Editor: Ngạn Tịnh.
Hắn thoạt nhìn cũng tầm 1m75.
Một đầu tóc đen như mực, hàng lông mày kiếm, một đôi con ngươi mênh mông như biển sao trời cùng một đôi lông mi dày rậm, làm trên người hắn vô cớ nhiều thêm vài phần hương vị dịu dàng câu người.
Lục Nhất Lan sửng sốt trong phút chốc.
Một tháng không gặp, cô hoảng hốt phát hiện, bé trai trước kia còn ôm đùi mình, đã trưởng thành rồi.
Tới nỗi nhìn hắn, đều phải ngầng đầu nhìn.
“Hoang huynh, mẫu hậu.”
Quân Tử Ngọc chào hỏi với Lục Nhất Lan trước, sau đó mới hành lễ với Hoàng Hậu.
Ba người ngồi xuống, nói rất nhiều chuyện về Hoàng Đế, Quân Tử Ngọc cũng nói ra chuyện mình ra ngoài rèn luyện, “Nhi thần thu hoạch rất nhiều, cứu tế Giang Nam tra xét ra rất nhiều tham quan ô lại, thủ phụ cùng Thái phó đều nói nhi thần... Tài không đợi tuổi.”
“Tốt.” Mẹ nó chứ.
Lục Nhất Lan cũng không biết từ lúc nào, Quân Tử Ngọc có liên hệ với Tể tướng.
Tiếp tục, Quân Tử Ngọc lại nói đến Trạng Nguyên cùng biên tu Hàn Lâm Viện, “Nhi thần với những người này giao tình cũng tạm được.”
Lục Nhất Lan: “...”
Người có quan hệ tốt với Quân Tử Ngọc, đã sắp trải rộng khắp toàn bộ Đại Tấn triều cmnl rồi!
Sau khi nói chuyện với Hoàng Hậu, hai người đi trên con đường nhỏ ở hoa viên, rừng mai không nở hoa, chỉ có một mảnh cành khô, dẫm đến cành khô, liền có tiếng sàn sạt.
Lục Nhất Lan cực kỳ thích ý.
“Hoàng huynh.”
“Hử?”
“Huynh chán ghét ta sao?”
“Khụ.”
Nhìn Quân Tử Ngọc mang một gương mặt như trích tiên, mày nhăn lại, dường như là cau mày buồn rầu mà nói ra những lời này, Lục Nhất Lan nhịn không được bật cười, “Vì sao ta phải chán ghét đệ?”
“Ta...”
“Chuyện này rất phức tạp, qua tẩm điện của ta ngồi đi.”
Từ sau khi Quân Tử Ngọc 12 tuổi ở nước láng giềng Thiên quốc lập công cho Tấn Quốc, Hoàng Đế vì khen ngợi hắn, ở trong cung thưởng một tòa cung điện cho hắn, tuy đoạn đường đi không tốt lắm, nhưng thanh danh rất không tệ.
Nơi này là nơi Đế Vương ở trước khi lên ngôi trước kia.
Đây cũng là lý do mọi người suy đoán Lục Nhất Lan đã mất lòng rồng.
Muốn Lục Nhất Lan phát biểu suy nghĩ, vậy khẳng định Hoàng Thượng đã quên sạch ngụ ý của cung điện kia cmnr, đại khái là chợt nhớ tới, liền tùy tiện thưởng cho Quân Tử Ngọc.
Nơi này rất an tĩnh, trong không khí có một loại gỗ mùi đàn hương.
Quân Tử Ngọc bày rượu trong đình bát giác.
“Hoàng huynh, ta kính huynh một ly.”
Lục Nhất Lan không thường uống rượu, nhưng uống một ít thì còn có thể chịu nổi.
Không có tiếng đàn, hai người chỉ là an tĩnh đối ẩm.
“Sao đột nhiên hỏi mấy lời ta ghét đệ như vậy?”
“Bởi vì...” Quân Tử Ngọc cúi đầu, Lục Nhất Lan chỉ có thể thấy đường cong tinh xảo từ sườn mặt của hắn.
“Bên ngoài đều đang nói, hai người chúng ta cuối cùng vẫn sẽ đánh nhau vì hoàng quyền, huynh khẳng định sẽ hận chết ta,” Quân Tử Ngọc nói rõ từng câu từng chữ, “Bọn họ nói, ta là con sói mắt trắng, ca ca, huynh hận ta sao?”
“Hoặc là, bây giờ huynh muốn làm Hoàng Đế sao?”
“...”
Mẹ nó.
Vấn đề này sao lại đáng sợ đến thế?
Đối diện với con ngươi thâm thúy của đối phương, lưng Lục Nhất Lan bỗng nhiên có chút cứng đờ, nghĩ nghĩ, cô lắc đầu, “Không muốn, nguyện vọng của hoàng huynh vẫn luôn là trở thành một Vương gia nhàn tản, đệ cùng mẫu hậu, có thể an khang.”
“Đến nỗi hận, thích đệ còn không kịp mà.” Dù sao cũng là nhóc con tự tay mình bồi dưỡng lớn lên, sao có thể nói đến hận được. Quân Tử Ngọc càng ngày càng xuất sắc, cô sẽ càng ngày càng thấy tự hào.
Dù sao, đó cũng chứng minh Lục Nhất Lan cô có tiềm lực bồi dưỡng thiên tài!
“Thích?”
Tay bỗng nhiên khựng lại, chen rượu rớt xuống cũng không nhận ra.
Lục Nhất Lan nhắc nhở một câu, Quân Tử Ngọc mới chậm rì rì nâng chén rượu lên.
Trong sương mù mênh mông, liếc mắt một cái, chính là vạn năm.
Ca ca thích ta, Quân Tử Ngọc nghĩ như vậy.
