Editor: Ngạn Tịnh.
Ánh mắt dừng lại trên một bức ảnh kia, dừng một chút, Lục Nhất Lan lập tức nhìn thoáng qua chỗ đó.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, an tĩnh phơi nắng.
Rất an tĩnh, thanh thản.
Mắt nhắm lại, đâu hơi ngưỡng, ánh mặt trời từ trên đầu anh tưới xuống dưới, loang lổ giữa những tán cây, một loại xinh đẹp ấm áp lại tươi sáng.
Lục Nhất Lan đứng lên, cô muốn đi qua kia nhìn xem.
Diệp Hàn An thế nhưng cũng ở bệnh viện này, hơn nữa... Chân còn ra chút vấn đề.
Chỉ là cô vừa mới tới gần một chút, liền có hai cảnh vệ từ bên cạnh nhảy ra, cầm súng quát nhẹ, “Đứng lại.”
Lục Nhất Lan hơi giật mình.
Tiếng động bên này đánh thức Diệp Hàn An đang ngồi trên xe lăn, từ X quốc tới nay, anh lại lần nữa nhìn thấy Lục Nhất Lan.
Vận mệnh an bài chúng ta được gặp lại.
Anh nâng tay lên, “Không cần phòng bị, là người quen.”
Sau khi anh nói xong, Lục Nhất Lan liền được thả đi qua dưới bóng cây kia.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn nhìn người phụ nữ, phát hiện cô quá cao, anh chỉ có thể ngước nhìn, trong lòng có chút khó chịu cùng cô đơn. Lục Nhất Lan nhìn anh, một lát sau, liền ngồi xổm xuống.
“Diệp tướng quân.”
“Trình Tư Tư.”
Anh gọi tên cô, có một loại cảm giác câu chữ rõ ràng, “Sau khi về nước, công việc em thế nào?”
“Rất tốt, Tướng quân, cảm ơn anh đã ca ngợi tôi trước mặt chủ biên.”
“Không có ca ngợi.” Diệp Hàn An rất nghiêm túc nhìn Lục Nhất Lan, “Tôi nói chính là sự thật, kế sách của em, đích xác có tác dụng rất lớn.”
“Cảm ơn.”
Sau khi biểu đạt lòng biết ơn, Lục Nhất Lan dò hỏi chuyện về chân của Diệp Hàn An, “Vậy vì sao Tướng quân lại ngồi trên xe lăn?”
Diệp Hàn An bị người chạm vào chỗ đau lòng, tuy rằng trên mặt không có biểu hiện ra, nhưng trong lòng, một mảnh hoang vi.
“Chân trái cho chút vấn đề, qua một đoạn thời gian thì tốt rồi.”
“Vậy anh nhất định phải dưỡng thương thật tốt.” Cổ vũ cho anh, Lục Nhất Lan đứng lên xoa xoa chân, “Thương gân động cốt một trăm ngày đấy.”
Quan tâm trong lời nói của cô làm Diệp Hàn An thấy ấm áp, chỉ là----
Thương gân động cốt một trăm ngày.
Nhưng vết thương trên người anh, có lẽ cả đời này cũng không thể khỏi hẳn, Binh vương xuất sắc nhất Hoa quốc, cuối cùng chỉ có thể hận với thù đồ.
Yên tĩnh trong chốc lát, Diệp Hàn An hỏi, “Em tới bên này làm gì?”
“Tới phỏng vấn.”
Lúc Lục Nhất Lan cưởi rộ lên hoàn toàn không có chút phòng vệ nào, “Tòa soạn báo để chúng ta tới đây phỏng vấn Triệu trung tá dưỡng lão ở nơi này, vừa rồi ông ấy phơi nắng ở đây.”
“Triệu trung tá thật là một lính già khiến người kính nể.”
Sau khi tám nhảm một hồi, Lục Nhất lan nhìn đồng hồ, nói, “Ngại quá Diệp tướng quân, tôi còn có đồng sự ở chỗ này, phải đi về trước.”
“Hửm?” Dường như chưa từng bị người kết thúc câu chuyện trước, Diệp Hàn An có chút kinh ngạc, rất nhanh anh khôi phục bình thường dựa vào trên xe lăn, “Đi đi.”
Lục Nhất Lan vừa muốn xoay người, bỗng nhiên ngừng lại trong chốc lát, cô lại hỏi, “Diệp tướng quân, tôi có thể chụp cho ảnh một bức không?”
Người đàn ông nhíu mày, “Lần trước không phải nói, chiến báo trung ương sẽ không lưu lại...”
“Không phải tòa soạn báo, là bản thân tôi.”
Lục Nhất Lan ngược sáng mà đứng, da thịt trắng nõn lộ ra ánh sáng, “Tôi cho rằng giữa bạn bè phải có ảnh chụp của đối phương cùng phương phức liên hệ.”
Cô biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không nghe lời mà kêu gào lên.
Muốn ảnh chụp, muốn phương thức liên hệ, nếu...
Nếu thành công, vậy nói rõ Diệp Hàn An đối với cô cũng không phải hoàn toàn không rung động chút nào.
Ít nhất----
Dừng lại ở nông nỗi có thể trêu chọc.
Người đàn ông ngừng lại trong chốc lát, ý nghĩ đầu tiên chính là nghĩ đến chân trái của mình, chân có tì vết, tương lai là sẽ không thể đi làm nhiệm vụ được nữa.
Như vậy thì không cần tiếp tục bảo mật tin tức thân phận.
