Editor: Ngạn Tịnh.
Cơn mưa này có chút lớn, có chút mạnh.
Nước mưa bắn lên, qua bậc thang, tới bên chân Lục Nhất Lan.
"Ngốc à, còn đứng sững ở đó cho dính mưa à."
Cô ngoan ngoãn lùi về sau hai bước.
Ngày thường Hoắc Nịnh rất thích nói chuyện, nhưng hôm nay, cậu ta rất an tĩnh, thậm chí là trầm mặc. Lục Nhất Lan cảm thấy có chút kỳ quái, liền ngẩng đầu liếc nhìn cậu ta một cái.
Bởi vì trời mưa, ngoài trời rất tối, cho nên hôm nay đường phố, lên đèn rất sớm.
Con ngươi màu xanh biếc của cậu, đựng đầy mưa tí tách tí tách, đựng đầy ánh đèn đường rực rỡ.
Lục Nhất Lan cầm bảng nhỏ, nhanh chóng viết một hàng chữ, "Anh trai, anh đang nhìn cái gì đó?"
Hoắc Nịnh quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó mới tủm tỉm cười nói, "Anh đang xem mưa đó."
"Anh thích mưa?"
"Không phải, chỉ là cảm thấy ngày mưa rất dễ hiểu."
"Cái gì hiểu được?"
"Anh nhớ rõ ngày đó, ba người bọn họ mang theo rất nhiều người chặn anh sau trường học, khi đó, bọn họ nói..."
Hoắc Nịnh mang theo tươi cười, dường như nhớ tới thứ gì đó tốt đẹp, "Bọn họ nói, muốn đánh chết anh."
Một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa còn không ngừng nghỉ rơi bên tai, Lục Nhất Lan sững sờ.
Hoắc Nịnh phía đối diện, từng câu từng chữ, rất nghiêm túc nói, "Anh không biết chết là cảm giác gì, nhưng anh biết, anh điếc."
"Anh biết, rốt cuộc nghe không được tiếng động gì nữa là cảm giác gì."
Cậu nói nói, bỗng nhiên nghiêng đầu, "Thật ra ở trong nhà mẹ nuôi cũng rất vui vẻ, búp bê Tây Dương, em biết không... Cái người đánh điếc anh kia, trong nhà rất có tiền, có thế lực."
"Lần này, bọn họ bồi thường anh rất nhiều tiền."
"Lần đầu tiên, anh cảm giác bản thân ở trong nhà, không phải là một kẻ bất lực, không phải một đứa chỉ biết ăn cơm mềm."
Mặt cậu ta mang theo tươi cười, dường như đang nhớ tới chuyện gì tốt đẹp, "Anh không phải thứ vô dụng cản trở, anh dùng... Số tiền kia, trả hết tất cả ân tình."
Hoắc Nịnh còn nhớ rõ mẹ nuôi viết cho mình.
"Nuôi mày lớn đến chừng này, mày cũng nên hiểu chuyện."
"Lần này, chỉ lần này thôi, không truy cứu, cũng coi như trả ân tình của chúng tao đối với mày."
Toàn bộ màn mưa đều nhiễm màu thê lương của cậu.
Tiếng giọt mưa tí tách vang, giống như đệm cho khúc bi ai của cậu.
Lục Nhất Lan nắm bảng nhỏ, cô chẳng hề làm gì, chỉ là lẳng lặng nhìn Hoắc Nịnh. Cô biết, giờ khắc này, thiếu niên này, chỉ cần một người yên lặng nghe cậu nói.
Bậc thang có một cái lon, Hoắc Nịnh nhẹ chân đá một cái, lon lăn vào trong làn mưa.
"Thật ra anh cũng không bắt nạt con nít."
"Em còn nhớ rõ bảng nhỏ của em chứ?" Cậu cười đến có chút bỡn cợt.
Lục Nhất Lan đương nhiên không quên, Hoắc Nịnh ở trong tiếng mưa rơi, nói ra một câu chuyện ngắn.
Chiều hôm đó cậu đi phòng nước lấy nước, trong tay còn cầm hai quả táo.
Lúc xách theo nước trở về, tâm tình của Hoắc Nịnh thật ra không tệ, cũng không tính toán làm gì, chỉ là lúc đi ngang qua phòng bệnh bên cạnh kia, hai nhóc con kia vẫy vẫy tay với cậu, cậu rũ mắt, liền đi qua.
Cậu nghe không thấy, lại vẫn như cũ đối với con nít, mang theo vài phần ý niệm tốt đẹp.
Sau khi vào phòng, Hoắc Nịnh bị một người trong đó kéo lại, cậu cho rằng.
Đứa bé kia muốn trái táo.
Kết quả vừa vươn tay ra, cậu liền thấy, dòng chữ trên chiếc bảng nhỏ kia.
"Một người câm, hai kẻ điếc."
Hoắc Nịnh cười.
Hai đứa bé kia, cũng cười.
Lục Nhất Lan không nói gì, trên thế giới, luôn có những người như vậy...
Có một số người, không xứng để xưng là người.
"Bé câm, em nói xem, vì sao có một số người, từ nhỏ đã đáng sợ như vậy?"
Lục Nhất Lan không biết nên trả lời thế nào.
Một mặt hiện tại Hoắc Nịnh đang triễn lãm ra, là một mặt cô chưa từng tiếp xúc.
Đó là một mặt âm u trong lòng, chỉ thuộc về thiếu niên này.