Hắn thoạt nhìn cũng tầm 1m75.
Một đầu tóc đen như mực, hàng lông mày kiếm, một đôi con ngươi mênh mông như biển sao trời cùng một đôi lông mi dày rậm, làm trên người hắn vô cớ nhiều thêm vài phần hương vị dịu dàng câu người.
Lục Nhất Lan sửng sốt trong phút chốc.
Một tháng không gặp, cô hoảng hốt phát hiện, bé trai trước kia còn ôm đùi mình, đã trưởng thành rồi.
Tới nỗi nhìn hắn, đều phải ngầng đầu nhìn.
“Hoang huynh, mẫu hậu.”
Quân Tử Ngọc chào hỏi với Lục Nhất Lan trước, sau đó mới hành lễ với Hoàng Hậu.
Ba người ngồi xuống, nói rất nhiều chuyện về Hoàng Đế, Quân Tử Ngọc cũng nói ra chuyện mình ra ngoài rèn luyện, “Nhi thần thu hoạch rất nhiều, cứu tế Giang Nam tra xét ra rất nhiều tham quan ô lại, thủ phụ cùng Thái phó đều nói nhi thần... Tài không đợi tuổi.”
“Tốt.” Mẹ nó chứ.
Lục Nhất Lan cũng không biết từ lúc nào, Quân Tử Ngọc có liên hệ với Tể tướng.
Tiếp tục, Quân Tử Ngọc lại nói đến Trạng Nguyên cùng biên tu Hàn Lâm Viện, “Nhi thần với những người này giao tình cũng tạm được.”
Lục Nhất Lan: “...”
Người có quan hệ tốt với Quân Tử Ngọc, đã sắp trải rộng khắp toàn bộ Đại Tấn triều cmnl rồi!
Sau khi nói chuyện với Hoàng Hậu, hai người đi trên con đường nhỏ ở hoa viên, rừng mai không nở hoa, chỉ có một mảnh cành khô, dẫm đến cành khô, liền có tiếng sàn sạt.
Lục Nhất Lan cực kỳ thích ý.
“Hoàng huynh.”
“Hử?”
“Huynh chán ghét ta sao?”
“Khụ.”
Nhìn Quân Tử Ngọc mang một gương mặt như trích tiên, mày nhăn lại, dường như là cau mày buồn rầu mà nói ra những lời này, Lục Nhất Lan nhịn không được bật cười, “Vì sao ta phải chán ghét đệ?”
“Ta...”
“Chuyện này rất phức tạp, qua tẩm điện của ta ngồi đi.”
Từ sau khi Quân Tử Ngọc 12 tuổi ở nước láng giềng Thiên quốc lập công cho Tấn Quốc, Hoàng Đế vì khen ngợi hắn, ở trong cung thưởng một tòa cung điện cho hắn, tuy đoạn đường đi không tốt lắm, nhưng thanh danh rất không tệ.
Nơi này là nơi Đế Vương ở trước khi lên ngôi trước kia.
Đây cũng là lý do mọi người suy đoán Lục Nhất Lan đã mất lòng rồng.
Muốn Lục Nhất Lan phát biểu suy nghĩ, vậy khẳng định Hoàng Thượng đã quên sạch ngụ ý của cung điện kia cmnr, đại khái là chợt nhớ tới, liền tùy tiện thưởng cho Quân Tử Ngọc.
Nơi này rất an tĩnh, trong không khí có một loại gỗ mùi đàn hương.
Quân Tử Ngọc bày rượu trong đình bát giác.
“Hoàng huynh, ta kính huynh một ly.”
Lục Nhất Lan không thường uống rượu, nhưng uống một ít thì còn có thể chịu nổi.
Không có tiếng đàn, hai người chỉ là an tĩnh đối ẩm.
“Sao đột nhiên hỏi mấy lời ta ghét đệ như vậy?”
“Bởi vì...” Quân Tử Ngọc cúi đầu, Lục Nhất Lan chỉ có thể thấy đường cong tinh xảo từ sườn mặt của hắn.
“Bên ngoài đều đang nói, hai người chúng ta cuối cùng vẫn sẽ đánh nhau vì hoàng quyền, huynh khẳng định sẽ hận chết ta,” Quân Tử Ngọc nói rõ từng câu từng chữ, “Bọn họ nói, ta là con sói mắt trắng, ca ca, huynh hận ta sao?”
“Hoặc là, bây giờ huynh muốn làm Hoàng Đế sao?”
“...”
Mẹ nó.
Vấn đề này sao lại đáng sợ đến thế?
Đối diện với con ngươi thâm thúy của đối phương, lưng Lục Nhất Lan bỗng nhiên có chút cứng đờ, nghĩ nghĩ, cô lắc đầu, “Không muốn, nguyện vọng của hoàng huynh vẫn luôn là trở thành một Vương gia nhàn tản, đệ cùng mẫu hậu, có thể an khang.”
“Đến nỗi hận, thích đệ còn không kịp mà.” Dù sao cũng là nhóc con tự tay mình bồi dưỡng lớn lên, sao có thể nói đến hận được. Quân Tử Ngọc càng ngày càng xuất sắc, cô sẽ càng ngày càng thấy tự hào.
Dù sao, đó cũng chứng minh Lục Nhất Lan cô có tiềm lực bồi dưỡng thiên tài!
“Thích?”
Tay bỗng nhiên khựng lại, chen rượu rớt xuống cũng không nhận ra.
Lục Nhất Lan nhắc nhở một câu, Quân Tử Ngọc mới chậm rì rì nâng chén rượu lên.
Trong sương mù mênh mông, liếc mắt một cái, chính là vạn năm.
Ca ca thích ta, Quân Tử Ngọc nghĩ như vậy.
/220
|