Editor: Ngạn Tịnh.
Mắt cô hơi lóe.
Vô tâm cắm liễu(*)?
(*) Dụng ý trồng hoa hoa chẳng mọc, vô tâm cắm liễu liễu lên um.
Yêu rồi?
"Không sao, em còn nhỏ, có thể nghe không hiểu." Hoắc Nịnh cảm thấy, nghe không hiểu hình như cũng là bình thường.
Cô thích đọc sách như vậy, người thích đọc sách, đối với phương diện này vẫn luôn trì độn.
Thu hồi mất mát, anh đã xem Lục Nhất Lan trở thành một cô gái nhỏ, "Bé Mông, anh phải đi."
"Nịnh ca ca, bên người mưa lớn, anh---"
"Em có thể cho anh một cái ôm không?"
Lục Nhất Lan: "..."
Nam thần muốn ôm?
Ánh mắt mong đợi của anh vẫn luôn ngừng trên mặt Lục Nhất Lan, thiếu niên như tinh linh thỉnh cầu, ai có thê từ chối?
Cô tiến lên, cho Hoắc Nịnh một cái ôm.
Thế nhưng, giữa trán bỗng nhiên có chút lạnh lẽo, là một nụ hôn.
Dựa vào gần, giọng nói trầm thấp của Hoắc Nịnh lọt vào tai, phảng phát như tiếng đàn cello dày nặng, "Bé Mông, hẹn gặp lại." Bé câm, chúng ta rồi sẽ có ngày gặp mặt.
Tìm kiếm suốt ba năm.
Ở huyện Ninh Viễn, lưu lạc ba năm, chấp nhất ba năm, rốt cuộc cũng có được hồi báo.
"Hẹn gặp... Lại."
Anh cầm ô, chậm rãi biến mất trong màn mưa.
Trong lòng Lục Nhất Lan, luôn có cảm giác vi diệu.
Hoắc Nịnh, Nịnh trong Nịnh Mông, Lục Mông, Mông trong Nịnh Mông.
Hoắc Nịnh 14 tuổi, đã biết thả thính đến vậy rồi à?
Bên kia, sau khi người đàn ông rời khỏi Lục gia, sắc mặt liền trầm xuống, bước nhanh đến một con hẻm, không bao lâu, một người tóc vàng cầm dù đen vọt ra, "Đại ca, đám người kia... Lại tới nữa!"
"Lại tới?"
"Xùy." Hoắc Nịnh trực tiếp thu hồi dù, trong con ngươi chứa đựng vài phần tàn nhẫn, "Mang tôi vào."
Đây là một tòa nhà rất trống trải, phòng rất nhiều, chỉ là không có dụng cụ gia đình, chỉ quẹt chút sơn trắng lên.
Xuyên qua vài căn phòng trống, ánh đèn, chậm rãi lộ ra.
Một đám vệ sĩ mặc tây trang màu đen ngồi ở phòng khách, thấy Hoắc Nịnh, ông lão ngồi giữa đứng lên, "Đại thiếu gia, cậu rốt cuộc cũng đã trở lại."
'Choang' một tiếng, Hoắc Nịnh trực tiếp ném nát cái ly, "Ông vẫn là đừng gọi bậy, tôi không phải đại thiếu gia gì đó."
"Đại thiếu gia học khẩu ngữ, học rất tốt." Ngô quản gia nâng mắt lên, "Ba năm, có phải đại thiếu gia nên cùng chúng tôi trở về... Hoắc gia rồi hay không?"
"Đó không phải nhà của tôi, nơi này mới phải."
"Vậy----" Ngô quản gia đứng lên, "Vậy cũng không phải do đại thiếu gia định đoạt, thời gian rèn luyện ba năm cũng đủ rồi, lần này, cậu cần phải theo chúng tôi trở về."
"Hừ! Chuyện tôi không muốn làm, ai có thể miễn cưỡng tôi?"
"Vậy sao?" Ngô quản gia liếc trắng mắt nhìn Hoắc Nịnh, trong lòng nhẹ nhàng lắc đầu một cái, một người chỉ biết tình cảm, không biết quyền lợi, không biết tiến tới, sao phu nhân lại muốn nhận về chứ, có ích lợi gì đâu.
Ông ta giơ tay, "Thiếu gia, đắc tội."
Một đám vệ sĩ áo đen lập tức xông tới, Hoắc Nịnh thấy chuyện không đúng, lập tức muốn chạy.
Nhưng Ngô quản gia là người gì? Đó là người tu luyện hơn bốn mươi năm, đã sớm thành tinh, cửa 'cạch' một tiếng bị người khóa lại từ bên ngoài.
"..."
Hoắc Nịnh, bị giam lỏng.
Mỗi ngày đều có người đưa com, Hoắc Nịnh không giống với mấy người trong TV, có cốt khí tuyệt thực, trái lại, mỗi ngày anh đều ăn no.
Cùng lúc đó, anh chậm rãi quan sát người bên ngoài và tính toán thời gian, phòng có thể tìm ra vũ khí, cùng với ghi chép phân loại số liệu.
Một tháng sau, anh chuẩn bị phá vây.
Nhưng ngay lúc này, Ngô quản gia lại mở cửa.
"Thiếu gia." Ngô quản gia cung kính cúi người, "Chúng ta cần phải trở về."
"Xùy."
"Thiếu gia, nghe nói cậu quen biết một cô gái, tên là... Lục Mông?"
"..."
Hoắc Nịnh lập tức ngẩng đầu, trong mắt lóe lên lửa giận, "Ông dám động tới một sợi tóc của cô ấy, tôi khiến ông, chết không có chỗ chôn!"
