống như bốc hơi khỏi nhân gian cmnl.
Di động chỉ có một điểm đỏ nhỏ, bấm vào, một tin nhắn rất đơn giản.
"Ừm. by- Tô Tiểu Tiểu."
Trong lòng thắt chặt lại, ban đêm, anh rời phòng ăn cơm, mẹ Tần rõ ràng cảm thấy được một bầu không khí dục cầu bất mãn mãnh liệt từ trên người con trai của bà.
"Con đây là xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có việc gì." Anh đi đến cái bàn bên cạnh ngồi xuống, bà Tần chỉ ừ một tiếng, hình thức ở chung giữa hai người chính là quỷ dị như vậy.
Bà Tần không ngừng hỏi, "Con trai à, tiểu thư phiền toái trong thùng rác phòng con là ai vậy?"
"......"
Anh rốt cuộc ngẩng đầu lên, có chút bất đắc dĩ nhìn mẹ của mình, "Mẹ, mẹ có thể đừng lục lọi thùng rác con được không."
"Cái này có gì đâu." Bà không thèm để ý chút nào, "Thùng rác cũng là một con đường truyền tình cảm mẹ con nha, con xem, con vứt thùng rác mà không chịu thiêu hủy, còn không phải là để cho mẹ xem sao ~"
Đây rốt cuộc là cái logic quỷ quái gì vậy, Tần Thanh không muốn vì chuyện này mà cãi cọ, chỉ là ——
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện bộ dáng một người, không ngừng nhảy nhót tới lui bên cạnh anh, giống như Tam Vị Chân Hỏa đốt cháy ở trên người hắn, bộ dáng vĩnh viễn sẽ không ngừng.
Si ngốc.
Bên kia, Lục Nhất Lan nằm ở trên giường bắt đầu tự hỏi định vị về bộ tiểu thuyết này.
Đông Thần cùng Tô Vãn Vãn, là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư.
Tần Thanh và Tô Vãn Vãn đã quen biết từ bốn năm trước, Tần Thanh vừa gặp mặt đã yêu cô ấy, gặp lần hai liền si mê, đến bây giờ đã bốn năm.
Tính thử một chút, là 1300 ngày đêm, không phải chỉ với mấy ngày đơn giản như cô là có thể giải quyết.
Không sao cả, cô ——
Có nghị lực, có thời gian, dính anh dính đến chết.
Beta: Ngạn Tịnh
"Lớp trưởng, cậu cảm thấy lâu ngày sinh tình có thể bền lâu không?"
Mặt Tô Vãn Vãn có chút hồng,Tần Thanh bị nhằm vào bỗng nhiên đứng lên, lướt qua hai mắt của mọi người, xách cặp sách lên, một bộ cao lãnh nói, "Lâu hay không lâu phải xem lòng người..."
"Trong nhà có việc, tớ đi về trước."
Bước chân anh trước sau vẫn luôn kiên định như một, tới cửa, anh lại xoay người, "Còn có, các cậu quên mời một bạn học lâu năm, Tô Tiểu Tiểu đã cùng chúng ta chung lớp ba năm."
"Gặp lại sau."
Lúc một người có lễ giáo nhất, chính là cảm giác bản thân tự nhiên lại tức giận, lại vẫn bình tĩnh nói lời tạm biệt.
Chạy xe về tới nhà, Tần Thanh buông cặp sách, nhìn mẹ Tần, "Mẹ, cuối tuần sinh nhật con, có một bạn học sẽ đến đây."
"À, được nha, thông đồng lúc nào đó, con thế nhưng còn có bạn học đến ăn sinh nhật à." bà Tần cắn một ngụm quả táo, "Giống cái?"
"......"
Anh xoa xoa thái dương, "Con đi ngủ, thứ sáu sẽ đến đây, mẹ đừng dọa người ta."
Lúc Tần Thanh đi vào trong liền nghe được phía sau truyền đến tiếng cười của mẹ Tần.
