Editor: Ngạn Tịnh.
Cô vương, tên Quân Tử Ngọc.
Quân tử chi quân tử, lương tài mỹ chất, vì ngọc.
Lần đầu tiên biết viết tên mình, là nàng dạy, ngữ khí không tốt lắm, nhưng ta thích.
Ta sinh ra trong hoàng cung, là Thập Nhất hoàng tử trong cung, phụ thân ta là Đế Vương thống trị một mảnh giang sơn, mẫu thân của ta, là chính cung Hoàng Hậu.
Ta là con vợ cả.
Chỉ là, là đích thứ tử.
Ta có một ca ca làm người chán ghét, đúng, ngươi cũng không biết y làm người chướng mắt đến nhường nào, từ lúc ta bốn tuổi, cơ hồ chính là ác mộng lớn nhất đời này của ta, loại người này, sao lại là ca ca ta chứ!
Cho dù----
Sau đó có chút chút cảm động nho nhỏ.
Lại sau đó có thêm chút chút cảm động nho nhỏ nữa.
Sau đó nữa, y thật sự thành ca ca của ta.
Ừm, ta thích huynh ấy.
Chưa bao giờ có người quan tâm nhiều chuyện của ta như vậy, mẫu hậu cũng thế, mẫu hậu chỉ sủng ta, lại chưa từng cho ta tình yêu chân chính.
Phụ hoàng, ánh mắt phụ hoàng nhìn ta, thật ra là lạnh băng.
Cho rằng nhóc con vài tuổi không nhìn ra được sao, hừ, ta nhất định có thể nhìn ra được, ai đối tốt với ta nhất.
Là huynh ấy.
Hoàng huynh mà lúc đầu ta ghét nhất, người trong hoàng cung ấy à, đều mang theo mặt nạ, một lớp mặt nạ thật dày, làm cách nào cũng không lấy xuống được, chỉ có huynh ấy, chân thật đến có thể làm người nhìn rõ không sót gì, để ta nhìn rõ không sót gì.
Ta bắt đầu thích một người như vậy.
Ta ở bên cạnh huynh ấy, có thể phóng tính thiên tính của ta, không cần có lớp mặt nạ này, không cần nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, coi như một đứa trẻ đơn giản vô ưu vô lo.
Sau đó sau đó nữa, ta mới biết được, đơn giản, ở trong hoàng cung này, là lăn lộn không lên được.
Vì thế ta bắt đầu học phức tạp, ta tự nhận bản thân là một người thông minh, thay đổi một cách vô tri vô giác, tên ngốc Quân Tử An kia sao có thể là đối thủ của ta.
Tất cả, bắt khi ta bắt đầu kế hoạch, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của ta.
Cô vương, bày mưu lập kế.
Nhưng chỉ một điều duy nhất, chính là tính sai một nữ tử.
Nàng thế nhưng không phải ca ca của ta, mà là tỷ tỷ của ta.
Tỷ tỷ.
Một nữ tử.
Ta không ngờ tới, Thần sống trong lòng ta, là một nữ tử, ta nên thế nào, ta nên làm gì bây giờ, ta phải làm sao bây giờ.
Nàng, thế nhưng là một nữ tử.
Nữ tử ta yêu.
Ta điên cuồng yêu tỷ tỷ của mình, hơn nữa dùng mưu kế, dùng khổ nhục kế, dùng rất nhiều cách, tới mưu đoạt sự yêu thích của nàng.
Ta thành công.
Đấu với người khác, vui sướng vô cùng.
Đấu với tỷ tỷ, ngọt ngào cùng hạnh phúc.
Cả đời này của ta, thế nhưng bởi vì một người, nở rộ sáng rọi.
Chỉ là, ông trời luôn thích đùa giỡn người như vậy.
Ta tự cho là, vô địch khắp thiên hạ, lại không biết, thua ở trong tay một người.
Cô vương sớm nên biết, cả đời này của cô vương, có thể vì một người mà nở rộ sáng rọi, cũng có thể bởi vì một người, sụp đổ.
Nàng đi rồi.
Đi cũng rất xinh đẹp.
Xinh đẹp đến mức, dù ta của mười năm sau, hai mươi năm sau, ba mươi năm sau, thẳng đến ta từ từ già đi, chết đi, cũng không quên được một người như thế.
Nàng có mái tóc đẹp nhất thiên hạ, mềm mại giống như tơ lụa, một đôi khắp đẹp nhất thiên hạ, đựng đầy sao trời cùng hồ bạc, đựng đầy sơn hà cẩm tú của cô vương.
Nàng có, gương mặt đẹp nhất thiên hạ, đẹp nhất! Không người nào có thể so sánh, không có bất luận lời ca ngợi nào, có thể miêu tả nét đẹp của nàng.
Nàng là người trong lòng cô vương say mê.
Là người, trên đầu quả tim của cô vương.
Lngười mà ta, dùng suốt cả cuộc đời, dù đến cuối cuộc đời, cho dù chết! Cũng không thể quên!
Năm ấy Tấn Quốc năm 71.
Tấn hoàng qua đời, hợp táng với Duyệt Vương.
Không ai biết.
Vào lúc cuối cùng của sinh mệnh, hắn đã từng thấy được, người và cảnh đẹp nhất thế gian này.
Quân Tử Ngọc nằm trên giường, thở phì phò, trong hoảng hốt, hắn thấy một người vươn tay.
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, rơi lệ, sau đó nghẹn ngào vui sướng mà nói, "Tỷ tỷ, là người đã đến rồi sao?"
Đúng vậy.
