Editor: Ngạn Tịnh.
“Hu hu, người không cần ta nữa.”
“Mẫu hậu không cần ta nữa rồi.”
“Người không giữ ta lại, không giữ ta lại, hôm qua người còn đánh ta, ta cũng không so đo, vì sao lại không cần ta...”
Lục Nhất Lan:... IQ đâu rồi?
Chỉ là ướt át nhàn nhạt nơi ống quần vẫn làm Lục Nhất Lan có chút xấu hổ, cô rất ít khi an ủi loại trẻ con này, không có kinh nghiệm, chỉ có thể xoa xoa đầu tóc Quân Tử Ngọc.
Cảm giác từng sợi tóc đen mềm mại len lỏi giữa lòng bàn tay, cô có chút làm không biết mệt, lại phát hiện người vốn đang khụt khịt trên đùi cô, chậm rãi không còn động tĩnh.
Kinh ngạc nhìn thoáng qua, phát hiện hắn thế nhưng ngủ rồi.
Bất đắc dĩ.
Vào đông, nếu bạn may mắn đi ngang qua vườn mai, sẽ nhìn thấy một màn khó thấy được ở thủ đô Đại Tấn.
Thái Tử đạm mạc có lễ hiếm khi thất lễ một lần, ôm Thập Nhất hoàng tử năm tuổi vào trong lòng ngực, từng bước một chậm rãi đi đến cung Thái Tử.
Hoa mai màu đỏ trong vườn hoa mai, phảng phất chính là bối cảnh đẹp nhất dành cho hai người.
Lục Nhất Lan cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, lông mi thật dài nhếch lên, phía trên còn treo nước mắt, khuôn mặt tinh xảo dưới áo lông chồn càng thêm đáng yêu, nhịn không được vươn ngón tay ra chọc chọc gương mắt hắn một chút, mềm a, nộn a.
Nhìn chằm chằm một hồi lâu, Quân Tử Ngọc bỗng nhiên rất dùng sức ôm lấy cô.
Sững sờ một lúc, Lục Nhất Lan cười.
Không nghĩ tới nhiệm vụ thứ tư lại gian khổ thế này, phải nuôi lớn một đứa bé đã được chú định sẽ lớn lên sai lệch.
Muốn cho Quân Tử Ngọc hạnh phúc, không hề nghi ngờ, phải giữ được Tấn Quốc, phải đền bù tâm nguyện cho hắn, có một thơ ấu ấm áp, tình thương của cha tình thương của mẹ tình thương của tất cả mọi người, muốn cho hắn trở thành một minh quân, không tìm đường chết không động kinh, tốt nhất có thể tìm một tình yêu đích thực cho hắn.
Mà cái thân phận này.
Một ngọn cỏ phì nộn như Quân Tử Ngọc, Lục Nhất Lan thật đúng là không thể hạ miệng được.
Quân Tử Ngọc được sắp xếp ở cung Thái Tử.
Sáng sớm hôm sau, Lục Nhất Lan kêu hắn rời giường. Mùa đông, trẻ con đều thích ngủ nướng, Quân Tử Ngọc cũng không ngoại lệ, tránh ở trong chăn, làm thế nào cũng không chịu động một chút gì.
Lục Nhất Lan trực tiếp ra đòn sát thủ, kéo chăn xuống.
“A!”
“Ngươi làm gì vậy?”
“Thức dậy.” Lục Nhất Lan sửa sang lại tốt cho mình, “Thập Nhất, đã giờ mẹo(*) rồi.”
(*) hay còn gọi giờ mão: từ 5- 7 giờ sáng.
“Đừng có gọi ta là Thập Nhất!” Bé trai trên giường trực tiếp dựng lông, “Gọi ta Tử Ngọc.”
“Thập Nhất, đứng dậy.”
“Ta----“
Lục Nhất Lan nhẹ nhàng nở nụ cười, “Lại không đứng dậy, đệ không lạnh sao?”