"Ha ha ha ha ha, nào đến nỗi vậy chứ, mẹ con đáng yêu như thế lại còn thiện lương, sao có thể dọa đến người ta chứ."
"Hắc hắc hắc, con nói như vậy, khẳng định là cô nhóc nào rồi."
Tần Thanh không nói gì, móc di động ra gửi cái tin nhắn cho Lục Nhất Lan.
"Cuối tuần này, bà Tần có thể sẽ cởi mở thái quá, nhưng người không xấu, đừng thẹn thùng. by- Tần Thanh."
Suy nghĩ thật lâu, anh lại gửi thêm một tin nhắn.
"Gần đây học tập rất tốt, lần kiểm tra này tiến bộ rất lớn, rất tuyệt. by- Tần Thanh."
Tần học bá cho rằng chính mình có thể nói ra lời nói nhất êm tai nhất, chính là khích lệ ai đó.
Anh cầm di động suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng vẫn nằm ở trên giường, anh cần ngủ một giấc để có thể thông lại những hành động khác thường của anh gần đây.
Đúng vậy, tất cả hành động khác thường liên quan đến Tô Tiểu Tiểu kia.
Nhưng là, lúc sau chờ Tần Thanh tỉnh lại, anh phát hiện mọi thứ đều thay đổi.
Cái người Tô Tiểu Tiểu kia vẫn luôn vây quanh ở bên cạnh anh, đã biến mất, sau khi gửi một tin nhắn đáp trả cho có lệ liền giống như bốc hơi khỏi nhân gian cmnl.
Di động chỉ có một điểm đỏ nhỏ, bấm vào, một tin nhắn rất đơn giản.
"Ừm. by- Tô Tiểu Tiểu."
Trong lòng thắt chặt lại, ban đêm, anh rời phòng ăn cơm, mẹ Tần rõ ràng cảm thấy được một bầu không khí dục cầu bất mãn mãnh liệt từ trên người con trai của bà.
"Con đây là xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có việc gì." Anh đi đến cái bàn bên cạnh ngồi xuống, bà Tần chỉ ừ một tiếng, hình thức ở chung giữa hai người chính là quỷ dị như vậy.
Bà Tần không ngừng hỏi, "Con trai à, tiểu thư phiền toái trong thùng rác phòng con là ai vậy?"
"......"
Anh rốt cuộc ngẩng đầu lên, có chút bất đắc dĩ nhìn mẹ của mình, "Mẹ, mẹ có thể đừng lục lọi thùng rác con được không."
"Cái này có gì đâu." Bà không thèm để ý chút nào, "Thùng rác cũng là một con đường truyền tình cảm mẹ con nha, con xem, con vứt thùng rác mà không chịu thiêu hủy, còn không phải là để cho mẹ xem sao ~"
Đây rốt cuộc là cái logic quỷ quái gì vậy, Tần Thanh không muốn vì chuyện này mà cãi cọ, chỉ là ——
Trong đầu bỗng nhiên xuất hiện bộ dáng một người, không ngừng nhảy nhót tới lui bên cạnh anh, giống như Tam Vị Chân Hỏa đốt cháy ở trên người hắn, bộ dáng vĩnh viễn sẽ không ngừng.
Si ngốc.
Bên kia, Lục Nhất Lan nằm ở trên giường bắt đầu tự hỏi định vị về bộ tiểu thuyết này.
Đông Thần cùng Tô Vãn Vãn, là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư.
Tần Thanh và Tô Vãn Vãn đã quen biết từ bốn năm trước, Tần Thanh vừa gặp mặt đã yêu cô ấy, gặp lần hai liền si mê, đến bây giờ đã bốn năm.
Tính thử một chút, là 1300 ngày đêm, không phải chỉ với mấy ngày đơn giản như cô là có thể giải quyết.
Không sao cả, cô ——
Có nghị lực, có thời gian, dính anh dính đến chết.
/220
|