Editor: Ngạn Tịnh.
Trong đôi mắt đỏ bừng của nam nhân lóe lên nước mắt.
"Xấu thì xấu, cho tỷ xem... Một chút cũng không cảm thấy khó vượt qua."
Giá trị tín ngưỡng quả nhiên là thứ tốt, hoãn nửa canh giờ, Lục Nhất Lan liền ngồi lên, cũng không cảm giác được đói, cũng không khát. Hất hất đầu, cô hỏi Quân Tử Ngọc, "Tử Ngọc, nếu, nếu ta không còn nữa, đệ nhất định phải sống thật tốt."
"?"
"Cái gì?"
Quân Tử Ngọc ngẩng đầu, "Tỷ tỷ, người vừa nói cái gì, ta nghe không rõ."
"Không có gì." Lục Nhất Lan nở nụ cười.
Quân Tử Ngọc nhớ rõ, Tề thái y từng nói một câu, vào lúc một người, sắp chết, có thể sẽ hồi quang phản chiếu.
Ngay từ đầu, hắn cũng không tin, nhưng bây giờ, hắn cảm thấy dường như có chút tin rồi.
Thì ra sắp chết, sẽ hồi quang phản chiếu à.
Hồi- quang- phản- chiếu.
Nhịn không được nghiêng người.
Nước mắt ào ào chảy xuống.
Lục Nhất Lan bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy hắn, "Tử Ngọc, đệ đã nói, đệ đã không phải con nít nữa."
"Nếu cái giá của trưởng thành là mất đi tỷ, ta tình nguyện cả đời chỉ là trẻ con!" Hắn bỗng nhiên đứng lên, đẩy ngã cái giá nơi mép giường.
Một mảnh tiếng động liên tiếp, sau đó chính là yên tĩnh.
Hiếm khi, Quân Tử Ngọc cúi đầu, "Ta sai rồi."
"Vẫn sẽ xin lỗi, vẫn là trưởng thành rồi."
Lục Nhất Lan nghĩ nghĩ, hỏi, "Đệ nguyện ý trò chuyện với ta chứ?"
"Tỷ nói cái gì, ta cũng đều thích nghe."
Lục Nhất Lan cảm thấy bản thân nói rất nhiều rất nhiều lời, rất nhiều rất nhiều, có rất nhiều phương diện, dặn dò Quân Tử Ngọc phải nỗ lực sống sót, phải khống chế được bản thân, đừng tìm đường chết, để bản thân vui sướng một sướng.
"Đệ, nhất định phải vui vẻ."
"Ta, biết."
Rũ mắt.
Ha ha ha ha.
Vui vẻ?
Tim đã chết, phải vui vẻ thế nào?
Nếu, một hai phải định vị những lời nói lúc này của Lục Nhất Lan, Quân Tử Ngôn xưng nó là di ngôn.
Bất tri bất giác, cứ như vậy đi qua ban ngày.
Lục Nhất Lan nhìn bên ngoài, trời thế nhưng sắp đen hết rồi.
Thân mình có chút dần dần suy yếu, cô thở một hơi, "Tử Ngọc, đi tìm cho tỷ tỷ... Một bộ nữ trang đến đây."
"Lấy cả đàn nữa."
"Đi lấy bức tranh trong phòng ta đến đây, ta nhớ rõ đó là quà sinh nhật, đệ tặng ta mười mấy năm trước."
"Ta bảo người đi, ta muốn ở nơi này nhìn tỷ."
Có lẽ bởi vì thời gian còn lại quá ngắn ngủi, Lục Nhất Lan thế nhưng cảm thấy, thười gian cung nhân đi lấy đồ, quá dài lâu.
Rúc vào trong lòng ngực Quân Tử Ngọc, cô nhẹ nhàng nói, "Thật ra rất nhiều năm về trước, ta đã nghĩ, nếu bức họa kia, người đánh đàn là một nữ tử, sẽ thuận mắt hơn rất nhiều."
...
Hắn chưa bao giờ thấy tỷ tỷ khuynh quốc khuynh thành như vậy.
Mỹ lệ.
Tinh tế.
Bộ dáng nàng đánh đàn, thật sự quá xinh đẹp.
Cơ hồ chiếm cứ toàn hộ ánh mắt của hắn.
Mùa đông năm 51 Tấn Quốc.
Đó là một hồi tuyết lớn 40 năm hiếm gặp, trong rừng hoa mai trước cung Thái Tử, Duyệt Vương đánh đàn, Tấn hoàng Quân Tử Ngọc múa kiếm.