Cơn mưa này có chút lớn, có chút mạnh.
Nước mưa bắn lên, qua bậc thang, tới bên chân Lục Nhất Lan.
"Ngốc à, còn đứng sững ở đó cho dính mưa à."
Cô ngoan ngoãn lùi về sau hai bước.
Ngày thường Hoắc Nịnh rất thích nói chuyện, nhưng hôm nay, cậu ta rất an tĩnh, thậm chí là trầm mặc. Lục Nhất Lan cảm thấy có chút kỳ quái, liền ngẩng đầu liếc nhìn cậu ta một cái.
Bởi vì trời mưa, ngoài trời rất tối, cho nên hôm nay đường phố, lên đèn rất sớm.
Con ngươi màu xanh biếc của cậu, đựng đầy mưa tí tách tí tách, đựng đầy ánh đèn đường rực rỡ.
Lục Nhất Lan cầm bảng nhỏ, nhanh chóng viết một hàng chữ, "Anh trai, anh đang nhìn cái gì đó?"
Hoắc Nịnh quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó mới tủm tỉm cười nói, "Anh đang xem mưa đó."
"Anh thích mưa?"
"Không phải, chỉ là cảm thấy ngày mưa rất dễ hiểu."
"Cái gì hiểu được?"
"Anh nhớ rõ ngày đó, ba người bọn họ mang theo rất nhiều người chặn anh sau trường học, khi đó, bọn họ nói..."
Hoắc Nịnh mang theo tươi cười, dường như nhớ tới thứ gì đó tốt đẹp, "Bọn họ nói, muốn đánh chết anh."
Một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa còn không ngừng nghỉ rơi bên tai, Lục Nhất Lan sững sờ.
Hoắc Nịnh phía đối diện, từng câu từng chữ, rất nghiêm túc nói, "Anh không biết chết là cảm giác gì, nhưng anh biết, anh điếc."
"Anh biết, rốt cuộc nghe không được tiếng động gì nữa là cảm giác gì."
Cậu nói nói, bỗng nhiên nghiêng đầu, "Thật ra ở trong nhà mẹ nuôi cũng rất vui vẻ, búp bê Tây Dương, em biết không... Cái người đánh điếc anh kia, trong nhà rất có tiền, có thế lực."
"Lần này, bọn họ bồi thường anh rất nhiều tiền."
"Lần đầu tiên, anh cảm giác bản thân ở trong nhà, không phải là một kẻ bất lực, không phải một đứa chỉ biết ăn cơm mềm."
Mặt cậu ta mang theo tươi cười, dường như đang nhớ tới chuyện gì tốt đẹp, "Anh không phải thứ vô dụng cản trở, anh dùng... Số tiền kia, trả hết tất cả ân tình."
Hoắc Nịnh còn nhớ rõ mẹ nuôi viết cho mình.
"Nuôi mày lớn đến chừng này, mày cũng nên hiểu chuyện."
"Lần này, chỉ lần này thôi, không truy cứu, cũng coi như trả ân tình của chúng tao đối với mày."
Toàn bộ màn mưa đều nhiễm màu thê lương của cậu.
Tiếng giọt mưa tí tách vang, giống như đệm cho khúc bi ai của cậu.
Lục Nhất Lan nắm bảng nhỏ, cô chẳng hề làm gì, chỉ là lẳng lặng nhìn Hoắc Nịnh. Cô biết, giờ khắc này, thiếu niên này, chỉ cần một người yên lặng nghe cậu nói.
Bậc thang có một cái lon, Hoắc Nịnh nhẹ chân đá một cái, lon lăn vào trong làn mưa.
"Thật ra anh cũng không bắt nạt con nít."
"Em còn nhớ rõ bảng nhỏ của em chứ?" Cậu cười đến có chút bỡn cợt.
Lục Nhất Lan đương nhiên không quên, Hoắc Nịnh ở trong tiếng mưa rơi, nói ra một câu chuyện ngắn.
Chiều hôm đó cậu đi phòng nước lấy nước, trong tay còn cầm hai quả táo.
Lúc xách theo nước trở về, tâm tình của Hoắc Nịnh thật ra không tệ, cũng không tính toán làm gì, chỉ là lúc đi ngang qua phòng bệnh bên cạnh kia, hai nhóc con kia vẫy vẫy tay với cậu, cậu rũ mắt, liền đi qua.
Cậu nghe không thấy, lại vẫn như cũ đối với con nít, mang theo vài phần ý niệm tốt đẹp.
Sau khi vào phòng, Hoắc Nịnh bị một người trong đó kéo lại, cậu cho rằng.
Đứa bé kia muốn trái táo.
Kết quả vừa vươn tay ra, cậu liền thấy, dòng chữ trên chiếc bảng nhỏ kia.
"Một người câm, hai kẻ điếc."
Hoắc Nịnh cười.
Hai đứa bé kia, cũng cười.
Lục Nhất Lan không nói gì, trên thế giới, luôn có những người như vậy...
Có một số người, không xứng để xưng là người.
"Bé câm, em nói xem, vì sao có một số người, từ nhỏ đã đáng sợ như vậy?"
Lục Nhất Lan không biết nên trả lời thế nào.
Một mặt hiện tại Hoắc Nịnh đang triễn lãm ra, là một mặt cô chưa từng tiếp xúc.
Đó là một mặt âm u trong lòng, chỉ thuộc về thiếu niên này.
/220
|