Mắt cô hơi lóe.
Vô tâm cắm liễu(*)?
(*) Dụng ý trồng hoa hoa chẳng mọc, vô tâm cắm liễu liễu lên um.
Yêu rồi?
"Không sao, em còn nhỏ, có thể nghe không hiểu." Hoắc Nịnh cảm thấy, nghe không hiểu hình như cũng là bình thường.
Cô thích đọc sách như vậy, người thích đọc sách, đối với phương diện này vẫn luôn trì độn.
Thu hồi mất mát, anh đã xem Lục Nhất Lan trở thành một cô gái nhỏ, "Bé Mông, anh phải đi."
"Nịnh ca ca, bên người mưa lớn, anh---"
"Em có thể cho anh một cái ôm không?"
Lục Nhất Lan: "..."
Nam thần muốn ôm?
Ánh mắt mong đợi của anh vẫn luôn ngừng trên mặt Lục Nhất Lan, thiếu niên như tinh linh thỉnh cầu, ai có thê từ chối?
Cô tiến lên, cho Hoắc Nịnh một cái ôm.
Thế nhưng, giữa trán bỗng nhiên có chút lạnh lẽo, là một nụ hôn.
Dựa vào gần, giọng nói trầm thấp của Hoắc Nịnh lọt vào tai, phảng phát như tiếng đàn cello dày nặng, "Bé Mông, hẹn gặp lại." Bé câm, chúng ta rồi sẽ có ngày gặp mặt.
Tìm kiếm suốt ba năm.
Ở huyện Ninh Viễn, lưu lạc ba năm, chấp nhất ba năm, rốt cuộc cũng có được hồi báo.
"Hẹn gặp... Lại."
Anh cầm ô, chậm rãi biến mất trong màn mưa.
Trong lòng Lục Nhất Lan, luôn có cảm giác vi diệu.
Hoắc Nịnh, Nịnh trong Nịnh Mông, Lục Mông, Mông trong Nịnh Mông.
Hoắc Nịnh 14 tuổi, đã biết thả thính đến vậy rồi à?
Bên kia, sau khi người đàn ông rời khỏi Lục gia, sắc mặt liền trầm xuống, bước nhanh đến một con hẻm, không bao lâu, một người tóc vàng cầm dù đen vọt ra, "Đại ca, đám người kia... Lại tới nữa!"
"Lại tới?"
"Xùy." Hoắc Nịnh trực tiếp thu hồi dù, trong con ngươi chứa đựng vài phần tàn nhẫn, "Mang tôi vào."
Đây là một tòa nhà rất trống trải, phòng rất nhiều, chỉ là không có dụng cụ gia đình, chỉ quẹt chút sơn trắng lên.
Xuyên qua vài căn phòng trống, ánh đèn, chậm rãi lộ ra.
Một đám vệ sĩ mặc tây trang màu đen ngồi ở phòng khách, thấy Hoắc Nịnh, ông lão ngồi giữa đứng lên, "Đại thiếu gia, cậu rốt cuộc cũng đã trở lại."
'Choang' một tiếng, Hoắc Nịnh trực tiếp ném nát cái ly, "Ông vẫn là đừng gọi bậy, tôi không phải đại thiếu gia gì đó."
"Đại thiếu gia học khẩu ngữ, học rất tốt." Ngô quản gia nâng mắt lên, "Ba năm, có phải đại thiếu gia nên cùng chúng tôi trở về... Hoắc gia rồi hay không?"
"Đó không phải nhà của tôi, nơi này mới phải."
"Vậy----" Ngô quản gia đứng lên, "Vậy cũng không phải do đại thiếu gia định đoạt, thời gian rèn luyện ba năm cũng đủ rồi, lần này, cậu cần phải theo chúng tôi trở về."
"Hừ! Chuyện tôi không muốn làm, ai có thể miễn cưỡng tôi?"
"Vậy sao?" Ngô quản gia liếc trắng mắt nhìn Hoắc Nịnh, trong lòng nhẹ nhàng lắc đầu một cái, một người chỉ biết tình cảm, không biết quyền lợi, không biết tiến tới, sao phu nhân lại muốn nhận về chứ, có ích lợi gì đâu.
Ông ta giơ tay, "Thiếu gia, đắc tội."
Một đám vệ sĩ áo đen lập tức xông tới, Hoắc Nịnh thấy chuyện không đúng, lập tức muốn chạy.
Nhưng Ngô quản gia là người gì? Đó là người tu luyện hơn bốn mươi năm, đã sớm thành tinh, cửa 'cạch' một tiếng bị người khóa lại từ bên ngoài.
"..."
Hoắc Nịnh, bị giam lỏng.
Mỗi ngày đều có người đưa com, Hoắc Nịnh không giống với mấy người trong TV, có cốt khí tuyệt thực, trái lại, mỗi ngày anh đều ăn no.
Cùng lúc đó, anh chậm rãi quan sát người bên ngoài và tính toán thời gian, phòng có thể tìm ra vũ khí, cùng với ghi chép phân loại số liệu.
Một tháng sau, anh chuẩn bị phá vây.
Nhưng ngay lúc này, Ngô quản gia lại mở cửa.
"Thiếu gia." Ngô quản gia cung kính cúi người, "Chúng ta cần phải trở về."
"Xùy."
"Thiếu gia, nghe nói cậu quen biết một cô gái, tên là... Lục Mông?"
"..."
Hoắc Nịnh lập tức ngẩng đầu, trong mắt lóe lên lửa giận, "Ông dám động tới một sợi tóc của cô ấy, tôi khiến ông, chết không có chỗ chôn!"
/220
|