Editor: Ngạn Tịnh.
Sau lần phỏng vấn đó, tuy rằng Lục Nhất Lan và Diệp Hàn An đã trao đổi phương thức liên hệ với nhau, nhưng Diệp Hàn An ở trên WeChat cũng không hoạt bát lắm chuyện.
Lục Nhất Lan ngẫu nhiên sẽ nhắn hỏi anh có đó không? Thời gian Diệp Hàn An trả lời đều rất kỳ dị, không phải sáng sớm tinh mơ, vậy cũng là rạng sáng.
Cứ như vậy, hai người giống như đã có liên hệ.
Muốn theo đuổi một người, là phải có kịch bản. Lục Nhất Lan đã cẩn thận phân tích, cảm thấy tuy rằng bên ngoài Diệp Hàn An trầm mặc, có chút lạnh lùng, nhưng trong lòng anh lại là một mảnh mềm mại.
Trong lúc lơ đãng lộ cổ vũ cùng lúc nào đó bỗng nhiên nhảy ra lời âu yếm, đều có thể thể hiện ra tính chất tính cách đặc biệt của anh.
...
“Chị Tư Tư, bản thao được thông qua rồi, tổng biên nói sắp xếp từ ngữ hay gì cũng đều rất tốt, còn thuận tiện khen em một chút nữa đó.” Trên má Mẫn Mẫn mang theo màu ửng đỏ, “Cảm ơn chị Tư Tư.”
“Không có gì.” Lục Nhất Lan nhìn xuống đồ vật trong tay, mỉm cười nói, “Ưu tú như thế, có muốn tôi cho em một ngày nghỉ hay không?”
“Không cần không cần.” Mẫn Mẫn lắc đầu, rồi mới thật ngượng ngùng chạy qua bàn làm việc của mình.
Lục Nhất Lan cười cười rồi theo thói quen mở WeChat ra, sau khi mở ra cô nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Diệp Hàn An, không ngờ hôm nay anh lại đột xuất như vậy, thế nhưng qua một lát đã trả lời.
“Có đó không?”
“Có.”
Bên kia, người đàn ông đang nghe bác sĩ cuối cùng chẩn bệnh. Anh cầm di động, trên mặt một mảnh lạnh như băng, cảnh vệ nhìn sắc mặt cảu anh đều không dám nói lời nào.
“Thủ trưởng, chân trái của anh... Không được.”
Thông điệp cuối cùng, từ có thể, có lẽ, chỉ sợ, xem xét, đến cuối cùng là thật sự không được.
Trong đó đã trôi qua hai ba năm.
Một ngàn ngày ngày đêm đêm, Diệp Hàn An vốn cho rằng bản thân sẽ mất mát không kiềm chế được, nhưng cẩn thận nghĩ nghĩ, khổ sở, lại không nhiều như trong dự tính.
“Trừ bỏ vận động kịch liệt, lái xe cùng tản bộ thì sao?”
Quân y gật đầu, “Những hoạt động cơ bản trong cuộc sống thì không sao, chỉ cần không động đến xương cốt là được rồi.”
“Ừm.”
WeChat lại vang lên một tiếng, Diệp Hàn An lấy di động ra, sau khi thấy ba chữ ‘Đang làm gì?’ của Lục Nhất Lan, tâm tình của anh lại bình phục rất nhiều.
Trước mặt quân y và một đám cảnh vệ, vị Binh Vương từ nửa đời trước vẫn luôn trung thành với quân sự lại bắt đầu ham mê với WeChat.
“Đang kiểm tra.”
“Chân?”
Bên kia trả lời ngay lập tức, làm Diệp Hàn An nghĩ cô hẳn là đang cầm di động, rất chuyên chú nói chuyện phiếm với mình.
Nhìn đám người chung quanh, anh gửi một câu, “Chờ tôi một chút, chúng ta gọi điện đi.”
“Chuyện chân trái tôi đã biết, anh đi ra ngoài trước đi.” Anh nhìn quân y, trên mặt nhiều hơn vài phần biết ơn, “Trong khoảng thời gian này đã vất vả cho anh rồi.”
“Không hề, Tướng quân, anh nhất định phải bảo trọng thân thể thật tốt.”
“Ừm.” Sau khi quân y rời đi, Diệp Hàn An nhìn cảnh vệ, “Mấy người cũng đi ra cửa đi, tôi muốn một mình lẳng lặng trong phòng.”