Năm ấy.
Bông tuyết bay tán loạn, thật sâu trong rừng mai, nam nhân ôm nữ tử áo đỏ trong lòng, tay trái còn cầm nhuyễn kiếm, "Tỷ tỷ!"
"Người không nên đi."
"Cô vương thật muốn, theo người mà đi."
"Đừng..." Lục Nhất Lan thở mạnh một hơi, run rẩy hạ tay, "Sống, phải sống."
"Không!----"
Mùa đông năm 51 Tấn Quốc, Duyệt Vương, qua đời.
Tấn hoàng không tiếc cãi lại lễ nghi chế độ, dùng nghi lễ an táng dành cho Hoàng Hậu với Duyệt Vương, cũng hủy bỏ hậu cung.
Tấn Quốc năm 52, tân Đế chiêu cáo thiên hạ, giữ đạo hiếu bảy năm vì Duyệt Vương vừa qua đời.
Trong gió tuyết, Quân Tử Ngọc đứng trước mộ cười khẽ, tỷ tỷ, sau khi người chết, rốt cuộc mang tên ta.
Chỉ thấy sâu trong rừng mai, chỗ bông tuyết giao nhau, trên bia mộ.
Thê, quân Quân thị chi mộ.
(Hoàn thế giới)
-
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra gần đây vẫn xem bình luận, cũng thấy cmt của mọi người nói, muốn ở bọn họ ở bên nhau, trong lòng cũng hơi hơi rối rắm.
Hai ngày trước vẫn luôn suy nghĩ, có nên căn cứ vào lời bình của mọi người sửa lại chút kết cục hay không, sau đó ngẫm lại, nếu sửa lại, thì sẽ không phải chuyện xưa lúc ban đầu kia nữa.
Cho nên dựa theo kết cục vốn có, đã chuẩn bị tốt nhận gạch đá của mọi người, tối nay, gạch hay đá cứ ném thẳng.
Nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, trong lòng tôi, đây là kết cục thích hợp nhất.
- --
Tịnh: Các cô từ từ cất khăn giấy, còn đoạn sau nữa.
Trong đôi mắt đỏ bừng của nam nhân lóe lên nước mắt.
"Xấu thì xấu, cho tỷ xem... Một chút cũng không cảm thấy khó vượt qua."
Giá trị tín ngưỡng quả nhiên là thứ tốt, hoãn nửa canh giờ, Lục Nhất Lan liền ngồi lên, cũng không cảm giác được đói, cũng không khát. Hất hất đầu, cô hỏi Quân Tử Ngọc, "Tử Ngọc, nếu, nếu ta không còn nữa, đệ nhất định phải sống thật tốt."
"?"
"Cái gì?"
Quân Tử Ngọc ngẩng đầu, "Tỷ tỷ, người vừa nói cái gì, ta nghe không rõ."
"Không có gì." Lục Nhất Lan nở nụ cười.
Quân Tử Ngọc nhớ rõ, Tề thái y từng nói một câu, vào lúc một người, sắp chết, có thể sẽ hồi quang phản chiếu.
Ngay từ đầu, hắn cũng không tin, nhưng bây giờ, hắn cảm thấy dường như có chút tin rồi.
Thì ra sắp chết, sẽ hồi quang phản chiếu à.
Hồi- quang- phản- chiếu.
Nhịn không được nghiêng người.
Nước mắt ào ào chảy xuống.
Lục Nhất Lan bỗng nhiên từ phía sau ôm lấy hắn, "Tử Ngọc, đệ đã nói, đệ đã không phải con nít nữa."
"Nếu cái giá của trưởng thành là mất đi tỷ, ta tình nguyện cả đời chỉ là trẻ con!" Hắn bỗng nhiên đứng lên, đẩy ngã cái giá nơi mép giường.
Một mảnh tiếng động liên tiếp, sau đó chính là yên tĩnh.
Hiếm khi, Quân Tử Ngọc cúi đầu, "Ta sai rồi."
"Vẫn sẽ xin lỗi, vẫn là trưởng thành rồi."
Lục Nhất Lan nghĩ nghĩ, hỏi, "Đệ nguyện ý trò chuyện với ta chứ?"
"Tỷ nói cái gì, ta cũng đều thích nghe."
