Editor: Ngạn Tịnh.
Nhóc con có chút tinh xảo nằm trên giường của mình, ván giường lạnh lẽo chậm rãi lộ ra vài phần tâm tình không rõ.
Quân Tử Ngọc ở trên giường lăn lộn qua lại, ngủ không được.
Giờ Tý (*) qua mấy khắc, hắn mở mắt, đứng dậy.
(*) 11 giờ khuya - 1 giờ sáng.
Khác với Lục Nhất Lan ở cung Thái Tử, bởi vì hắn không có phong hào, cũng không có phủ đệ, cho nên vẫn còn ở chính cung.
Ngựa quen đường cũ thắp đèn, thư phòng rất an tĩnh.
Bên ngoài chỉ có tiếng ve văng vẳng.
Quân Tử Ngọc viết mấy cái tên lên giấy Tuyên Thành.
Đích nữ Lễ Bộ Thượng Thư, đích thứ nữ Đại Tướng quân, Thanh Hà quận chúa.
Ba cái, đều là... Người được chọn cho chức Thái Tử phi trong truyền thuyết kia.
Môi hắn hơi cong cong, trong ánh mắt lộ ra chút ánh sáng, nếu---
Nếu những người này không thành thì cũng thôi, có chút manh mối, vậy cũng đừng trách hắn tàn nhẫn độc ác.
Ánh trăng từ lúc mở cửa sổ, chậm rãi bò vào thư phòng, thiếu niên 11 tuổi khoanh tay mà đứng, trong con ngươi là dục vọng chiếm hữu thật sâu.
Ca ca.
Chỉ có thể là của một mình hắn.
Trong đầu hắn, không tự chủ được nhớ tới trước kia.
Lúc Lục Nhất Lan quỳ gối trước điện, bảo vệ hắn.
Lúc Lục Nhất Lan ở bên cạnh bàn, cười dạy hắn viết chữ.
Vào ba tháng kia, mỗi ngày mỗi ngày, Lục Nhất Lan đều ở bên tai hắn đọc mãi tứ thư ngũ kinh.
Còn có mấy năm sau đó.
Y dạy hắn vẽ tranh, viết chữ, đánh đàn, làm thơ.
Hắn lén ôm chân ca ca, lén ôm chầm eo ca ca, thậm chí từng ăn vạ trên giường ca ca.
Quân Tử Ngọc biết, từ lần đó, Lục Nhất Lan xách theo hắn, ném hắn lên trên giường, vào bên đó, lần đầu tiên hắn gọi hoàng huynh, hắn liền biết----
Thái Tử của Tấn Quốc, chỉ có thể là ca ca!
Hoàng Thượng tương lai của Tấn Quốc, cũng chỉ có thể là ca ca!
Người tôn quý nhất Tấn Quốc, cũng chỉ có thể là ca ca!
Hắn sẽ dùng hết toàn lực cho ca ca hết tất cả thứ người muốn, nhưng là----
Con ngươi Quân Tử Ngọc lóe lên vài phần mê mang, sau đó, lại chậm rãi trở nên kiên định, “Nhưng là, ca ca chỉ có thể có một mình ra.” Nhỏ giọng nỉ non, hắn dường như có chút chột dạ, lại có chút kích động, thế nhưng bật cười.
Một đêm không ngủ.
Chính cung.
Lục Nhất Lan hỏi, “Mẫu hậu, Tử Ngọc nói, người muốn an bài hôn nhân cho con?”
Hoàng Hậu nghe xong, thở dài một hơi, “Ý nhi, con cũng đã mười tám, nhưng phàm là hoàng tử hơi lớn tuổi một chút, người nào không có một vài thị thiếp, trắc phi.”
“Con xem Ngũ hoàng tử, nhỏ hơn con bốn tuổi, cũng đã chuẩn bị trắc phi.”
“Con... Không lập không được.”
Thái Tử cần có một Thái Tử phi nhà mẹ nghịch thiên tới thêm vào lợi thế của mình.
Cũng cần một nữ nhân, tới lấp kín miệng lưỡi thế gian.
“Vấn đề là...” Cô là một cô gái, cưới vợ cái rắm ý, Lục Nhất Lan nhíu mày, “Tình huống của nhi thần, mẫu hậu không phải không biết.”
“Mẫu hậu biết, cho nên người được an bài cho con, là người của chúng ta, con yên tâm.” Trong ánh mắt của Hoàng Hậu hiếm khi thấy lạnh lẽo tận xương như vậy, “Nàng nhất định sẽ bảo vệ cho bí mật của chúng ta.”
“...”
“Nhưng là----“
Cô vẫn không tiếp nhận được.
Cái chướng ngại tâm lý này, có chút không qua được mà.
Lục Nhất Lan ngồi trên ghế bụm mặt, có chút ghét bỏ. Quân Tử Ngọc đứng ở cửa không nhúc nhích, hắn vốn là muốn cùng theo vào nói chuyện lập phi, nhưng là, bây giờ hắn dường như đã biết đến chuyện gì đó.
Ca ca của hắn, có bí mật gì không thể nói với người khác?
Là cái gì đây.
“Thập Nhất điện hạ!”
Bỗng nhiên có người hành lễ, Quân Tử Ngọc lui về sau một bước, nhưng là, Lục Nhất Lan đã xuất hiện trước mặt hắn, “Tử Ngọc, hôm nay Thái Học không cho nghỉ, sao đệ vẫn còn chưa đi học?”
“...”
Nghe góc tường bị bắt.
