Editor: Ngạn Tịnh.
Trong lúc mặt đỏ tim đập, Lục Nhất Lan cảm thấy càng ngày càng nóng. Cô liều mạng đẩy người trên người ra, nhưng Quân Tử Ngọc ôm đặc biệt chặt, một chút cũng đẩy không ra.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ..."
Tiếng nỉ non dồn dập, một nụ hôn đột ngột không chút phòng ngừa, Lục Nhất Lan bỗng nhiên bị người gặm môi, lập tức mê mang.
Cảm giác mềm nhẹ trên môi, mang theo hơi nóng, đốt cháy người. Nhưng đó cũng không phải kết thúc, ngay trong nháy mắt cô sững sờ kia, bỗng nhiên có vật gì đó cạy hàm răng cô, lưỡi mềm mại... Du tẩu.
"Ôi---"
Trong lúc giãy giụa, áo lót bỗng nhiên tản ra, một mảnh cảnh xuân rộng mở, da thịt tuyết trắng dưới ánh sáng dạ minh châu, quá bắt mắt.
Quân Tử Ngọc nên xem hay không nên xem, đều xem đến rõ ràng, một mạt đỏ ửng bỗng nhiên nổi lên hai má, nhưng đôi mắt, hiện ra càng nhiều dục vọng chiếm hữu.
Hắn muốn nàng.
Rất muốn, hung hăng chiếm hữu nàng.
Hắn vươn tay, muốn chạm vào gương mặt kia, lại bị Lục Nhất Lan theo bản năng đánh đuổi, sức lực kia có chút lớn, trên cánh tay lỏa lồ để lại một dấu ấn tay vững chắc.
"Quân Tử Ngọc!"
Lục Nhất Lan nhân cơ hội trở mình lăn xuống giường, từ cột bên cạnh lấy áo choàng xuống khoác lên, cô thở hổn hển một hơi, mới nhìn người trên giường, "Say thành như vậy, sau này đừng tới chỗ ta nữa!"
Đêm yên tĩnh, Lục Nhất Lan đỏ mặt sửa sang lại quần áo, nam nhân trên giường bỗng nhiên ngồi dậy.
Giọng nói mang theo chút nghẹn ngào, ở trong không khí rất đâm tai.
"Tỷ tỷ, ta có thể hỏi người một vấn đề không?"
"!"
Tốc độ nói chuyện của Quân Tử Ngọc rất thong thả, đọc từng chữ rõ ràng.
Lục Nhất Lan sửng sốt, "Đệ không có say?"
Bóng dáng nam nhân hơi ngẩn ra một chút, sau đó sống lưng thẳng tắp lên, "Không có say."
Cái này, không khí liền càng vi diệu.
Trước đó cho rằng hắn là uống rượu say phát điên, bây giờ xem ra, dường như có chút không thích hợp. Ánh mắt Lục Nhất Lan dần dần lạnh xuống, "Đệ tới muốn làm gì?" Mượn rượu giả điên?
Đứa bé cô nuôi nhiều năm, sao bỗng nhiên lại biến thành cái dạng này!
Lục Nhất Lan bỗng nhiên có chút không thể tiếp nhận.
"Ta có thể hỏi người một vấn đề không?" Lần đầu tiên, cuộc sống từ sau năm tám tuổi, hắn bỏ qua câu hỏi của Lục Nhất Lan, chấp nhất như thế, muốn một đáp án.
"Cái gì?"
"Tỷ tỷ, người yêu ta không?"
Không khí phảng phất lập tức đông lạnh xuống, trong phòng, chỉ có tiếng hít thở của Lục Nhất Lan và Quân Tử Ngọc.
Người trên giường không nghe tiếng đáp, trong lòng rất hoảng, tay hắn nắm chặt lấy chăn, dường như là miễn cưỡng cười vui, "Tỷ tỷ, người đã từng nói, người thích ta."
Hắn vẫn còn nhớ rõ ràng, rành mạch.
"Ừ."
Quân Tử Ngọc cho rằng sẽ không có đáp lại, nhưng chỉ một chữ ừ của Lục Nhất Lan, làm con ngươi của hắn nháy mắt phát sáng.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, "Ta thích đệ, cũng thích mẫu hậu."
"Đệ hiểu ý ta chứ?"
"..."
"Giữa chúng ta..." Lục Nhất Lan còn muốn nói gì nữa, lại phát hiện bóng dáng bi thương kia đang nhìn mình, cái gì cũng nói không nên lời, "Ta là tỷ tỷ của đệ, tỷ tỷ ruột."
Qua một chốc.
Sau một tiếng 'kẽo kẹt', một luồng gió lạnh chớp mắt liền ùa vào, Quân Tử Ngọc bỗng nhiên cuộn tròn người.
Tỷ tỷ không yêu ta.
Tỷ tỷ không yêu ta.
Tỷ tỷ không yêu ta.
Tỷ tỷ, người, không yêu ta.
Vì sao lại không yêu hắn?
'Đinh' một tiếng, dạ minh châu trong tẩm cung Lục Nhất Lan bị Quân Tử Ngọc đứng lên hung hăng rớt trên mặt đất, dưới ánh trăng chiếu xuống, y phục nam nhân mở rộng cả vùng ngực, hắn kéo bùa bình an từ bên hông xuống.
Trực tiếp mở đập mở cửa sổ, đối mặt với trăng.
"Vì sao, người không yêu ta?"
"Vì sao?"
Không ai biết, Đế vương trẻ tuổi không ai bì nổi, trong đêm này, đã hỏi mấy ngàn câu vì sao với ánh trăng.
Không ai biết, nước mắt trên mặt của hắn tối nay, có mùi vị gì.
Lòng ta duyệt người, lòng người không duyệt ta.