Lục Nhất Lan cảm thấy bản thân nói rất nhiều rất nhiều lời, rất nhiều rất nhiều, có rất nhiều phương diện, dặn dò Quân Tử Ngọc phải nỗ lực sống sót, phải khống chế được bản thân, đừng tìm đường chết, để bản thân vui sướng một sướng.
"Đệ, nhất định phải vui vẻ."
"Ta, biết."
Rũ mắt.
Ha ha ha ha.
Vui vẻ?
Tim đã chết, phải vui vẻ thế nào?
Nếu, một hai phải định vị những lời nói lúc này của Lục Nhất Lan, Quân Tử Ngôn xưng nó là di ngôn.
Bất tri bất giác, cứ như vậy đi qua ban ngày.
Lục Nhất Lan nhìn bên ngoài, trời thế nhưng sắp đen hết rồi.
Thân mình có chút dần dần suy yếu, cô thở một hơi, "Tử Ngọc, đi tìm cho tỷ tỷ... Một bộ nữ trang đến đây."
"Lấy cả đàn nữa."
"Đi lấy bức tranh trong phòng ta đến đây, ta nhớ rõ đó là quà sinh nhật, đệ tặng ta mười mấy năm trước."
"Ta bảo người đi, ta muốn ở nơi này nhìn tỷ."
Có lẽ bởi vì thời gian còn lại quá ngắn ngủi, Lục Nhất Lan thế nhưng cảm thấy, thười gian cung nhân đi lấy đồ, quá dài lâu.
Rúc vào trong lòng ngực Quân Tử Ngọc, cô nhẹ nhàng nói, "Thật ra rất nhiều năm về trước, ta đã nghĩ, nếu bức họa kia, người đánh đàn là một nữ tử, sẽ thuận mắt hơn rất nhiều."
...
Hắn chưa bao giờ thấy tỷ tỷ khuynh quốc khuynh thành như vậy.
Mỹ lệ.
Tinh tế.
Bộ dáng nàng đánh đàn, thật sự quá xinh đẹp.
Cơ hồ chiếm cứ toàn hộ ánh mắt của hắn.
Mùa đông năm 51 Tấn Quốc.
Đó là một hồi tuyết lớn 40 năm hiếm gặp, trong rừng hoa mai trước cung Thái Tử, Duyệt Vương đánh đàn, Tấn hoàng Quân Tử Ngọc múa kiếm.
Năm ấy.
Bông tuyết bay tán loạn, thật sâu trong rừng mai, nam nhân ôm nữ tử áo đỏ trong lòng, tay trái còn cầm nhuyễn kiếm, "Tỷ tỷ!"
"Người không nên đi."
"Cô vương thật muốn, theo người mà đi."
"Đừng..." Lục Nhất Lan thở mạnh một hơi, run rẩy hạ tay, "Sống, phải sống."
"Không!----"
Mùa đông năm 51 Tấn Quốc, Duyệt Vương, qua đời.
Tấn hoàng không tiếc cãi lại lễ nghi chế độ, dùng nghi lễ an táng dành cho Hoàng Hậu với Duyệt Vương, cũng hủy bỏ hậu cung.
Tấn Quốc năm 52, tân Đế chiêu cáo thiên hạ, giữ đạo hiếu bảy năm vì Duyệt Vương vừa qua đời.
Trong gió tuyết, Quân Tử Ngọc đứng trước mộ cười khẽ, tỷ tỷ, sau khi người chết, rốt cuộc mang tên ta.
Chỉ thấy sâu trong rừng mai, chỗ bông tuyết giao nhau, trên bia mộ.
Thê, quân Quân thị chi mộ.
(Hoàn thế giới)
-
Tác giả có lời muốn nói: Thật ra gần đây vẫn xem bình luận, cũng thấy cmt của mọi người nói, muốn ở bọn họ ở bên nhau, trong lòng cũng hơi hơi rối rắm.
Hai ngày trước vẫn luôn suy nghĩ, có nên căn cứ vào lời bình của mọi người sửa lại chút kết cục hay không, sau đó ngẫm lại, nếu sửa lại, thì sẽ không phải chuyện xưa lúc ban đầu kia nữa.
Cho nên dựa theo kết cục vốn có, đã chuẩn bị tốt nhận gạch đá của mọi người, tối nay, gạch hay đá cứ ném thẳng.
Nhưng tôi vẫn muốn nói một câu, trong lòng tôi, đây là kết cục thích hợp nhất.
- --
Tịnh: Các cô từ từ cất khăn giấy, còn đoạn sau nữa.
/220
|