Edit: Thiên Diệp
Beta: Ngạn Tịnh
Chạy như bay trở về, thời gian cũng đã là 7 giờ 10, lúc này, lớp học đã lục tục có vài người đến.
Nữ chính Tô Vãn Vãn cũng đã tới.
Lúc Lục Nhất Lan tiến vào, tùy ý liền đặt một cái cơm nắm ở trên bàn Tần Thanh.
Trong nháy mắt, Tần Thanh phảng phất như một bé mèo xù lông, chỉ là cũng chỉ đứng hình một chút, Tô Vãn Vãn bên cạnh liền ghé sang, cô nhìn cơm nắm trên bàn Tần Thanh, ánh mắt có chút nghi hoặc.
"Lớp trưởng, tại sao là Tiểu Tiểu đưa cậu cơm nắm a?"
"......"
"Tớ không có thời gian, nhờ bạn học Tô Tiểu Tiểu mang."
Tô Vãn Vãn à một tiếng, Lục Nhất Lan khụ khụ hai tiếng, mỉm cười nói.
"Đúng vậy, có thể chạy vặt cho đại soái ca như lớp trưởng, tớ thực vinh hạnh."
Động tác đang cắn cơm nắm của Tần Thanh bỗng nhiên cứng đờ một chút, nhưng mà đầu sỏ gây tội đã nhảy qua một góc phòng học rồi, gân xanh trên thái dương anh vẫn luôn giật giật, ai có thể cho cái kiến nghị, thu tiểu yêu tinh phía sau kia cất đi được không.
Được! fan!
Rốt cuộc cũng an tĩnh học bài, đối mặt học tập cùng với các lão sư, Tần Thanh đều có thể gọi là rất ưu tú, hoàn mỹ hoàn thành vấn đề, anh là một học bá hoàn mỹ thứ n trong nhiệm vụ.
Vào lúc đã qua một nửa tiết tiếng Anh, cửa bỗng nhiên mở ra, một soái ca nhuộm tóc vàng chậm rì rì đi vào phòng học, hắn làm lơ giáo viên, trực tiếp ngồi xuống chỗ kế bên Tô Vãn Vãn.
Nam chính lên sân khấu.
Từ lúc Đông Thần tới, Tô Vãn Vãn 99% ánh mắt đều ở trên người hắn, Lục Nhất Lan liếc mắt nhìn Tần Thanh, anh cũng đang nhìn Tô Vãn Vãn.
Thật đáng thương.
Từ xưa dù nam phụ tình có sâu bao nhiêu, đụng phải nam chính cũng phải nhường đường.
Dù nam phụ có tốt đi chăng nữa, ở trước mặt nữ chính đều chỉ là một cây cỏ, Tần Thanh cũng vậy, cũng chính là cây cỏ xinh đẹp nhất mà thôi.
Nghĩ nghĩ, Lục Nhất Lan lấy ra di động đã gửi một tin nhắn qua:
"Anh đứng dưới cầu ngắm phong cảnh
Người đứng trên lầu lại ngắm anh."
"by- Tô Tiểu Tiểu."
Di động hơi rung rung, Tần Thanh đối với loại âm thanh này rất mẫn cảm, còn đang trong tiết học, anh mịt mờ liếc mắt nhìn Lục Nhất Lan một cái, rồi mới gian nan hạ khóe miệng.
Lục Nhất Lan trả lại bằng nụ cười sáng lạn.
PK, Tần Thanh hoàn toàn thua.
Nghỉ giải lao giữa tiết mười phút, Tần Thanh lấy ra di động nhìn lướt qua, ngắm phong cảnh? Anh híp mắt suy nghĩ ý đồ.
Đã bắt đầu vào học, Lục Nhất Lan nhận được tin nhắn liên tiếp.
"Người trên lầu cùng người dưới cầu, là hai cái thế giới."
"Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh
Người đứng trên lầu lại ngắm em
Ánh trăng tô điểm cửa phòng em
Em lại tô điểm cho giấc mộng của người khác. "
"Học bài cho tốt, đừng trên dưới cũng không phân biệt được."
"by- Tần Thanh."
Lục Nhất Lan nháy mắt có chút nổi lửa, cô mở Baidu, phát hiện chính mình dùng sai thơ tình rồi.
Sau khi bị đối phương khinh bỉ lần thứ n, Lục Nhất Lan nở nụ cười, cô nhanh chóng gửi một loạt tin nhắn, rồi mới tắt điện thoại.
"Cậu là trăng sáng của tớ, cậu là giấc mơ của tớ, hy vọng sẽ có một ngày, tớ sẽ là ánh trăng chiếu đến trong lòng cậu, bóng dáng tớ tiến vào trong giấc mộng của cậu."
"by- Tô Tiểu Tiểu."
Tần Thanh phát hiện, bản thân thế nhưng có chút tò mò Tô Tiểu Tiểu sẽ đáp lại lời nói như thế nào, di động một lần nữa lại rung, anh liền theo bản năng lấy ra.
Nhìn giáo viên trên bục, anh nhịn xuống.
Sau khi giáo viên quay lại viết bảng, anh liền lấy di động ra.
"!"
Tay thiếu chút nữa giật lên một cái, Tần Thanh cất lại di động, lên án nhìn thoáng qua Lục Nhất Lan, đối phương trừng lớn mắt, đáp lại anh là ánh mắt vô tội chớp chớp, Tần Thanh thu hồi ánh mắt, không nói một lời.
Sau đó, Lục Nhất Lan nhìn kỹ, liền thấy trên tai anh có một chút phiếm hồng.
Nam thần thanh lãnh Tần Thanh, chỉ số thẹn thùng là tám sao, tiền đồ vô lượng, một mảnh rộng lớn.