Trong lúc mặt đỏ tim đập, Lục Nhất Lan cảm thấy càng ngày càng nóng. Cô liều mạng đẩy người trên người ra, nhưng Quân Tử Ngọc ôm đặc biệt chặt, một chút cũng đẩy không ra.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ..."
Tiếng nỉ non dồn dập, một nụ hôn đột ngột không chút phòng ngừa, Lục Nhất Lan bỗng nhiên bị người gặm môi, lập tức mê mang.
Cảm giác mềm nhẹ trên môi, mang theo hơi nóng, đốt cháy người. Nhưng đó cũng không phải kết thúc, ngay trong nháy mắt cô sững sờ kia, bỗng nhiên có vật gì đó cạy hàm răng cô, lưỡi mềm mại... Du tẩu.
"Ôi---"
Trong lúc giãy giụa, áo lót bỗng nhiên tản ra, một mảnh cảnh xuân rộng mở, da thịt tuyết trắng dưới ánh sáng dạ minh châu, quá bắt mắt.
Quân Tử Ngọc nên xem hay không nên xem, đều xem đến rõ ràng, một mạt đỏ ửng bỗng nhiên nổi lên hai má, nhưng đôi mắt, hiện ra càng nhiều dục vọng chiếm hữu.
Hắn muốn nàng.
Rất muốn, hung hăng chiếm hữu nàng.
Hắn vươn tay, muốn chạm vào gương mặt kia, lại bị Lục Nhất Lan theo bản năng đánh đuổi, sức lực kia có chút lớn, trên cánh tay lỏa lồ để lại một dấu ấn tay vững chắc.
"Quân Tử Ngọc!"
Lục Nhất Lan nhân cơ hội trở mình lăn xuống giường, từ cột bên cạnh lấy áo choàng xuống khoác lên, cô thở hổn hển một hơi, mới nhìn người trên giường, "Say thành như vậy, sau này đừng tới chỗ ta nữa!"
Đêm yên tĩnh, Lục Nhất Lan đỏ mặt sửa sang lại quần áo, nam nhân trên giường bỗng nhiên ngồi dậy.
Giọng nói mang theo chút nghẹn ngào, ở trong không khí rất đâm tai.
"Tỷ tỷ, ta có thể hỏi người một vấn đề không?"
"!"
Tốc độ nói chuyện của Quân Tử Ngọc rất thong thả, đọc từng chữ rõ ràng.
Lục Nhất Lan sửng sốt, "Đệ không có say?"
Bóng dáng nam nhân hơi ngẩn ra một chút, sau đó sống lưng thẳng tắp lên, "Không có say."
Cái này, không khí liền càng vi diệu.
Trước đó cho rằng hắn là uống rượu say phát điên, bây giờ xem ra, dường như có chút không thích hợp. Ánh mắt Lục Nhất Lan dần dần lạnh xuống, "Đệ tới muốn làm gì?" Mượn rượu giả điên?
Đứa bé cô nuôi nhiều năm, sao bỗng nhiên lại biến thành cái dạng này!
Lục Nhất Lan bỗng nhiên có chút không thể tiếp nhận.
"Ta có thể hỏi người một vấn đề không?" Lần đầu tiên, cuộc sống từ sau năm tám tuổi, hắn bỏ qua câu hỏi của Lục Nhất Lan, chấp nhất như thế, muốn một đáp án.
"Cái gì?"
"Tỷ tỷ, người yêu ta không?"
Không khí phảng phất lập tức đông lạnh xuống, trong phòng, chỉ có tiếng hít thở của Lục Nhất Lan và Quân Tử Ngọc.
Người trên giường không nghe tiếng đáp, trong lòng rất hoảng, tay hắn nắm chặt lấy chăn, dường như là miễn cưỡng cười vui, "Tỷ tỷ, người đã từng nói, người thích ta."
Hắn vẫn còn nhớ rõ ràng, rành mạch.
"Ừ."
Quân Tử Ngọc cho rằng sẽ không có đáp lại, nhưng chỉ một chữ ừ của Lục Nhất Lan, làm con ngươi của hắn nháy mắt phát sáng.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, "Ta thích đệ, cũng thích mẫu hậu."
"Đệ hiểu ý ta chứ?"
"..."
"Giữa chúng ta..." Lục Nhất Lan còn muốn nói gì nữa, lại phát hiện bóng dáng bi thương kia đang nhìn mình, cái gì cũng nói không nên lời, "Ta là tỷ tỷ của đệ, tỷ tỷ ruột."
Qua một chốc.
Sau một tiếng 'kẽo kẹt', một luồng gió lạnh chớp mắt liền ùa vào, Quân Tử Ngọc bỗng nhiên cuộn tròn người.
Tỷ tỷ không yêu ta.
Tỷ tỷ không yêu ta.
Tỷ tỷ không yêu ta.
Tỷ tỷ, người, không yêu ta.
Vì sao lại không yêu hắn?
'Đinh' một tiếng, dạ minh châu trong tẩm cung Lục Nhất Lan bị Quân Tử Ngọc đứng lên hung hăng rớt trên mặt đất, dưới ánh trăng chiếu xuống, y phục nam nhân mở rộng cả vùng ngực, hắn kéo bùa bình an từ bên hông xuống.
Trực tiếp mở đập mở cửa sổ, đối mặt với trăng.
"Vì sao, người không yêu ta?"
"Vì sao?"
Không ai biết, Đế vương trẻ tuổi không ai bì nổi, trong đêm này, đã hỏi mấy ngàn câu vì sao với ánh trăng.
Không ai biết, nước mắt trên mặt của hắn tối nay, có mùi vị gì.
Lòng ta duyệt người, lòng người không duyệt ta.
/220
|