Editor: Ngạn Tịnh.
“Lão đại... Thật sự rất để ý tới cô.”
Đây là câu nói thứ hai của Trần Khoái.
“Tiểu thư, chuyện ngày hôm qua tôi đã biết, tôi muốn nói lời xin lỗi thay lão đại.”
Đây là câu nói thứ ba của Trần Khoái.
Lục Nhất Lan ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, “Cố ca ca đâu?”
“Lão đại không nói xin lỗi, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, có chút rất xin lỗi với cô, liền đi ra ngoài rồi.” Lục Trần Khoái cười rộ lên không còn khôn khéo, chỉ có chút nhàn nhạt thành thật cùng dịu dàng, làm người khác rất có hảo cảm, “Nhưng là không thể nghi ngờ, bây giờ cô chính là người anh ấy để ý nhất.”
“Thật sao? Vậy Giang Thiển Ái thì sao?”
“Tiểu thư lại biết cả những việc này.” Con ngươi Trần Khoái lướt qua vài phần kinh ngạc, “Lão đại cơ hồ không tiếp xúc với cô ta, chuyện tiếp xúc đều là chúng tôi làm.”
Từ từ?
Phụt----
Người vẫn luôn nói chuyện với Giang Thiển Ái, không phải Cố Mặc Trình, là Trần Khoái trước mắt này? Hoặc là nói lúc Trần Khoái nhàm chán không muốn làm, lên sân còn có khả năng chính là Trần Nhạc!
Thật là quá bi thương rồi.
“Đêm hôm qua, không, nên nói rạng sáng hôm nay, có lẽ tầm 3 giờ sáng, lão đại gọi điện thoại cho tôi, nói anh ấy rất có lỗi.”
“Không có gì.” Lục Nhất Lan có chút ngượng ngùng xoắn xít ngón tay, “Nếu tôi biết hôm qua là ngày giỗ của cha mẹ anh ấy---“
Vậy thì cô sẽ không ở nhà ăn bánh kem, hát bài ca Chúc Mừng Sinh Nhật.
Nhìn khuôn mặt có chút áy náy của cô gái trẻ, Trần Khoái lại có vài phần tán thưởng, “Tiểu thư thực thông tình đạt lý, nhưng mọi chuyện lại không chỉ là như vậy.”
Theo lời kể của Trần Khoái, Lục Nhất Lan biết được rất nhiều chuyện.
Năm đó, Cố Mặc Trình 19 tuổi.
Đang độ niên hoa, phong lưu phóng túng, gia đình cực kỳ hạnh phúc, người cũng rất đơn thuần.
Năm ấy, là sinh nhật anh, tuy rằng Cố gia xảy ra rất nhiều kiếp nạn thương nghiệp, nhưng những chuyện đó, cha Cố mẹ Cố đều gạt Cố Mặc Trình, cho nên anh cảm thấy trong nhà khá tốt.
Ngày sinh nhật, trên đường trở về anh còn cố ý vào tiệm bánh kem mua một cái bánh kem lớn, chuẩn bị trở về nhà vui vẻ một hồi, kết quả...
Lúc máy phát nhạc đang truyền ra bài ca Chúc Mừng Sinh Nhật, cha Cố mẹ Cố không chịu nổi áp lực kinh tế, dắt tay nhau nhảy lầu.
Năm ấy, khi thiếu niên đơn thuần nghe thấy một tiếng vang lớn lập tức lao ra cửa, thấy chính là cha mẹ bình thường sủng ái anh hết mình, té đến cả bộ mặt đều hoàn toàn thay đổi.
Thanh niên dường như từng trải qua loại chuyện này, trong lòng muốn giữ lại một ít đam mê đặc biệt, cho nên----
“Lão đại rất chán ghét ngày hôm qua, chán ghét sinh nhật, chán ghét bài ca Chúc Mừng Sinh Nhật.”
Hai tay Lục Nhất Lan chéo lấy nhau, hoàn toàn không biết nên nói gì. Cô nhìn Trần Khoái, khóe môi giật giật, không nói gì.
“Tiểu thư, tôi nói chuyện này cho cô nghe, cũng không phải để cô đồng tình lão đại, chỉ là muốn nói cho cô, anh ấy là một người mẫn cảm yếu ớt, làm chuyện gì không tốt, mong cô đảm đương vài phần...”
“Tôi biết!”
“Ngày mai là thứ bảy, lão đại hẳn sẽ trở về, anh ấy ở trong điện thoại từng nói, muốn bù đắp cho cô một cái sinh nhật.”
“Tôi...”
Tất cả lời nói của cô, chôn vùi trong một bức ảnh chụp.
“Lão đại hỏi, cô thích bánh kem nào trong số này.”
“...”
Trên đường trở về.
Trên xe, Lục Nhất Lan vẫn không nói chuyện, Trần Nhạc cảm thấy có chút kỳ quái, liền hỏi hai câu, ai biết lại thấy con ngươi Lục Nhất Lan có vài phần ướt át.
“Ạch.”
“Chị Nhạc Nhạc, em không sao.”
“Không sao là tốt rồi, anh chị nói gì em đó?” Cô nghiêng đầu qua, “Cái đó, anh trai chị chính là như vậy, miệng dao găm tim đậu hủ, em đừng để ý.”
“Phụt.” Bi thương của Lục Nhất Lan đều bị Trần Nhạc làm vơi đi, cô lắc đầu, “Không phải anh của chị, chỉ là cảm giác... Sau hôm nay, lại một lần nữa nhận thức Cố ca ca.”