Nàng nói tới, Quân Tử Ngọc mới phát hiện, chăn rời khỏi người, khí lạnh nhập thể, hắn đột nhiên ngáp một cái, rồi mới run run rẩy rẩy mặc quần áo vào.
Sau khi rửa mặt xong, Lục Nhất Lan mang người đến thư phòng, để hắn viết chữ, làm thơ, đọc cổ văn, tình huống có chút không xong.
Quân Tử Ngọc ở trong cung Hoàng Hậu chưa từng học được cái gì, cũng chưa vỡ lòng, sau khi thấy những tranh chữ đó của nguyên chủ, yên lặng thu hồi tranh chữ như chó cào của mình, không nói một lời.
Nhưng trong lòng hắn nghĩ, hừ, hoàng huynh đã mười hai tuổi, chờ đến khi hắn mười hai tuổi, thứ biết được khẳng định càng nhiều hơn nữa, học, khẳng định cũng sẽ tốt hơn.
Nhưng----
Bước cờ tiếp theo của Lục Nhất Lan, vả mặt đặc biệt đau.
Muốn cho Quân Tử Ngọc bắt đầu nghiêm túc học tập, thì phải kích phát lòng hiếu thắng của hắn.
Làm một hoàng tử sinh ra trong hoàng cung, bị nuông chiều đến lớn, không trải qua sóng gió gì, toàn thân Quân Tử Ngọc có một điểm duy nhất đủ xem một chút, chính là đủ cố chấp cùng quật cường.
Sau khi để Quân Tử Ngọc thử qua tất cả đống đó một lần.
Lục Nhất Lan mời Cửu hoàng tử Quân Tử Minh đến.
Một đứa bé... Năm sáu tuổi, cầm kỳ thi họa đều có đọc qua.
“Tới, Thập Nhất, đệ đến xem, đây là chữ tiểu Cửu viết.”
“Nghe thơ tiểu Cửu làm chưa?”
“Đệ ấy chỉ lớn hơn đệ một tuổi thôi đấy, à đã quên, còn chưa tới một tuổi.”
“Hu hu, người không cần ta nữa.”
“Mẫu hậu không cần ta nữa rồi.”
“Người không giữ ta lại, không giữ ta lại, hôm qua người còn đánh ta, ta cũng không so đo, vì sao lại không cần ta...”
Lục Nhất Lan:... IQ đâu rồi?
Chỉ là ướt át nhàn nhạt nơi ống quần vẫn làm Lục Nhất Lan có chút xấu hổ, cô rất ít khi an ủi loại trẻ con này, không có kinh nghiệm, chỉ có thể xoa xoa đầu tóc Quân Tử Ngọc.
Cảm giác từng sợi tóc đen mềm mại len lỏi giữa lòng bàn tay, cô có chút làm không biết mệt, lại phát hiện người vốn đang khụt khịt trên đùi cô, chậm rãi không còn động tĩnh.
Kinh ngạc nhìn thoáng qua, phát hiện hắn thế nhưng ngủ rồi.
Bất đắc dĩ.
Vào đông, nếu bạn may mắn đi ngang qua vườn mai, sẽ nhìn thấy một màn khó thấy được ở thủ đô Đại Tấn.
Thái Tử đạm mạc có lễ hiếm khi thất lễ một lần, ôm Thập Nhất hoàng tử năm tuổi vào trong lòng ngực, từng bước một chậm rãi đi đến cung Thái Tử.
Hoa mai màu đỏ trong vườn hoa mai, phảng phất chính là bối cảnh đẹp nhất dành cho hai người.
Lục Nhất Lan cúi đầu nhìn người trong lòng ngực, lông mi thật dài nhếch lên, phía trên còn treo nước mắt, khuôn mặt tinh xảo dưới áo lông chồn càng thêm đáng yêu, nhịn không được vươn ngón tay ra chọc chọc gương mắt hắn một chút, mềm a, nộn a.
Nhìn chằm chằm một hồi lâu, Quân Tử Ngọc bỗng nhiên rất dùng sức ôm lấy cô.
