Editor: Ngạn Tịnh.
Lục Nhất Lan ‘phụt’ một tiếng bật cười.
Có đôi khi, không cần trả lời, hành động cùng thái độ đã chứng minh cùng đại biểu tất cả.
Có phải hay không, người vừa tâm thần nhộn nhạo, chạy trối chết--- Cố ca ca?
Chạng vạng, Lục Nhất Lan đi vào đưa cơm, phát hiện Cố Mặc Trình nằm trên giường, thấy cô tiến vào, cũng không chịu xốc chăn.
“Cố ca ca?”
“Lát nữa anh sẽ ăn, em đi ra ngoài trước đi.” Giọng nói của Cố Mặc Trình khá dồn dập.
Lục Nhất Lan chớp chớp mắt, sau đó mới bất đắc dĩ, “Được rồi, vậy anh nhớ phải ăn cơm đó.”
“Ừm!”
Tiếng đóng cửa kẽo kẹt vang lên, Cố Mặc Trình mới xốc chăn lên, quyển Người Đẹp Ngủ Trong Rừng kia, đang ở trên tay anh.
Anh mặc niệm, lòng lại chẳng được bình tĩnh, lại mặc niệm, lòng vẫn không bình tĩnh, hơn nữa trong đầu anh, thế nhưng lại không nhịn được bay vào giọng nói của Lục Nhất Lan, giọng nói thanh thúy dễ nghe như chuông bạc.
Đầy nhịp điệu, tình cảm sung túc.
Cô đọc Người Đẹp Ngủ Trong Rừng, thật sự rất êm tai.
Càng thêm bực bội, ném bảo bối bản thân cất giữ nhiều năm vào trong ngăn tủ, Cố Mặc Trình ăn cơm, anh ngồi trước cửa sổ đến tận 10 giờ đêm, mới đứng lên.
Vươn tay mạnh mẽ đẩy cửa ra, cẩn thận nghe thanh âm của phòng bên cạnh, tiếng hít thở của Lục Nhất Lan rất đều đặn, hẳn là đã ngủ rồi.
Đẩy cửa ra, cô nằm trên giường, tư thế ngủ rất bất nhã, tay chân đều lộ ra ngoài giường, người nghiêng nghiêng, đến gần, Cố Mặc Trình phát hiện trên mặt Lục Nhất Lan, còn có nước miếng.
“...”
Nhẹ nhàng cúi người, lòng bàn tay vuốt ve cằm và sườn mặt Lục Nhất Lan, Cố Mặc Trình nhịn không được hạ xuống một nụ hôn bên khóe miệng cô.
Pựt một tiếng.
Gông xiền nào đó trong lòng, theo đó mà đứt.
Anh đứng bên mép giờ hơn một tiếng, trước vài phút qua ngày mới, Cố Mặc Trình ra cửa.
Có một số việc, có lẽ cần phải giải quyết trước.
Lưới đã buông, cũng là lúc nên thu.
Cô nói cô thích đại học S, vậy-----
Tất cả trần ai lạc định, thì đi nơi đó cũng tốt.
Thành phố A, là một nơi rách nát.
...
Sáng sớm, đánh răng rửa mặt xong lết ra phòng ngủ, phát hiện phòng bếp có tiếng vang, đến gần, phát hiện là Trần Nhạc đến.
“Chị Nhạc Nhạc, sao chị lại đến?”
“Ngày hôm qua lão đại có việc gấp phải ra ngoài, gọi chị đến chăm sóc em.”
Lục Nhất Lan nhịn không được bật cười, xem ra, Cố Mặc Trình không chỉ thích đọc truyện cổ tích để duy trì trấn định, còn thích ‘đi ra ngoài làm việc’ trốn tránh cơn bão sắp đến.
“Công chúa nhỏ, em cười gì đó?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy Cố ca ca quá tri kỷ.” Lục Nhất Lan nghiêm trang.
Trần Nhạc phụ họa, “Đúng vậy, lão đại của chúng ta rất tri kỷ đối với em.”
Lục Nhất Lan cười cười không nói chuyện, cơm nước xong, Trần Nhạc đưa cô đi học.
Lần này, thời gian Cố Mặc Trình đi công tác, có hơi lâu hơn bình thường một chút, hơn nửa tháng, đều không có một tin tức trở về, đến lúc này, Lục Nhất Lan liền bắt đầu lo lắng.
“Chị Nhạc Nhạc, chị thành thật nói cho em biết, rốt cuộc Cố ca ca đi làm cái gì?”
“Ạch.” Trần Nhạc nhìn Lục Nhất Lan, mày có chút rối răm,s “Lần này lão đại ra cửa, là vì thu lưới.”
“Chiếc lưới chúng ta bày ra trước đó, đã bắt được cá lớn.”
“Là, con nào?”
Trần Nhạc vẫn luôn cho rằng Lục Nhất Lan là một công chúa nhỏ đáng yêu dịu dàng, nhưng hôm nay nhìn lại, công chúa nhỏ dường như cũng biết giương móng vuốt, bị hỏi đến bất đắc dĩ, cô lộ ra, “Là Đông Phương Dự cùng Giang Thiển Ái.”
“...”
Cố Mặc Trình trâu bò như vậy? Mới đến thành phố A nửa năm, liền K.O cả Đông Phương Dự cùng Giang Thiển Ái vốn thọc bảy năm cũng không chết trong cốt truyện kia? Lỗ hổng này hình như hơi lớn rồi?
“Vậy lúc nào Cố ca ca trở về?”