Beta: Ngạn Tịnh
Chạy như bay trở về, thời gian cũng đã là 7 giờ 10, lúc này, lớp học đã lục tục có vài người đến.
Nữ chính Tô Vãn Vãn cũng đã tới.
Lúc Lục Nhất Lan tiến vào, tùy ý liền đặt một cái cơm nắm ở trên bàn Tần Thanh.
Trong nháy mắt, Tần Thanh phảng phất như một bé mèo xù lông, chỉ là cũng chỉ đứng hình một chút, Tô Vãn Vãn bên cạnh liền ghé sang, cô nhìn cơm nắm trên bàn Tần Thanh, ánh mắt có chút nghi hoặc.
"Lớp trưởng, tại sao là Tiểu Tiểu đưa cậu cơm nắm a?"
"......"
"Tớ không có thời gian, nhờ bạn học Tô Tiểu Tiểu mang."
Tô Vãn Vãn à một tiếng, Lục Nhất Lan khụ khụ hai tiếng, mỉm cười nói.
"Đúng vậy, có thể chạy vặt cho đại soái ca như lớp trưởng, tớ thực vinh hạnh."
Động tác đang cắn cơm nắm của Tần Thanh bỗng nhiên cứng đờ một chút, nhưng mà đầu sỏ gây tội đã nhảy qua một góc phòng học rồi, gân xanh trên thái dương anh vẫn luôn giật giật, ai có thể cho cái kiến nghị, thu tiểu yêu tinh phía sau kia cất đi được không.
Được! fan!
Rốt cuộc cũng an tĩnh học bài, đối mặt học tập cùng với các lão sư, Tần Thanh đều có thể gọi là rất ưu tú, hoàn mỹ hoàn thành vấn đề, anh là một học bá hoàn mỹ thứ n trong nhiệm vụ.
Vào lúc đã qua một nửa tiết tiếng Anh, cửa bỗng nhiên mở ra, một soái ca nhuộm tóc vàng chậm rì rì đi vào phòng học, hắn làm lơ giáo viên, trực tiếp ngồi xuống chỗ kế bên Tô Vãn Vãn.
Nam chính lên sân khấu.
Từ lúc Đông Thần tới, Tô Vãn Vãn 99% ánh mắt đều ở trên người hắn, Lục Nhất Lan liếc mắt nhìn Tần Thanh, anh cũng đang nhìn Tô Vãn Vãn.
Thật đáng thương.
Từ xưa dù nam phụ tình có sâu bao nhiêu, đụng phải nam chính cũng phải nhường đường.
Dù nam phụ có tốt đi chăng nữa, ở trước mặt nữ chính đều chỉ là một cây cỏ, Tần Thanh cũng vậy, cũng chính là cây cỏ xinh đẹp nhất mà thôi.
Nghĩ nghĩ, Lục Nhất Lan lấy ra di động đã gửi một tin nhắn qua:
"Anh đứng dưới cầu ngắm phong cảnh
Người đứng trên lầu lại ngắm anh."
"by- Tô Tiểu Tiểu."
Di động hơi rung rung, Tần Thanh đối với loại âm thanh này rất mẫn cảm, còn đang trong tiết học, anh mịt mờ liếc mắt nhìn Lục Nhất Lan một cái, rồi mới gian nan hạ khóe miệng.
Lục Nhất Lan trả lại bằng nụ cười sáng lạn.
PK, Tần Thanh hoàn toàn thua.
Nghỉ giải lao giữa tiết mười phút, Tần Thanh lấy ra di động nhìn lướt qua, ngắm phong cảnh? Anh híp mắt suy nghĩ ý đồ.
Đã bắt đầu vào học, Lục Nhất Lan nhận được tin nhắn liên tiếp.
"Người trên lầu cùng người dưới cầu, là hai cái thế giới."
"Em đứng trên cầu ngắm phong cảnh
Người đứng trên lầu lại ngắm em
Ánh trăng tô điểm cửa phòng em
Em lại tô điểm cho giấc mộng của người khác. "
"Học bài cho tốt, đừng trên dưới cũng không phân biệt được."
"by- Tần Thanh."
Lục Nhất Lan nháy mắt có chút nổi lửa, cô mở Baidu, phát hiện chính mình dùng sai thơ tình rồi.
Sau khi bị đối phương khinh bỉ lần thứ n, Lục Nhất Lan nở nụ cười, cô nhanh chóng gửi một loạt tin nhắn, rồi mới tắt điện thoại.
"Cậu là trăng sáng của tớ, cậu là giấc mơ của tớ, hy vọng sẽ có một ngày, tớ sẽ là ánh trăng chiếu đến trong lòng cậu, bóng dáng tớ tiến vào trong giấc mộng của cậu."
"by- Tô Tiểu Tiểu."
Tần Thanh phát hiện, bản thân thế nhưng có chút tò mò Tô Tiểu Tiểu sẽ đáp lại lời nói như thế nào, di động một lần nữa lại rung, anh liền theo bản năng lấy ra.
Nhìn giáo viên trên bục, anh nhịn xuống.
Sau khi giáo viên quay lại viết bảng, anh liền lấy di động ra.
"!"
Tay thiếu chút nữa giật lên một cái, Tần Thanh cất lại di động, lên án nhìn thoáng qua Lục Nhất Lan, đối phương trừng lớn mắt, đáp lại anh là ánh mắt vô tội chớp chớp, Tần Thanh thu hồi ánh mắt, không nói một lời.
Sau đó, Lục Nhất Lan nhìn kỹ, liền thấy trên tai anh có một chút phiếm hồng.
Nam thần thanh lãnh Tần Thanh, chỉ số thẹn thùng là tám sao, tiền đồ vô lượng, một mảnh rộng lớn.
/220
|