Editor: Ngạn Tịnh.
Lục Nhất Lan còn chưa kịp trả lời tin nhắn của Tần Thanh thì điện thoại đã bị tịch thu, cơm nước xong cô cũng không lấy điện thoại về được, trái lại bị mẹ Tô đuổi lên giường.
“Ngủ sớm một chút, ngày mai mới thức dậy sớm được.”
“Mẹ... Cho con dùng di động một chút.”
Mẹ Tô cười ha ha hai tiếng, “Còn hỏi nữa, mẹ cho con ăn đập.”
Phảng phất như thân thể bị đào không, Lục Nhất Lan lăn lộn trên giường một chốc liền mơ mơ màng màng hội họp với Chu Công.
Bên kia, Tần Thanh nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, mày chậm rãi nhăn lại thành tòa núi nho nhỏ.
Sáu tiếng đồng hồ, cô vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Di động có chút im ắng lạnh lẽo, trong hộp thư trừ tin nhắn rác từ tổng đài, cũng chỉ có một mình tiểu thư phiền phức, chỉ là bây giờ vẫn luôn im ắng.
Ngón tay thon dài của anh hoạt động lên xuống hai cái trên màn hình lạnh băng, trầm mặc rối rắm trong chốc lát, cuối cùng vẫn là buông ngón tay xuống, cô vẫn chưa đọc được, hay là không muốn trả lời?
Đêm đã khuya, nói không chừng cô đã ngủ rồi, hoặc là----
Tức giận rồi.
Môi mỏng nhẹ mím lại, anh bỗng nhiên có chút rối loạn hoảng hốt, dưới ánh đèn lật xem quyển sách cô tặng, bên trong có rất nhiều bút ký của cô.
Ánh đèn nhàn nhạt, đêm yên tĩnh như mặt nước, ánh đèn tỏng phòng Tần Thanh vẫn luôn mở suốt đêm.
Thứ bảy, Tần Thanh chán ghét thứ bảy, một ngày nhàm chán, hư không tịch mịch.
Lục Nhất Lan lại càng không thích thứ bảy, bò dậy, đều cảm giác ánh sáng bên ngoài chói đến đau mắt, mẹ Tô liền muốn lôi kéo cô đi đổi băng gạc...
“Mẹ, con không sao.”
“Có sao.” Mẹ Tô nhìn cô một cái, “Bác sĩ đã nói, không xử lý tốt sẽ bị nhiễm trùng, con xem bây giờ con sắp thi đại học rồi, sao còn sơ suất như vậy!”
“Con muốn mang theo vết thương đến trường thi sao?”
“...”
“Con không muôn.” Lục Nhất Lan cảm thấy giống như lại trở về đoạn thời gian thi đại học kia, chỉ va chạm một chút người nhà liền làm quá lên, cảm giác bản thân bị nâng giá thái quá luôn rồi.
“Vậy đi thôi.”
Sau khi cơm nước xong xuôi Lục Nhất Lan cùng mẹ Tô đến phòng khám hôm qua đã đi, đổi băng gạc, thấm cồn vào vẫn rất là đau, cô chưa kịp xem miệng vết thương của mình, đã nghe bác sĩ nói một câu.
“Mùa hè ấy à, miệng vết thương trên đầu gối dễ nhiễm trùng lắm, không được rồi, không thể dùng băng gạc, cho hai người chút thuốc, về thường xuyên khử trùng, cũng đừng để đụng nước.”
Vì thế Lục Nhất Lan liền mang một đống đồ về nhà, sau khi về nhà cũng không cho chơi di động, cô chỉ có thể an an tĩnh tĩnh ở trong phòng khách viết luyện tập sách.
Ngày tháng nhàm chán buồn tẻ như vậy cuối cùng cũng kết thúc, chiều chủ nhật, Lục Nhất Lan nhảy tới trước mặt mẹ Tô.
“Mẹ, con muốn đến tiết tự học tối, mẹ trả điện thoại cho con, có chuyện gì con cũng có thể gọi điện thoại cho mẹ.”
Mẹ Tô liếc mắt nhìn cô một cái, “Con đợi một chút, mẹ tìm người đưa con tới trường.”
“A?”
“Ai vậy ạ?”
“Cường Tử á.”
Lục Nhất Lan: Cường... Tử?
Cô đứng ở cửa, ngày hè gió lớn, còn đặc biệt nóng, Lục Nhất Lan tránh dưới bóng cây, nhàm chán đá đá mấy hòn đá, bỗng nhiên, tiếng xe đạp lộc cộc chạy tới vang lên bên tai Lộc Nhất Lan.
“Tiểu Tiểu, anh tới rồi.”
Cường Tử tới? Lục Nhất Lan ngẩng đầu, một chàng trai cao cao gầy gầy xuất hiện trong tầm mắt cô, cô ngẩng đầu, “Anh... Cường Tử?”
“Ừm, lên đi, anh đưa em tới trường.”
Lục Nhất Lan cũng chẳng làm ra vẻ, rất nhanh ngồi lên yên sau, “Vậy, cảm ơn anh nha anh Cường Tử.”
Vì sao lại xuất hiện một người không có trong sách chớ chớ chớ?
“Không có gì, chuyện nhỏ không tốn sức gì, chúng ta đều là hàng xóm nhiều năm như vậy mà.”
“Anh cũng là học sinh cấp ba sao?”
“Anh học nghề ở bên cạnh.” Nói đến đây Cường Tử không có chút cảm giác tự ti nào, giọng nói của anh rất em tai, lớn lên cũng không tệ.
Lục Nhất Lan à một tiếng, “Vậy anh khẳng định rất lợi hại.
