Editor: Ngạn Tịnh.
Cơm nước xong đã là buổi tối, mấy ngày nay, Lục Nhất Lan ngủ thật sự sớm.
Ngày mùa thu, thời tiết dần dần lạnh lên.
Rạng sáng, trên bầu trời treo vài ngôi sao nhỏ vụn vặn, Hoắc Ninh đứng trước cửa sổ, lặng lặng nhìn trời.
Bỗng nhiên, vài tiếng ho khan đánh vỡ ban đêm yên tĩnh.
Lục Nhất Lan cảm thấy yết hầu đặc biệt ngứa, sau vài tiếng ho khan, loại cảm giác ngứa này càng sâu. Đầu giường có nước, cô duỗi tay muốn lấy ly nước, đèn trong phòng bệnh đã sáng lên.
"Bé câm, em làm sao vậy?"
Cô không nói chuyện, bảng trắng cùng bút đều đã vào tay.
Một chữ, khát.
Hoắc Nịnh à một tiếng, "Vậy đừng tìm, nước trong phòng bị anh dùng hết rồi, anh đi múc nước, em ngoan ngoãn chờ một lát."
"A-----"
Đầu thu lạnh lẽo.
Thằng nhóc 12 tuổi kia còn ăn mặc quần áo ngắn, hơi mỏng một lớp, nút thắt cẩu thả, càng làm cho người cạn lời chính là, mấy nút thắt kia còn có một nửa không gài.
Hoắc Nịnh cũng thật là không sợ lạnh.
Chờ đến lúc người nọ múc nước tới, Lục Nhất Lan cảm giác bản thân đã qua cơn khát, chỉ là cô vẫn ôm bình giữ ấm, nhấp mấy ngụm, nước ấm vào bụng, người nháy mắt cũng tỉnh táo hơn.
Ấm áp cũng chậm rãi tản ra.
Cô mới hỏi, 'Sao anh vẫn còn chưa ngủ?'
"Anh đang ngắm sao." Hoắc Nịnh lại rất tùy ý đứng bên cạnh cửa sổ, ánh trăng nhẹ nhàng đánh trên mặt cậu ta, lúc này Lục Nhất Lan mới phát hiện, vết thương trên mặt cậu đã tốt.
Mắt phương hơi hơi cong, môi hơi đạm màu, cùng với đôi con ngươi màu lục như đá quý kia, rạng rỡ sinh quang.
Lục Nhất Lan bỗng nhiên cũng muốn ngắm sao.
Cầm bảng viết nhỏ, đi tới bên cạnh cậu nhìn ra ngoài, thật đẹp.
"Nghe nói sau khi người chết, đều sẽ biến thành một ngôi sao, cha mẹ anh chính là ở trên trời đấy." Cậu dựa vào cửa sổ chống cằm, "Bọn họ đang chiếu anh."
Từ từ... Cốt truyện không đúng à nha, cha Hoắc Nịnh vẫn còn sống mà.
Lục Nhất Lan có chút nghi vấn, 'Vậy dì trưa nay là?'
"Bà ấy à, đó là mẹ nuôi của anh, anh là cô nhi."
Lúc Hoắc Nịnh nói những lời này, dường như chẳng có một chút áp lực nào, biểu tình vẫn giữ nguyên như trước không chút sứt mẻ, nên cười vẫn cười, cảm giác cả người nhẹ nhàng đến không cách nào hình dung.
Nhưng là, Lục Nhất Lan thấy được nắm đấm đang nắm chặt kia.
Cậu ấy phẫn nộ.
'Cha mẹ anh nói không chừng vẫn chưa có chết, chỉ là...'
"Bọn họ đã chết." Hoắc Nịnh nghiêng đầu đánh gãy Lục Nhất Lan, "Nếu không cần anh, đó chính là đã chết."
Ngữ khí này rất nặng, cũng rất tàn nhẫn.
Không khí đình trệ trong nháy mắt, đánh vỡ loại cục diện bế tắc này, vẫn là giọng nói của Hoắc Nịnh, "Búp bê Tây Dương, anh nghe nói mẹ em chết trong hỏa hoạn à, vậy em phải nhìn kỹ một chút."
"Bà ấy nhất định lẫn trong đám sao kia nhìn em."
Lời này phảng phất có hương vị mê hoặc, Lục Nhất Lan chậm rãi tìm tìm, sau đó cảm thấy mỗi ngôi sao đều không khác nhau lắm, dường như hoàn toàn không phân rõ được.
"Nhìn kìa! Ngôi sao kia chính là mẹ em!"
"..."
Ngón tay cậu ta chỉ ngôi sao Bắc Cực.
"Ngôi sao sáng nhất trong đêm, sẽ vĩnh viễn chờ đợi em." Cũng chờ đợi tôi.
Hoắc Nịnh không biết từ lúc nào, bản thân trở nên đáng thương một cách chân chính rồi. Có lẽ là lúc chút lòng đồng tình với mẹ nuôi biến mất hầu như không còn, có lẽ là lúc tiền bồi thường kia được dùng hết.
Nhưng trong đêm này, cậu là vui vẻ.
Có một búp bê Tây Dương ngây ngốc, để cậu pha trò.
"Được rồi."
"Đã sắp hai giờ sáng rồi, xe ngựa bí đỏ của công chúa lọ lem cũng biến mất hai tiếng rồi, em còn không nhanh đi ngủ đi ~"
'Em muốn nhìn mẹ một lát nữa.'
Ngủ ngủ ngủ, ai mà ngủ được cơ chứ.
"À, nhìn nhiều sẽ không linh, ngủ đi."
Lục Nhất Lan vốn định tiếp tục phản kháng, lại phát hiện trọng tâm cả người bỗng nhiên chao đảo.
