Editor: Ngạn Tịnh.
Cho nên Hoắc Nịnh tai điếc, liền thành công cụ tốt nhất của Trần Niệm.
Bồi dưỡng thật tốt, có thể ổn định địa vị, loại khuyết tật tai điếc này...
Cũng làm Trần Niệm rất yên tâm.
Nếu bà ta có con, có thể trực tiếp vứt bỏ thứ tàn thứ phẩm này, nâng con trai của mình lên.
Một thiếu niên mười lăm tuổi, một mình đón nhận hết tất cả.
Hoắc Nịnh lược bỏ quá trình gọi là huấn luyện, chỉ nói với Lục Nhất Lan, "Công chúa nhỏ, những chuyện đó anh đều đã an bài tốt, em yên tâm."
"Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh."
"Vậy sao?" Lục Nhất Lan cảm thấy điều này hình như có chút lệch khỏi quỹ đạo cốt truyện, nguyên văn, Hoắc Nịnh hẳn là cần thời gian hai năm nữa mới có thể đoạt vị trí gia chủ Hoắc gia, hoàn toàn xoay người.
"Vậy chuyện hôm nay, có thể nào có... Ảnh hưởng tới kế hoạch của anh hay không?"
"Sẽ không." Người đàn ông rất nhanh chóng đáp lời, "Kế hoạch đó đã chín muồi, xảy ra chuyện này, chỉ làm kế hoạch đi trước một chút mà thôi."
Tay Hoắc Nịnh kéo tay Lục Nhất Lan, vẫn là có lực lượng như vậy.
"Lại nói, chuyện này, vốn dĩ anh cũng đã có tính toán từ trước."
Giọng nói của người nào đó bỗng nhiên đè thấp một chút, trở nên gợi cảm một chút.
"Trước đó anh không nghĩ tới sẽ tìm được em nhanh như vậy, cũng không ngờ tới---- có thể nhanh xác định quan hệ với em như vậy, cho nên, cho nên chuyện này vẫn luôn chậm rãi phát triển, lần này chúng ta, ở bên nhau."
Anh bỗng nhiên hôn lên sườn má cô, sau đó chậm rãi hoạt động tới bên tai cô.
Trong miệng Hoắc Nịnh phả ra hơi nóng, "Anh đã sớm muốn dọn sạch chướng ngại."
Lục Nhất Lan không nói chuyện, chỉ là hơi hơi nghiêng đầu, dựa trên vai Hoắc Nịnh.
Không khí rất hài hòa.
Xe rất nhanh liền ngừng, Hoắc Nịnh xuống xe trước, sau đó khom lưng mở cửa, "Công chúa nhỏ, mời xuống xe."
"Ừm."
Đập vào mắt chính là một mảnh lâu đài kiểu châu Âu cực kỳ cao cấp.
"Nơi này là sản nghiệp của bạn anh, gần đây Kinh Đô có lẽ sẽ có chút sóng gió, bên phía học viện âm nhạc, anh sẽ xin nghỉ giúp em." Hoắc Nịnh nói, nói xong cũng cảm thấy ủy khuất thay Lục Nhất Lan.
Cô rõ ràng là một chú chim tự do, lại bởi vì chút chuyện rách nát kia mà phải ở nơi này tránh đầu sóng ngọn gió.
Nhịn không được xoa xoa tóc cô, Hoắc Nịnh nói, "Nếu có thể, đừng xem tin tức, chờ anh trở lại."
"... Được."
Trước khi đi, Hoắc Nịnh để lại một câu, tủ lạnh trong phòng bếp có táo đã gọt vỏ.
Bên này người hầu rất nhiều.
Lục Nhất Lan liếc mắt nhìn lướt qua một cái, yên lặng đi đến phòng bếp, mở cửa tủ lạnh ra, phát hiện bên cạnh dĩa táo còn có một tờ giấy nhỏ.
Bên trên viết một chữ ngọt cực kỳ lớn.
Cô cắn một ngụm táo, sau đó nhịn không được bật cười.
Hoắc phu nhân rất nhanh liền phản kích.
Bà ta thật ra là một người vô dụng, nhưng Trần gia phía sau bà ta, lại không đơn giản.
Hoắc Nịnh vừa đến công ty, đã bị một đám phóng viên ngăn cản.
Người nhiều, tiếng nói ồn ả, trước mặt là một đống microphone, người nói chuyện quá nhiều, môi khép mở quá nhanh, Hoắc Nịnh dùng khẩu ngữ hoàn toàn không nhận ra được bọn họ đang nói gì.
Trái tim anh hơi hơi nhấc lên.
Chiêu đầu tiên của Trần Niệm, thả ra rồi.
Nhập chức bốn năm, bởi vì khẩu ngữ xuất sắc, thêm vào một vài chi tiết được che giấu tốt, toàn công ty từ trên xuống dưới, bao gồm giới truyền thông, gần như không ai biết được Hoắc Nịnh là kẻ điếc.
Cho dù truyền thông từng có người đưa tin, cũng bị một đám fan nhan khống(*) của Hoắc Nịnh phỉ nhổ làm lắng xuống.
(*) Cuồng sắc đẹp.
Mấy người ghen ăn tức ở đúng không, người ta đẹp trai ngầu lòi đến vậy, mấy người lại mỗi ngày ảo tưởng người ta bị điếc, tâm địa thối nát đến thế là cùng.
Nếu bây giờ bại lộ chuyện Hoắc Nịnh là một kẻ điếc, như vậy, tất cả thành tựu anh có được suốt bốn năm qua ở Hoắc thị đều sẽ bị nghi ngờ.
Đây là một người tàn tật, có phải tìm người tới làm giả hay không!
Đích xác tàn nhẫn.
Nhưng là----
Hoắc Nịnh cười.