“Lão đại... Thật sự rất để ý tới cô.”
Đây là câu nói thứ hai của Trần Khoái.
“Tiểu thư, chuyện ngày hôm qua tôi đã biết, tôi muốn nói lời xin lỗi thay lão đại.”
Đây là câu nói thứ ba của Trần Khoái.
Lục Nhất Lan ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, “Cố ca ca đâu?”
“Lão đại không nói xin lỗi, cũng cảm thấy có chút xấu hổ, có chút rất xin lỗi với cô, liền đi ra ngoài rồi.” Lục Trần Khoái cười rộ lên không còn khôn khéo, chỉ có chút nhàn nhạt thành thật cùng dịu dàng, làm người khác rất có hảo cảm, “Nhưng là không thể nghi ngờ, bây giờ cô chính là người anh ấy để ý nhất.”
“Thật sao? Vậy Giang Thiển Ái thì sao?”
“Tiểu thư lại biết cả những việc này.” Con ngươi Trần Khoái lướt qua vài phần kinh ngạc, “Lão đại cơ hồ không tiếp xúc với cô ta, chuyện tiếp xúc đều là chúng tôi làm.”
Từ từ?
Phụt----
Người vẫn luôn nói chuyện với Giang Thiển Ái, không phải Cố Mặc Trình, là Trần Khoái trước mắt này? Hoặc là nói lúc Trần Khoái nhàm chán không muốn làm, lên sân còn có khả năng chính là Trần Nhạc!
Thật là quá bi thương rồi.
“Đêm hôm qua, không, nên nói rạng sáng hôm nay, có lẽ tầm 3 giờ sáng, lão đại gọi điện thoại cho tôi, nói anh ấy rất có lỗi.”
“Không có gì.” Lục Nhất Lan có chút ngượng ngùng xoắn xít ngón tay, “Nếu tôi biết hôm qua là ngày giỗ của cha mẹ anh ấy---“
Vậy thì cô sẽ không ở nhà ăn bánh kem, hát bài ca Chúc Mừng Sinh Nhật.
Nhìn khuôn mặt có chút áy náy của cô gái trẻ, Trần Khoái lại có vài phần tán thưởng, “Tiểu thư thực thông tình đạt lý, nhưng mọi chuyện lại không chỉ là như vậy.”
Theo lời kể của Trần Khoái, Lục Nhất Lan biết được rất nhiều chuyện.
Năm đó, Cố Mặc Trình 19 tuổi.
Đang độ niên hoa, phong lưu phóng túng, gia đình cực kỳ hạnh phúc, người cũng rất đơn thuần.
Năm ấy, là sinh nhật anh, tuy rằng Cố gia xảy ra rất nhiều kiếp nạn thương nghiệp, nhưng những chuyện đó, cha Cố mẹ Cố đều gạt Cố Mặc Trình, cho nên anh cảm thấy trong nhà khá tốt.
Ngày sinh nhật, trên đường trở về anh còn cố ý vào tiệm bánh kem mua một cái bánh kem lớn, chuẩn bị trở về nhà vui vẻ một hồi, kết quả...
Lúc máy phát nhạc đang truyền ra bài ca Chúc Mừng Sinh Nhật, cha Cố mẹ Cố không chịu nổi áp lực kinh tế, dắt tay nhau nhảy lầu.
Năm ấy, khi thiếu niên đơn thuần nghe thấy một tiếng vang lớn lập tức lao ra cửa, thấy chính là cha mẹ bình thường sủng ái anh hết mình, té đến cả bộ mặt đều hoàn toàn thay đổi.
Thanh niên dường như từng trải qua loại chuyện này, trong lòng muốn giữ lại một ít đam mê đặc biệt, cho nên----
“Lão đại rất chán ghét ngày hôm qua, chán ghét sinh nhật, chán ghét bài ca Chúc Mừng Sinh Nhật.”
Hai tay Lục Nhất Lan chéo lấy nhau, hoàn toàn không biết nên nói gì. Cô nhìn Trần Khoái, khóe môi giật giật, không nói gì.
“Tiểu thư, tôi nói chuyện này cho cô nghe, cũng không phải để cô đồng tình lão đại, chỉ là muốn nói cho cô, anh ấy là một người mẫn cảm yếu ớt, làm chuyện gì không tốt, mong cô đảm đương vài phần...”
“Tôi biết!”
“Ngày mai là thứ bảy, lão đại hẳn sẽ trở về, anh ấy ở trong điện thoại từng nói, muốn bù đắp cho cô một cái sinh nhật.”
“Tôi...”
Tất cả lời nói của cô, chôn vùi trong một bức ảnh chụp.
“Lão đại hỏi, cô thích bánh kem nào trong số này.”
“...”
Trên đường trở về.
Trên xe, Lục Nhất Lan vẫn không nói chuyện, Trần Nhạc cảm thấy có chút kỳ quái, liền hỏi hai câu, ai biết lại thấy con ngươi Lục Nhất Lan có vài phần ướt át.
“Ạch.”
“Chị Nhạc Nhạc, em không sao.”
“Không sao là tốt rồi, anh chị nói gì em đó?” Cô nghiêng đầu qua, “Cái đó, anh trai chị chính là như vậy, miệng dao găm tim đậu hủ, em đừng để ý.”
“Phụt.” Bi thương của Lục Nhất Lan đều bị Trần Nhạc làm vơi đi, cô lắc đầu, “Không phải anh của chị, chỉ là cảm giác... Sau hôm nay, lại một lần nữa nhận thức Cố ca ca.”
/220
|