Cơm nước xong đã là buổi tối, mấy ngày nay, Lục Nhất Lan ngủ thật sự sớm.
Ngày mùa thu, thời tiết dần dần lạnh lên.
Rạng sáng, trên bầu trời treo vài ngôi sao nhỏ vụn vặn, Hoắc Ninh đứng trước cửa sổ, lặng lặng nhìn trời.
Bỗng nhiên, vài tiếng ho khan đánh vỡ ban đêm yên tĩnh.
Lục Nhất Lan cảm thấy yết hầu đặc biệt ngứa, sau vài tiếng ho khan, loại cảm giác ngứa này càng sâu. Đầu giường có nước, cô duỗi tay muốn lấy ly nước, đèn trong phòng bệnh đã sáng lên.
"Bé câm, em làm sao vậy?"
Cô không nói chuyện, bảng trắng cùng bút đều đã vào tay.
Một chữ, khát.
Hoắc Nịnh à một tiếng, "Vậy đừng tìm, nước trong phòng bị anh dùng hết rồi, anh đi múc nước, em ngoan ngoãn chờ một lát."
"A-----"
Đầu thu lạnh lẽo.
Thằng nhóc 12 tuổi kia còn ăn mặc quần áo ngắn, hơi mỏng một lớp, nút thắt cẩu thả, càng làm cho người cạn lời chính là, mấy nút thắt kia còn có một nửa không gài.
Hoắc Nịnh cũng thật là không sợ lạnh.
Chờ đến lúc người nọ múc nước tới, Lục Nhất Lan cảm giác bản thân đã qua cơn khát, chỉ là cô vẫn ôm bình giữ ấm, nhấp mấy ngụm, nước ấm vào bụng, người nháy mắt cũng tỉnh táo hơn.
Ấm áp cũng chậm rãi tản ra.
Cô mới hỏi, 'Sao anh vẫn còn chưa ngủ?'
"Anh đang ngắm sao." Hoắc Nịnh lại rất tùy ý đứng bên cạnh cửa sổ, ánh trăng nhẹ nhàng đánh trên mặt cậu ta, lúc này Lục Nhất Lan mới phát hiện, vết thương trên mặt cậu đã tốt.
Mắt phương hơi hơi cong, môi hơi đạm màu, cùng với đôi con ngươi màu lục như đá quý kia, rạng rỡ sinh quang.
Lục Nhất Lan bỗng nhiên cũng muốn ngắm sao.
Cầm bảng viết nhỏ, đi tới bên cạnh cậu nhìn ra ngoài, thật đẹp.
"Nghe nói sau khi người chết, đều sẽ biến thành một ngôi sao, cha mẹ anh chính là ở trên trời đấy." Cậu dựa vào cửa sổ chống cằm, "Bọn họ đang chiếu anh."
Từ từ... Cốt truyện không đúng à nha, cha Hoắc Nịnh vẫn còn sống mà.
Lục Nhất Lan có chút nghi vấn, 'Vậy dì trưa nay là?'
"Bà ấy à, đó là mẹ nuôi của anh, anh là cô nhi."
Lúc Hoắc Nịnh nói những lời này, dường như chẳng có một chút áp lực nào, biểu tình vẫn giữ nguyên như trước không chút sứt mẻ, nên cười vẫn cười, cảm giác cả người nhẹ nhàng đến không cách nào hình dung.
Nhưng là, Lục Nhất Lan thấy được nắm đấm đang nắm chặt kia.
Cậu ấy phẫn nộ.
'Cha mẹ anh nói không chừng vẫn chưa có chết, chỉ là...'
"Bọn họ đã chết." Hoắc Nịnh nghiêng đầu đánh gãy Lục Nhất Lan, "Nếu không cần anh, đó chính là đã chết."
Ngữ khí này rất nặng, cũng rất tàn nhẫn.
Không khí đình trệ trong nháy mắt, đánh vỡ loại cục diện bế tắc này, vẫn là giọng nói của Hoắc Nịnh, "Búp bê Tây Dương, anh nghe nói mẹ em chết trong hỏa hoạn à, vậy em phải nhìn kỹ một chút."
"Bà ấy nhất định lẫn trong đám sao kia nhìn em."
Lời này phảng phất có hương vị mê hoặc, Lục Nhất Lan chậm rãi tìm tìm, sau đó cảm thấy mỗi ngôi sao đều không khác nhau lắm, dường như hoàn toàn không phân rõ được.
"Nhìn kìa! Ngôi sao kia chính là mẹ em!"
"..."
Ngón tay cậu ta chỉ ngôi sao Bắc Cực.
"Ngôi sao sáng nhất trong đêm, sẽ vĩnh viễn chờ đợi em." Cũng chờ đợi tôi.
Hoắc Nịnh không biết từ lúc nào, bản thân trở nên đáng thương một cách chân chính rồi. Có lẽ là lúc chút lòng đồng tình với mẹ nuôi biến mất hầu như không còn, có lẽ là lúc tiền bồi thường kia được dùng hết.
Nhưng trong đêm này, cậu là vui vẻ.
Có một búp bê Tây Dương ngây ngốc, để cậu pha trò.
"Được rồi."
"Đã sắp hai giờ sáng rồi, xe ngựa bí đỏ của công chúa lọ lem cũng biến mất hai tiếng rồi, em còn không nhanh đi ngủ đi ~"
'Em muốn nhìn mẹ một lát nữa.'
Ngủ ngủ ngủ, ai mà ngủ được cơ chứ.
"À, nhìn nhiều sẽ không linh, ngủ đi."
Lục Nhất Lan vốn định tiếp tục phản kháng, lại phát hiện trọng tâm cả người bỗng nhiên chao đảo.
/220
|