Lục Nhất Lan còn chưa kịp trả lời tin nhắn của Tần Thanh thì điện thoại đã bị tịch thu, cơm nước xong cô cũng không lấy điện thoại về được, trái lại bị mẹ Tô đuổi lên giường.
“Ngủ sớm một chút, ngày mai mới thức dậy sớm được.”
“Mẹ... Cho con dùng di động một chút.”
Mẹ Tô cười ha ha hai tiếng, “Còn hỏi nữa, mẹ cho con ăn đập.”
Phảng phất như thân thể bị đào không, Lục Nhất Lan lăn lộn trên giường một chốc liền mơ mơ màng màng hội họp với Chu Công.
Bên kia, Tần Thanh nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ, mày chậm rãi nhăn lại thành tòa núi nho nhỏ.
Sáu tiếng đồng hồ, cô vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Di động có chút im ắng lạnh lẽo, trong hộp thư trừ tin nhắn rác từ tổng đài, cũng chỉ có một mình tiểu thư phiền phức, chỉ là bây giờ vẫn luôn im ắng.
Ngón tay thon dài của anh hoạt động lên xuống hai cái trên màn hình lạnh băng, trầm mặc rối rắm trong chốc lát, cuối cùng vẫn là buông ngón tay xuống, cô vẫn chưa đọc được, hay là không muốn trả lời?
Đêm đã khuya, nói không chừng cô đã ngủ rồi, hoặc là----
Tức giận rồi.
Môi mỏng nhẹ mím lại, anh bỗng nhiên có chút rối loạn hoảng hốt, dưới ánh đèn lật xem quyển sách cô tặng, bên trong có rất nhiều bút ký của cô.
Ánh đèn nhàn nhạt, đêm yên tĩnh như mặt nước, ánh đèn tỏng phòng Tần Thanh vẫn luôn mở suốt đêm.
Thứ bảy, Tần Thanh chán ghét thứ bảy, một ngày nhàm chán, hư không tịch mịch.
Lục Nhất Lan lại càng không thích thứ bảy, bò dậy, đều cảm giác ánh sáng bên ngoài chói đến đau mắt, mẹ Tô liền muốn lôi kéo cô đi đổi băng gạc...
“Mẹ, con không sao.”
“Có sao.” Mẹ Tô nhìn cô một cái, “Bác sĩ đã nói, không xử lý tốt sẽ bị nhiễm trùng, con xem bây giờ con sắp thi đại học rồi, sao còn sơ suất như vậy!”
“Con muốn mang theo vết thương đến trường thi sao?”
“...”
“Con không muôn.” Lục Nhất Lan cảm thấy giống như lại trở về đoạn thời gian thi đại học kia, chỉ va chạm một chút người nhà liền làm quá lên, cảm giác bản thân bị nâng giá thái quá luôn rồi.
“Vậy đi thôi.”
Sau khi cơm nước xong xuôi Lục Nhất Lan cùng mẹ Tô đến phòng khám hôm qua đã đi, đổi băng gạc, thấm cồn vào vẫn rất là đau, cô chưa kịp xem miệng vết thương của mình, đã nghe bác sĩ nói một câu.
“Mùa hè ấy à, miệng vết thương trên đầu gối dễ nhiễm trùng lắm, không được rồi, không thể dùng băng gạc, cho hai người chút thuốc, về thường xuyên khử trùng, cũng đừng để đụng nước.”
Vì thế Lục Nhất Lan liền mang một đống đồ về nhà, sau khi về nhà cũng không cho chơi di động, cô chỉ có thể an an tĩnh tĩnh ở trong phòng khách viết luyện tập sách.
Ngày tháng nhàm chán buồn tẻ như vậy cuối cùng cũng kết thúc, chiều chủ nhật, Lục Nhất Lan nhảy tới trước mặt mẹ Tô.
“Mẹ, con muốn đến tiết tự học tối, mẹ trả điện thoại cho con, có chuyện gì con cũng có thể gọi điện thoại cho mẹ.”
Mẹ Tô liếc mắt nhìn cô một cái, “Con đợi một chút, mẹ tìm người đưa con tới trường.”
“A?”
“Ai vậy ạ?”
“Cường Tử á.”
Lục Nhất Lan: Cường... Tử?
Cô đứng ở cửa, ngày hè gió lớn, còn đặc biệt nóng, Lục Nhất Lan tránh dưới bóng cây, nhàm chán đá đá mấy hòn đá, bỗng nhiên, tiếng xe đạp lộc cộc chạy tới vang lên bên tai Lộc Nhất Lan.
“Tiểu Tiểu, anh tới rồi.”
Cường Tử tới? Lục Nhất Lan ngẩng đầu, một chàng trai cao cao gầy gầy xuất hiện trong tầm mắt cô, cô ngẩng đầu, “Anh... Cường Tử?”
“Ừm, lên đi, anh đưa em tới trường.”
Lục Nhất Lan cũng chẳng làm ra vẻ, rất nhanh ngồi lên yên sau, “Vậy, cảm ơn anh nha anh Cường Tử.”
Vì sao lại xuất hiện một người không có trong sách chớ chớ chớ?
“Không có gì, chuyện nhỏ không tốn sức gì, chúng ta đều là hàng xóm nhiều năm như vậy mà.”
“Anh cũng là học sinh cấp ba sao?”
“Anh học nghề ở bên cạnh.” Nói đến đây Cường Tử không có chút cảm giác tự ti nào, giọng nói của anh rất em tai, lớn lên cũng không tệ.
Lục Nhất Lan à một tiếng, “Vậy anh khẳng định rất lợi hại.
/220
|