Ta tới rồi.
Cô vương, tên Quân Tử Ngọc.
Quân tử chi quân tử, lương tài mỹ chất, vì ngọc.
Lần đầu tiên biết viết tên mình, là nàng dạy, ngữ khí không tốt lắm, nhưng ta thích.
Ta sinh ra trong hoàng cung, là Thập Nhất hoàng tử trong cung, phụ thân ta là Đế Vương thống trị một mảnh giang sơn, mẫu thân của ta, là chính cung Hoàng Hậu.
Ta là con vợ cả.
Chỉ là, là đích thứ tử.
Ta có một ca ca làm người chán ghét, đúng, ngươi cũng không biết y làm người chướng mắt đến nhường nào, từ lúc ta bốn tuổi, cơ hồ chính là ác mộng lớn nhất đời này của ta, loại người này, sao lại là ca ca ta chứ!
Cho dù----
Sau đó có chút chút cảm động nho nhỏ.
Lại sau đó có thêm chút chút cảm động nho nhỏ nữa.
Sau đó nữa, y thật sự thành ca ca của ta.
Ừm, ta thích huynh ấy.
Chưa bao giờ có người quan tâm nhiều chuyện của ta như vậy, mẫu hậu cũng thế, mẫu hậu chỉ sủng ta, lại chưa từng cho ta tình yêu chân chính.
Phụ hoàng, ánh mắt phụ hoàng nhìn ta, thật ra là lạnh băng.
Cho rằng nhóc con vài tuổi không nhìn ra được sao, hừ, ta nhất định có thể nhìn ra được, ai đối tốt với ta nhất.
Là huynh ấy.
Hoàng huynh mà lúc đầu ta ghét nhất, người trong hoàng cung ấy à, đều mang theo mặt nạ, một lớp mặt nạ thật dày, làm cách nào cũng không lấy xuống được, chỉ có huynh ấy, chân thật đến có thể làm người nhìn rõ không sót gì, để ta nhìn rõ không sót gì.
Ta bắt đầu thích một người như vậy.
Ta ở bên cạnh huynh ấy, có thể phóng tính thiên tính của ta, không cần có lớp mặt nạ này, không cần nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, coi như một đứa trẻ đơn giản vô ưu vô lo.
Sau đó sau đó nữa, ta mới biết được, đơn giản, ở trong hoàng cung này, là lăn lộn không lên được.
Vì thế ta bắt đầu học phức tạp, ta tự nhận bản thân là một người thông minh, thay đổi một cách vô tri vô giác, tên ngốc Quân Tử An kia sao có thể là đối thủ của ta.
Tất cả, bắt khi ta bắt đầu kế hoạch, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của ta.
Cô vương, bày mưu lập kế.
Nhưng chỉ một điều duy nhất, chính là tính sai một nữ tử.
Nàng thế nhưng không phải ca ca của ta, mà là tỷ tỷ của ta.
Tỷ tỷ.
Một nữ tử.
Ta không ngờ tới, Thần sống trong lòng ta, là một nữ tử, ta nên thế nào, ta nên làm gì bây giờ, ta phải làm sao bây giờ.
Nàng, thế nhưng là một nữ tử.
Nữ tử ta yêu.
Ta điên cuồng yêu tỷ tỷ của mình, hơn nữa dùng mưu kế, dùng khổ nhục kế, dùng rất nhiều cách, tới mưu đoạt sự yêu thích của nàng.
Ta thành công.
Đấu với người khác, vui sướng vô cùng.
Đấu với tỷ tỷ, ngọt ngào cùng hạnh phúc.
Cả đời này của ta, thế nhưng bởi vì một người, nở rộ sáng rọi.
Chỉ là, ông trời luôn thích đùa giỡn người như vậy.
Ta tự cho là, vô địch khắp thiên hạ, lại không biết, thua ở trong tay một người.
Cô vương sớm nên biết, cả đời này của cô vương, có thể vì một người mà nở rộ sáng rọi, cũng có thể bởi vì một người, sụp đổ.
Nàng đi rồi.
Đi cũng rất xinh đẹp.
Xinh đẹp đến mức, dù ta của mười năm sau, hai mươi năm sau, ba mươi năm sau, thẳng đến ta từ từ già đi, chết đi, cũng không quên được một người như thế.
Nàng có mái tóc đẹp nhất thiên hạ, mềm mại giống như tơ lụa, một đôi khắp đẹp nhất thiên hạ, đựng đầy sao trời cùng hồ bạc, đựng đầy sơn hà cẩm tú của cô vương.
Nàng có, gương mặt đẹp nhất thiên hạ, đẹp nhất! Không người nào có thể so sánh, không có bất luận lời ca ngợi nào, có thể miêu tả nét đẹp của nàng.
Nàng là người trong lòng cô vương say mê.
Là người, trên đầu quả tim của cô vương.
Lngười mà ta, dùng suốt cả cuộc đời, dù đến cuối cuộc đời, cho dù chết! Cũng không thể quên!
Năm ấy Tấn Quốc năm 71.
Tấn hoàng qua đời, hợp táng với Duyệt Vương.
Không ai biết.
Vào lúc cuối cùng của sinh mệnh, hắn đã từng thấy được, người và cảnh đẹp nhất thế gian này.
Quân Tử Ngọc nằm trên giường, thở phì phò, trong hoảng hốt, hắn thấy một người vươn tay.
Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, rơi lệ, sau đó nghẹn ngào vui sướng mà nói, "Tỷ tỷ, là người đã đến rồi sao?"
Đúng vậy.
Ta tới rồi.
/220
|