Cho nên Hoắc Nịnh tai điếc, liền thành công cụ tốt nhất của Trần Niệm.
Bồi dưỡng thật tốt, có thể ổn định địa vị, loại khuyết tật tai điếc này...
Cũng làm Trần Niệm rất yên tâm.
Nếu bà ta có con, có thể trực tiếp vứt bỏ thứ tàn thứ phẩm này, nâng con trai của mình lên.
Một thiếu niên mười lăm tuổi, một mình đón nhận hết tất cả.
Hoắc Nịnh lược bỏ quá trình gọi là huấn luyện, chỉ nói với Lục Nhất Lan, "Công chúa nhỏ, những chuyện đó anh đều đã an bài tốt, em yên tâm."
"Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh."
"Vậy sao?" Lục Nhất Lan cảm thấy điều này hình như có chút lệch khỏi quỹ đạo cốt truyện, nguyên văn, Hoắc Nịnh hẳn là cần thời gian hai năm nữa mới có thể đoạt vị trí gia chủ Hoắc gia, hoàn toàn xoay người.
"Vậy chuyện hôm nay, có thể nào có... Ảnh hưởng tới kế hoạch của anh hay không?"
"Sẽ không." Người đàn ông rất nhanh chóng đáp lời, "Kế hoạch đó đã chín muồi, xảy ra chuyện này, chỉ làm kế hoạch đi trước một chút mà thôi."
Tay Hoắc Nịnh kéo tay Lục Nhất Lan, vẫn là có lực lượng như vậy.
"Lại nói, chuyện này, vốn dĩ anh cũng đã có tính toán từ trước."
Giọng nói của người nào đó bỗng nhiên đè thấp một chút, trở nên gợi cảm một chút.
"Trước đó anh không nghĩ tới sẽ tìm được em nhanh như vậy, cũng không ngờ tới---- có thể nhanh xác định quan hệ với em như vậy, cho nên, cho nên chuyện này vẫn luôn chậm rãi phát triển, lần này chúng ta, ở bên nhau."
Anh bỗng nhiên hôn lên sườn má cô, sau đó chậm rãi hoạt động tới bên tai cô.
Trong miệng Hoắc Nịnh phả ra hơi nóng, "Anh đã sớm muốn dọn sạch chướng ngại."
Lục Nhất Lan không nói chuyện, chỉ là hơi hơi nghiêng đầu, dựa trên vai Hoắc Nịnh.
Không khí rất hài hòa.
Xe rất nhanh liền ngừng, Hoắc Nịnh xuống xe trước, sau đó khom lưng mở cửa, "Công chúa nhỏ, mời xuống xe."
"Ừm."
Đập vào mắt chính là một mảnh lâu đài kiểu châu Âu cực kỳ cao cấp.
"Nơi này là sản nghiệp của bạn anh, gần đây Kinh Đô có lẽ sẽ có chút sóng gió, bên phía học viện âm nhạc, anh sẽ xin nghỉ giúp em." Hoắc Nịnh nói, nói xong cũng cảm thấy ủy khuất thay Lục Nhất Lan.
Cô rõ ràng là một chú chim tự do, lại bởi vì chút chuyện rách nát kia mà phải ở nơi này tránh đầu sóng ngọn gió.
Nhịn không được xoa xoa tóc cô, Hoắc Nịnh nói, "Nếu có thể, đừng xem tin tức, chờ anh trở lại."
"... Được."
Trước khi đi, Hoắc Nịnh để lại một câu, tủ lạnh trong phòng bếp có táo đã gọt vỏ.
Bên này người hầu rất nhiều.
Lục Nhất Lan liếc mắt nhìn lướt qua một cái, yên lặng đi đến phòng bếp, mở cửa tủ lạnh ra, phát hiện bên cạnh dĩa táo còn có một tờ giấy nhỏ.
Bên trên viết một chữ ngọt cực kỳ lớn.
Cô cắn một ngụm táo, sau đó nhịn không được bật cười.
Hoắc phu nhân rất nhanh liền phản kích.
Bà ta thật ra là một người vô dụng, nhưng Trần gia phía sau bà ta, lại không đơn giản.
Hoắc Nịnh vừa đến công ty, đã bị một đám phóng viên ngăn cản.
Người nhiều, tiếng nói ồn ả, trước mặt là một đống microphone, người nói chuyện quá nhiều, môi khép mở quá nhanh, Hoắc Nịnh dùng khẩu ngữ hoàn toàn không nhận ra được bọn họ đang nói gì.
Trái tim anh hơi hơi nhấc lên.
Chiêu đầu tiên của Trần Niệm, thả ra rồi.
Nhập chức bốn năm, bởi vì khẩu ngữ xuất sắc, thêm vào một vài chi tiết được che giấu tốt, toàn công ty từ trên xuống dưới, bao gồm giới truyền thông, gần như không ai biết được Hoắc Nịnh là kẻ điếc.
Cho dù truyền thông từng có người đưa tin, cũng bị một đám fan nhan khống(*) của Hoắc Nịnh phỉ nhổ làm lắng xuống.
(*) Cuồng sắc đẹp.
Mấy người ghen ăn tức ở đúng không, người ta đẹp trai ngầu lòi đến vậy, mấy người lại mỗi ngày ảo tưởng người ta bị điếc, tâm địa thối nát đến thế là cùng.
Nếu bây giờ bại lộ chuyện Hoắc Nịnh là một kẻ điếc, như vậy, tất cả thành tựu anh có được suốt bốn năm qua ở Hoắc thị đều sẽ bị nghi ngờ.
Đây là một người tàn tật, có phải tìm người tới làm giả hay không!
Đích xác tàn nhẫn.
Nhưng là----
Hoắc Nịnh cười.
/220
|