“Sắp rồi.”
Lục Nhất Lan ‘phụt’ một tiếng bật cười.
Có đôi khi, không cần trả lời, hành động cùng thái độ đã chứng minh cùng đại biểu tất cả.
Có phải hay không, người vừa tâm thần nhộn nhạo, chạy trối chết--- Cố ca ca?
Chạng vạng, Lục Nhất Lan đi vào đưa cơm, phát hiện Cố Mặc Trình nằm trên giường, thấy cô tiến vào, cũng không chịu xốc chăn.
“Cố ca ca?”
“Lát nữa anh sẽ ăn, em đi ra ngoài trước đi.” Giọng nói của Cố Mặc Trình khá dồn dập.
Lục Nhất Lan chớp chớp mắt, sau đó mới bất đắc dĩ, “Được rồi, vậy anh nhớ phải ăn cơm đó.”
“Ừm!”
Tiếng đóng cửa kẽo kẹt vang lên, Cố Mặc Trình mới xốc chăn lên, quyển Người Đẹp Ngủ Trong Rừng kia, đang ở trên tay anh.
Anh mặc niệm, lòng lại chẳng được bình tĩnh, lại mặc niệm, lòng vẫn không bình tĩnh, hơn nữa trong đầu anh, thế nhưng lại không nhịn được bay vào giọng nói của Lục Nhất Lan, giọng nói thanh thúy dễ nghe như chuông bạc.
Đầy nhịp điệu, tình cảm sung túc.
Cô đọc Người Đẹp Ngủ Trong Rừng, thật sự rất êm tai.
Càng thêm bực bội, ném bảo bối bản thân cất giữ nhiều năm vào trong ngăn tủ, Cố Mặc Trình ăn cơm, anh ngồi trước cửa sổ đến tận 10 giờ đêm, mới đứng lên.
Vươn tay mạnh mẽ đẩy cửa ra, cẩn thận nghe thanh âm của phòng bên cạnh, tiếng hít thở của Lục Nhất Lan rất đều đặn, hẳn là đã ngủ rồi.
Đẩy cửa ra, cô nằm trên giường, tư thế ngủ rất bất nhã, tay chân đều lộ ra ngoài giường, người nghiêng nghiêng, đến gần, Cố Mặc Trình phát hiện trên mặt Lục Nhất Lan, còn có nước miếng.
“...”
Nhẹ nhàng cúi người, lòng bàn tay vuốt ve cằm và sườn mặt Lục Nhất Lan, Cố Mặc Trình nhịn không được hạ xuống một nụ hôn bên khóe miệng cô.
Pựt một tiếng.
Gông xiền nào đó trong lòng, theo đó mà đứt.
Anh đứng bên mép giờ hơn một tiếng, trước vài phút qua ngày mới, Cố Mặc Trình ra cửa.
Có một số việc, có lẽ cần phải giải quyết trước.
Lưới đã buông, cũng là lúc nên thu.
Cô nói cô thích đại học S, vậy-----
Tất cả trần ai lạc định, thì đi nơi đó cũng tốt.
Thành phố A, là một nơi rách nát.
...
Sáng sớm, đánh răng rửa mặt xong lết ra phòng ngủ, phát hiện phòng bếp có tiếng vang, đến gần, phát hiện là Trần Nhạc đến.
“Chị Nhạc Nhạc, sao chị lại đến?”
“Ngày hôm qua lão đại có việc gấp phải ra ngoài, gọi chị đến chăm sóc em.”
Lục Nhất Lan nhịn không được bật cười, xem ra, Cố Mặc Trình không chỉ thích đọc truyện cổ tích để duy trì trấn định, còn thích ‘đi ra ngoài làm việc’ trốn tránh cơn bão sắp đến.
“Công chúa nhỏ, em cười gì đó?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy Cố ca ca quá tri kỷ.” Lục Nhất Lan nghiêm trang.
Trần Nhạc phụ họa, “Đúng vậy, lão đại của chúng ta rất tri kỷ đối với em.”
Lục Nhất Lan cười cười không nói chuyện, cơm nước xong, Trần Nhạc đưa cô đi học.
Lần này, thời gian Cố Mặc Trình đi công tác, có hơi lâu hơn bình thường một chút, hơn nửa tháng, đều không có một tin tức trở về, đến lúc này, Lục Nhất Lan liền bắt đầu lo lắng.
“Chị Nhạc Nhạc, chị thành thật nói cho em biết, rốt cuộc Cố ca ca đi làm cái gì?”
“Ạch.” Trần Nhạc nhìn Lục Nhất Lan, mày có chút rối răm,s “Lần này lão đại ra cửa, là vì thu lưới.”
“Chiếc lưới chúng ta bày ra trước đó, đã bắt được cá lớn.”
“Là, con nào?”
Trần Nhạc vẫn luôn cho rằng Lục Nhất Lan là một công chúa nhỏ đáng yêu dịu dàng, nhưng hôm nay nhìn lại, công chúa nhỏ dường như cũng biết giương móng vuốt, bị hỏi đến bất đắc dĩ, cô lộ ra, “Là Đông Phương Dự cùng Giang Thiển Ái.”
“...”
Cố Mặc Trình trâu bò như vậy? Mới đến thành phố A nửa năm, liền K.O cả Đông Phương Dự cùng Giang Thiển Ái vốn thọc bảy năm cũng không chết trong cốt truyện kia? Lỗ hổng này hình như hơi lớn rồi?
“Vậy lúc nào Cố ca ca trở về?”
“Sắp rồi.”
/220
|