Nhóc con có chút tinh xảo nằm trên giường của mình, ván giường lạnh lẽo chậm rãi lộ ra vài phần tâm tình không rõ.
Quân Tử Ngọc ở trên giường lăn lộn qua lại, ngủ không được.
Giờ Tý (*) qua mấy khắc, hắn mở mắt, đứng dậy.
(*) 11 giờ khuya - 1 giờ sáng.
Khác với Lục Nhất Lan ở cung Thái Tử, bởi vì hắn không có phong hào, cũng không có phủ đệ, cho nên vẫn còn ở chính cung.
Ngựa quen đường cũ thắp đèn, thư phòng rất an tĩnh.
Bên ngoài chỉ có tiếng ve văng vẳng.
Quân Tử Ngọc viết mấy cái tên lên giấy Tuyên Thành.
Đích nữ Lễ Bộ Thượng Thư, đích thứ nữ Đại Tướng quân, Thanh Hà quận chúa.
Ba cái, đều là... Người được chọn cho chức Thái Tử phi trong truyền thuyết kia.
Môi hắn hơi cong cong, trong ánh mắt lộ ra chút ánh sáng, nếu---
Nếu những người này không thành thì cũng thôi, có chút manh mối, vậy cũng đừng trách hắn tàn nhẫn độc ác.
Ánh trăng từ lúc mở cửa sổ, chậm rãi bò vào thư phòng, thiếu niên 11 tuổi khoanh tay mà đứng, trong con ngươi là dục vọng chiếm hữu thật sâu.
Ca ca.
Chỉ có thể là của một mình hắn.
Trong đầu hắn, không tự chủ được nhớ tới trước kia.
Lúc Lục Nhất Lan quỳ gối trước điện, bảo vệ hắn.
Lúc Lục Nhất Lan ở bên cạnh bàn, cười dạy hắn viết chữ.
Vào ba tháng kia, mỗi ngày mỗi ngày, Lục Nhất Lan đều ở bên tai hắn đọc mãi tứ thư ngũ kinh.
Còn có mấy năm sau đó.
Y dạy hắn vẽ tranh, viết chữ, đánh đàn, làm thơ.
Hắn lén ôm chân ca ca, lén ôm chầm eo ca ca, thậm chí từng ăn vạ trên giường ca ca.
Quân Tử Ngọc biết, từ lần đó, Lục Nhất Lan xách theo hắn, ném hắn lên trên giường, vào bên đó, lần đầu tiên hắn gọi hoàng huynh, hắn liền biết----
Thái Tử của Tấn Quốc, chỉ có thể là ca ca!
Hoàng Thượng tương lai của Tấn Quốc, cũng chỉ có thể là ca ca!
Người tôn quý nhất Tấn Quốc, cũng chỉ có thể là ca ca!
Hắn sẽ dùng hết toàn lực cho ca ca hết tất cả thứ người muốn, nhưng là----
Con ngươi Quân Tử Ngọc lóe lên vài phần mê mang, sau đó, lại chậm rãi trở nên kiên định, “Nhưng là, ca ca chỉ có thể có một mình ra.” Nhỏ giọng nỉ non, hắn dường như có chút chột dạ, lại có chút kích động, thế nhưng bật cười.
Một đêm không ngủ.
Chính cung.
Lục Nhất Lan hỏi, “Mẫu hậu, Tử Ngọc nói, người muốn an bài hôn nhân cho con?”
Hoàng Hậu nghe xong, thở dài một hơi, “Ý nhi, con cũng đã mười tám, nhưng phàm là hoàng tử hơi lớn tuổi một chút, người nào không có một vài thị thiếp, trắc phi.”
“Con xem Ngũ hoàng tử, nhỏ hơn con bốn tuổi, cũng đã chuẩn bị trắc phi.”
“Con... Không lập không được.”
Thái Tử cần có một Thái Tử phi nhà mẹ nghịch thiên tới thêm vào lợi thế của mình.
Cũng cần một nữ nhân, tới lấp kín miệng lưỡi thế gian.
“Vấn đề là...” Cô là một cô gái, cưới vợ cái rắm ý, Lục Nhất Lan nhíu mày, “Tình huống của nhi thần, mẫu hậu không phải không biết.”
“Mẫu hậu biết, cho nên người được an bài cho con, là người của chúng ta, con yên tâm.” Trong ánh mắt của Hoàng Hậu hiếm khi thấy lạnh lẽo tận xương như vậy, “Nàng nhất định sẽ bảo vệ cho bí mật của chúng ta.”
“...”
“Nhưng là----“
Cô vẫn không tiếp nhận được.
Cái chướng ngại tâm lý này, có chút không qua được mà.
Lục Nhất Lan ngồi trên ghế bụm mặt, có chút ghét bỏ. Quân Tử Ngọc đứng ở cửa không nhúc nhích, hắn vốn là muốn cùng theo vào nói chuyện lập phi, nhưng là, bây giờ hắn dường như đã biết đến chuyện gì đó.
Ca ca của hắn, có bí mật gì không thể nói với người khác?
Là cái gì đây.
“Thập Nhất điện hạ!”
Bỗng nhiên có người hành lễ, Quân Tử Ngọc lui về sau một bước, nhưng là, Lục Nhất Lan đã xuất hiện trước mặt hắn, “Tử Ngọc, hôm nay Thái Học không cho nghỉ, sao đệ vẫn còn chưa đi học?”
“...”
Nghe góc tường bị bắt.
/220
|