Editor: Ngạn Tịnh.
“Thật là không có cách nào với cậu...” Tần Thanh nhẹ giọng nỉ non, “Ôm cậu một cái, được không?”
Ở bên nhau hơn ba tháng, chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng dịu dàng như vậy của Tần Thanh...
Lục Nhất Lan không chút khách khí dựa vào trong lòng ngực Tần Thanh, sau đó cọ cọ vài cái, “Tớ sẽ nỗ lực.”
“Tớ tin tưởng cậu.”
Lúc Lục Nhất Lan trở về, Tần Thanh đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cô càng ngày càng xa, gió thổi phấp phới áo sơ mi của anh, thật lâu, anh vẫn cười ngây ngô một hồi.
Trước kia không hiểu, vì sao cả nam lẫn nữ đều vì tình yêu mà như thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù bị thiêu đốt hết vẫn cam tâm tình nguyện, bây giờ anh đã hiểu rồi.
Mới vừa dựng xe đạp trước cửa nhà, ngẩng đầu lên liền thấy bà Tần cười như không cười đứng ở cửa, “Tần Thanh, nói đi, mới lăn lộn chỗ nào về đó?”
“Mẹ.” Anh đi ngàng qua chỗ bà Tần, “Mẹ biết mà.”
“À, tiểu thư phiền phức của con thành công rồi?”
Nghe cái xưng hô này, Tần Thanh nở nụ cười, tiểu thư phiền phức, chính là---- phiền toái nhỏ của anh.
Bà Tần nhìn nụ cười kia, truy hỏi thật lâu, nhưng Tần Thanh vẫn không trả lời bà, chỉ nói một câu, “Mẹ, con sẽ ở bên cô ấy.”
Cửa phòng ngủ đóng lại, bà Tần chậc chậc hai tiếng, Tô Tiểu Tiểu kia đắc thủ? Hay là bị cô gái ngu ngốc nào đó đẩy ra ngoài rồi chứ?
Vào một khắc mặt trời ló dạng kia, toàn bộ người trong thành đều rộn ràng lên.
Thi đại học, con đường tắt duy nhất để nhà nghèo ra con quý.
Con phố chỗ địa điểm thi đã bị cảnh sát giao thông phong bế, cách hai con phố xe cũng khó nhúc nhích.
Lục Nhất Lan cảm thấy dưới loại không khí này, người càng dễ khẩn trường, đứng trước cổng trường thi nhìn nhìn một hồi, cô đi vào.
Trước cửa có phụ huynh đứng đợi, bên trong cánh cửa học sinh mua bút thành văn, không khí áp lực, độ ấm nóng bỏng, làm người càng thêm khẩn trương.
Lục Nhất Lan liếc mắt đọc bài thi, nhẹ nhàng thở ra.
Định liệu trước, đặt bút có thần.
Từ trường thi rời đi, đám đông chen chúc, bỗng nhiên Lục Nhất Lan nhìn thấy chàng trai chỗ ngoặt cầu thang.
“Tần Thanh!”
Anh nghe được tiếng của cô, bỗng nhiên xoay người thoáng nhìn, bốn mắt đối diện, tình cảm cực kỳ nóng cháy.
Hai người đứng đợi trong chốc lát, đám người đi gần hết rồi mới bắt đầu xuống lầu, rất thảnh thơi.
“Tần Thanh, tớ có nắm chắc đi đại học W.”
Anh bật cười, dịu dàng xoa xoa đầu Lục Nhất lan, “Có nắm chắc là tốt rồi, đừng khẩn trương quá, đừng áp lực.”
Bà Tần vẫn luôn nói anh là người rất dễ khiến người khác cảm thấy áp lực, Tần Thanh rất cẩn thận khống chế tình cảm của mình, chính là sợ ảnh hưởng đến Lục Nhất Lan.
“Ừm, tớ biết.”
Cô gái nở nụ cười, hai lúm đồng tiền như hoa, chàng trai chỉ nhìn, trên người lại kích động nổi lên những bong bóng màu hồng.
Ngay khi không khí tốt đẹp như vậy, một giọng nữ trung niên đột nhiên vang lên, “Tiểu Tiểu!”
Lục Nhất Lan giật mình một cái, lập tức vứt tay Tần Thanh ra, xoay người hô một tiếng, “Mẹ!”
Một chữ mẹ này khiến cho trái tim Tần Thanh muốn nhảy lên tận trời.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chốc lát, mẹ Tô tới gần, thấy Lục Nhất Lan cùng Tần Thanh đứng cùng một chỗ, hồ nghi nói, “Tiểu Tiểu, cậu ấy là?”
“Chào dì, cháu là bạn học của Tiểu Tiểu, Tần Thanh.”
“Đúng vậy mẹ, cậu ấy là học bá lớp chúng con, mới vừa thi xong, con đang hỏi đáp án với cậu ấy.”
Mẹ Tô vừa nghe, mày giãn ra, “Như vậy à.”
Sau khi đuổi Tần Thanh đi rồi, Lục Nhất Lan mới thở dài nhẹ nhõm một hơi chuẩn bị đi theo mẹ Tô về nhà ăn cơm.
Trên đường hai người đi, mẹ Tô bỗng nhiên nói, “Tiểu Tiểu, có phải con yêu sớm hay không?”
“Mẹ, sao bỗng nhiên mẹ lại nói vậy?”
“Ánh mắt cậu ta nhìn con không bình thường.”
Trái tim Lục Nhất Lan giật thót một cái, “Mẹ, thế mà mẹ cũng nhìn ra?”
“Thừa nhận?”
Khẽ cắn môi, Lục Nhất Lan ha ha nở nụ cười, “Cậu ấy rất ưu tú.”