Ánh mắt dừng lại trên một bức ảnh kia, dừng một chút, Lục Nhất Lan lập tức nhìn thoáng qua chỗ đó.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, an tĩnh phơi nắng.
Rất an tĩnh, thanh thản.
Mắt nhắm lại, đâu hơi ngưỡng, ánh mặt trời từ trên đầu anh tưới xuống dưới, loang lổ giữa những tán cây, một loại xinh đẹp ấm áp lại tươi sáng.
Lục Nhất Lan đứng lên, cô muốn đi qua kia nhìn xem.
Diệp Hàn An thế nhưng cũng ở bệnh viện này, hơn nữa... Chân còn ra chút vấn đề.
Chỉ là cô vừa mới tới gần một chút, liền có hai cảnh vệ từ bên cạnh nhảy ra, cầm súng quát nhẹ, “Đứng lại.”
Lục Nhất Lan hơi giật mình.
Tiếng động bên này đánh thức Diệp Hàn An đang ngồi trên xe lăn, từ X quốc tới nay, anh lại lần nữa nhìn thấy Lục Nhất Lan.
Vận mệnh an bài chúng ta được gặp lại.
Anh nâng tay lên, “Không cần phòng bị, là người quen.”
Sau khi anh nói xong, Lục Nhất Lan liền được thả đi qua dưới bóng cây kia.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn nhìn người phụ nữ, phát hiện cô quá cao, anh chỉ có thể ngước nhìn, trong lòng có chút khó chịu cùng cô đơn. Lục Nhất Lan nhìn anh, một lát sau, liền ngồi xổm xuống.
“Diệp tướng quân.”
“Trình Tư Tư.”
Anh gọi tên cô, có một loại cảm giác câu chữ rõ ràng, “Sau khi về nước, công việc em thế nào?”
“Rất tốt, Tướng quân, cảm ơn anh đã ca ngợi tôi trước mặt chủ biên.”
“Không có ca ngợi.” Diệp Hàn An rất nghiêm túc nhìn Lục Nhất Lan, “Tôi nói chính là sự thật, kế sách của em, đích xác có tác dụng rất lớn.”
“Cảm ơn.”
Sau khi biểu đạt lòng biết ơn, Lục Nhất Lan dò hỏi chuyện về chân của Diệp Hàn An, “Vậy vì sao Tướng quân lại ngồi trên xe lăn?”
Diệp Hàn An bị người chạm vào chỗ đau lòng, tuy rằng trên mặt không có biểu hiện ra, nhưng trong lòng, một mảnh hoang vi.
“Chân trái cho chút vấn đề, qua một đoạn thời gian thì tốt rồi.”
“Vậy anh nhất định phải dưỡng thương thật tốt.” Cổ vũ cho anh, Lục Nhất Lan đứng lên xoa xoa chân, “Thương gân động cốt một trăm ngày đấy.”
Quan tâm trong lời nói của cô làm Diệp Hàn An thấy ấm áp, chỉ là----
Thương gân động cốt một trăm ngày.
Nhưng vết thương trên người anh, có lẽ cả đời này cũng không thể khỏi hẳn, Binh vương xuất sắc nhất Hoa quốc, cuối cùng chỉ có thể hận với thù đồ.
Yên tĩnh trong chốc lát, Diệp Hàn An hỏi, “Em tới bên này làm gì?”
“Tới phỏng vấn.”
Lúc Lục Nhất Lan cưởi rộ lên hoàn toàn không có chút phòng vệ nào, “Tòa soạn báo để chúng ta tới đây phỏng vấn Triệu trung tá dưỡng lão ở nơi này, vừa rồi ông ấy phơi nắng ở đây.”
“Triệu trung tá thật là một lính già khiến người kính nể.”
Sau khi tám nhảm một hồi, Lục Nhất lan nhìn đồng hồ, nói, “Ngại quá Diệp tướng quân, tôi còn có đồng sự ở chỗ này, phải đi về trước.”
“Hửm?” Dường như chưa từng bị người kết thúc câu chuyện trước, Diệp Hàn An có chút kinh ngạc, rất nhanh anh khôi phục bình thường dựa vào trên xe lăn, “Đi đi.”
Lục Nhất Lan vừa muốn xoay người, bỗng nhiên ngừng lại trong chốc lát, cô lại hỏi, “Diệp tướng quân, tôi có thể chụp cho ảnh một bức không?”
Người đàn ông nhíu mày, “Lần trước không phải nói, chiến báo trung ương sẽ không lưu lại...”
“Không phải tòa soạn báo, là bản thân tôi.”
Lục Nhất Lan ngược sáng mà đứng, da thịt trắng nõn lộ ra ánh sáng, “Tôi cho rằng giữa bạn bè phải có ảnh chụp của đối phương cùng phương phức liên hệ.”
Cô biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không nghe lời mà kêu gào lên.
Muốn ảnh chụp, muốn phương thức liên hệ, nếu...
Nếu thành công, vậy nói rõ Diệp Hàn An đối với cô cũng không phải hoàn toàn không rung động chút nào.
Ít nhất----
Dừng lại ở nông nỗi có thể trêu chọc.
Người đàn ông ngừng lại trong chốc lát, ý nghĩ đầu tiên chính là nghĩ đến chân trái của mình, chân có tì vết, tương lai là sẽ không thể đi làm nhiệm vụ được nữa.
Như vậy thì không cần tiếp tục bảo mật tin tức thân phận.
/220
|