Sững sờ một lúc, Lục Nhất Lan cười.
Không nghĩ tới nhiệm vụ thứ tư lại gian khổ thế này, phải nuôi lớn một đứa bé đã được chú định sẽ lớn lên sai lệch.
Muốn cho Quân Tử Ngọc hạnh phúc, không hề nghi ngờ, phải giữ được Tấn Quốc, phải đền bù tâm nguyện cho hắn, có một thơ ấu ấm áp, tình thương của cha tình thương của mẹ tình thương của tất cả mọi người, muốn cho hắn trở thành một minh quân, không tìm đường chết không động kinh, tốt nhất có thể tìm một tình yêu đích thực cho hắn.
Mà cái thân phận này.
Một ngọn cỏ phì nộn như Quân Tử Ngọc, Lục Nhất Lan thật đúng là không thể hạ miệng được.
Quân Tử Ngọc được sắp xếp ở cung Thái Tử.
Sáng sớm hôm sau, Lục Nhất Lan kêu hắn rời giường. Mùa đông, trẻ con đều thích ngủ nướng, Quân Tử Ngọc cũng không ngoại lệ, tránh ở trong chăn, làm thế nào cũng không chịu động một chút gì.
Lục Nhất Lan trực tiếp ra đòn sát thủ, kéo chăn xuống.
“A!”
“Ngươi làm gì vậy?”
“Thức dậy.” Lục Nhất Lan sửa sang lại tốt cho mình, “Thập Nhất, đã giờ mẹo(*) rồi.”
(*) hay còn gọi giờ mão: từ 5- 7 giờ sáng.
“Đừng có gọi ta là Thập Nhất!” Bé trai trên giường trực tiếp dựng lông, “Gọi ta Tử Ngọc.”
“Thập Nhất, đứng dậy.”
“Ta----“
Lục Nhất Lan nhẹ nhàng nở nụ cười, “Lại không đứng dậy, đệ không lạnh sao?”
Nàng nói tới, Quân Tử Ngọc mới phát hiện, chăn rời khỏi người, khí lạnh nhập thể, hắn đột nhiên ngáp một cái, rồi mới run run rẩy rẩy mặc quần áo vào.
Sau khi rửa mặt xong, Lục Nhất Lan mang người đến thư phòng, để hắn viết chữ, làm thơ, đọc cổ văn, tình huống có chút không xong.
Quân Tử Ngọc ở trong cung Hoàng Hậu chưa từng học được cái gì, cũng chưa vỡ lòng, sau khi thấy những tranh chữ đó của nguyên chủ, yên lặng thu hồi tranh chữ như chó cào của mình, không nói một lời.
Nhưng trong lòng hắn nghĩ, hừ, hoàng huynh đã mười hai tuổi, chờ đến khi hắn mười hai tuổi, thứ biết được khẳng định càng nhiều hơn nữa, học, khẳng định cũng sẽ tốt hơn.
Nhưng----
Bước cờ tiếp theo của Lục Nhất Lan, vả mặt đặc biệt đau.
Muốn cho Quân Tử Ngọc bắt đầu nghiêm túc học tập, thì phải kích phát lòng hiếu thắng của hắn.
Làm một hoàng tử sinh ra trong hoàng cung, bị nuông chiều đến lớn, không trải qua sóng gió gì, toàn thân Quân Tử Ngọc có một điểm duy nhất đủ xem một chút, chính là đủ cố chấp cùng quật cường.
Sau khi để Quân Tử Ngọc thử qua tất cả đống đó một lần.
Lục Nhất Lan mời Cửu hoàng tử Quân Tử Minh đến.
Một đứa bé... Năm sáu tuổi, cầm kỳ thi họa đều có đọc qua.
“Tới, Thập Nhất, đệ đến xem, đây là chữ tiểu Cửu viết.”
“Nghe thơ tiểu Cửu làm chưa?”
“Đệ ấy chỉ lớn hơn đệ một tuổi thôi đấy, à đã quên, còn chưa tới một tuổi.”
/220
|