“Thật là không có cách nào với cậu...” Tần Thanh nhẹ giọng nỉ non, “Ôm cậu một cái, được không?”
Ở bên nhau hơn ba tháng, chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng dịu dàng như vậy của Tần Thanh...
Lục Nhất Lan không chút khách khí dựa vào trong lòng ngực Tần Thanh, sau đó cọ cọ vài cái, “Tớ sẽ nỗ lực.”
“Tớ tin tưởng cậu.”
Lúc Lục Nhất Lan trở về, Tần Thanh đứng tại chỗ nhìn bóng dáng cô càng ngày càng xa, gió thổi phấp phới áo sơ mi của anh, thật lâu, anh vẫn cười ngây ngô một hồi.
Trước kia không hiểu, vì sao cả nam lẫn nữ đều vì tình yêu mà như thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù bị thiêu đốt hết vẫn cam tâm tình nguyện, bây giờ anh đã hiểu rồi.
Mới vừa dựng xe đạp trước cửa nhà, ngẩng đầu lên liền thấy bà Tần cười như không cười đứng ở cửa, “Tần Thanh, nói đi, mới lăn lộn chỗ nào về đó?”
“Mẹ.” Anh đi ngàng qua chỗ bà Tần, “Mẹ biết mà.”
“À, tiểu thư phiền phức của con thành công rồi?”
Nghe cái xưng hô này, Tần Thanh nở nụ cười, tiểu thư phiền phức, chính là---- phiền toái nhỏ của anh.
Bà Tần nhìn nụ cười kia, truy hỏi thật lâu, nhưng Tần Thanh vẫn không trả lời bà, chỉ nói một câu, “Mẹ, con sẽ ở bên cô ấy.”
Cửa phòng ngủ đóng lại, bà Tần chậc chậc hai tiếng, Tô Tiểu Tiểu kia đắc thủ? Hay là bị cô gái ngu ngốc nào đó đẩy ra ngoài rồi chứ?
Vào một khắc mặt trời ló dạng kia, toàn bộ người trong thành đều rộn ràng lên.
Thi đại học, con đường tắt duy nhất để nhà nghèo ra con quý.
Con phố chỗ địa điểm thi đã bị cảnh sát giao thông phong bế, cách hai con phố xe cũng khó nhúc nhích.
Lục Nhất Lan cảm thấy dưới loại không khí này, người càng dễ khẩn trường, đứng trước cổng trường thi nhìn nhìn một hồi, cô đi vào.
Trước cửa có phụ huynh đứng đợi, bên trong cánh cửa học sinh mua bút thành văn, không khí áp lực, độ ấm nóng bỏng, làm người càng thêm khẩn trương.
Lục Nhất Lan liếc mắt đọc bài thi, nhẹ nhàng thở ra.
Định liệu trước, đặt bút có thần.
Từ trường thi rời đi, đám đông chen chúc, bỗng nhiên Lục Nhất Lan nhìn thấy chàng trai chỗ ngoặt cầu thang.
“Tần Thanh!”
Anh nghe được tiếng của cô, bỗng nhiên xoay người thoáng nhìn, bốn mắt đối diện, tình cảm cực kỳ nóng cháy.
Hai người đứng đợi trong chốc lát, đám người đi gần hết rồi mới bắt đầu xuống lầu, rất thảnh thơi.
“Tần Thanh, tớ có nắm chắc đi đại học W.”
Anh bật cười, dịu dàng xoa xoa đầu Lục Nhất lan, “Có nắm chắc là tốt rồi, đừng khẩn trương quá, đừng áp lực.”
Bà Tần vẫn luôn nói anh là người rất dễ khiến người khác cảm thấy áp lực, Tần Thanh rất cẩn thận khống chế tình cảm của mình, chính là sợ ảnh hưởng đến Lục Nhất Lan.
“Ừm, tớ biết.”
Cô gái nở nụ cười, hai lúm đồng tiền như hoa, chàng trai chỉ nhìn, trên người lại kích động nổi lên những bong bóng màu hồng.
Ngay khi không khí tốt đẹp như vậy, một giọng nữ trung niên đột nhiên vang lên, “Tiểu Tiểu!”
Lục Nhất Lan giật mình một cái, lập tức vứt tay Tần Thanh ra, xoay người hô một tiếng, “Mẹ!”
Một chữ mẹ này khiến cho trái tim Tần Thanh muốn nhảy lên tận trời.
Mọi chuyện chỉ xảy ra trong chốc lát, mẹ Tô tới gần, thấy Lục Nhất Lan cùng Tần Thanh đứng cùng một chỗ, hồ nghi nói, “Tiểu Tiểu, cậu ấy là?”
“Chào dì, cháu là bạn học của Tiểu Tiểu, Tần Thanh.”
“Đúng vậy mẹ, cậu ấy là học bá lớp chúng con, mới vừa thi xong, con đang hỏi đáp án với cậu ấy.”
Mẹ Tô vừa nghe, mày giãn ra, “Như vậy à.”
Sau khi đuổi Tần Thanh đi rồi, Lục Nhất Lan mới thở dài nhẹ nhõm một hơi chuẩn bị đi theo mẹ Tô về nhà ăn cơm.
Trên đường hai người đi, mẹ Tô bỗng nhiên nói, “Tiểu Tiểu, có phải con yêu sớm hay không?”
“Mẹ, sao bỗng nhiên mẹ lại nói vậy?”
“Ánh mắt cậu ta nhìn con không bình thường.”
Trái tim Lục Nhất Lan giật thót một cái, “Mẹ, thế mà mẹ cũng nhìn ra?”
“Thừa nhận?”
Khẽ cắn môi, Lục Nhất Lan ha ha nở nụ cười, “Cậu ấy rất ưu tú.”
/220
|