Sau khi người đều chậm rãi rời khỏi phòng, Diệp Hàn An mở gọi điện trên WeChat ra, tiếng tích tích vang lên, trong lúc hoảng hốt, anh cảm thấy quan hệ giữa mình và Lục Nhất Lan có chút vi diệu.
Rất nhanh, WeChat được nhận.
“Hàn An.”
“Ừm, tôi đây.”
“Chân trái anh thế nào rồi?” Lục Nhất Lan ngước mắt, “Sắp khỏi chưa?”
“Ừm.” Diệp Hàn An dừng lại một chút, “Bác sĩ nói rất nhanh là có thể đứng lên...”
“Vậy thật sự là quá tốt, phải phục kiện thật tốt đó.”
Giọng nói mang theo nồng đậm quan tâm truyền từ di động đến, đặc biệt làm lòng người ấm áo.
Những cảm xúc khổ sở kia dường như vào giờ phút này đều chậm rãi bị đuổi đi, “Tôi biết.”
Sau lần phỏng vấn đó, tuy rằng Lục Nhất Lan và Diệp Hàn An đã trao đổi phương thức liên hệ với nhau, nhưng Diệp Hàn An ở trên WeChat cũng không hoạt bát lắm chuyện.
Lục Nhất Lan ngẫu nhiên sẽ nhắn hỏi anh có đó không? Thời gian Diệp Hàn An trả lời đều rất kỳ dị, không phải sáng sớm tinh mơ, vậy cũng là rạng sáng.
Cứ như vậy, hai người giống như đã có liên hệ.
Muốn theo đuổi một người, là phải có kịch bản. Lục Nhất Lan đã cẩn thận phân tích, cảm thấy tuy rằng bên ngoài Diệp Hàn An trầm mặc, có chút lạnh lùng, nhưng trong lòng anh lại là một mảnh mềm mại.
Trong lúc lơ đãng lộ cổ vũ cùng lúc nào đó bỗng nhiên nhảy ra lời âu yếm, đều có thể thể hiện ra tính chất tính cách đặc biệt của anh.
...
“Chị Tư Tư, bản thao được thông qua rồi, tổng biên nói sắp xếp từ ngữ hay gì cũng đều rất tốt, còn thuận tiện khen em một chút nữa đó.” Trên má Mẫn Mẫn mang theo màu ửng đỏ, “Cảm ơn chị Tư Tư.”
“Không có gì.” Lục Nhất Lan nhìn xuống đồ vật trong tay, mỉm cười nói, “Ưu tú như thế, có muốn tôi cho em một ngày nghỉ hay không?”
“Không cần không cần.” Mẫn Mẫn lắc đầu, rồi mới thật ngượng ngùng chạy qua bàn làm việc của mình.
Lục Nhất Lan cười cười rồi theo thói quen mở WeChat ra, sau khi mở ra cô nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Diệp Hàn An, không ngờ hôm nay anh lại đột xuất như vậy, thế nhưng qua một lát đã trả lời.
“Có đó không?”
“Có.”
Bên kia, người đàn ông đang nghe bác sĩ cuối cùng chẩn bệnh. Anh cầm di động, trên mặt một mảnh lạnh như băng, cảnh vệ nhìn sắc mặt cảu anh đều không dám nói lời nào.
“Thủ trưởng, chân trái của anh... Không được.”
Thông điệp cuối cùng, từ có thể, có lẽ, chỉ sợ, xem xét, đến cuối cùng là thật sự không được.
Trong đó đã trôi qua hai ba năm.
Một ngàn ngày ngày đêm đêm, Diệp Hàn An vốn cho rằng bản thân sẽ mất mát không kiềm chế được, nhưng cẩn thận nghĩ nghĩ, khổ sở, lại không nhiều như trong dự tính.
“Trừ bỏ vận động kịch liệt, lái xe cùng tản bộ thì sao?”
Quân y gật đầu, “Những hoạt động cơ bản trong cuộc sống thì không sao, chỉ cần không động đến xương cốt là được rồi.”
“Ừm.”
WeChat lại vang lên một tiếng, Diệp Hàn An lấy di động ra, sau khi thấy ba chữ ‘Đang làm gì?’ của Lục Nhất Lan, tâm tình của anh lại bình phục rất nhiều.
Trước mặt quân y và một đám cảnh vệ, vị Binh Vương từ nửa đời trước vẫn luôn trung thành với quân sự lại bắt đầu ham mê với WeChat.
“Đang kiểm tra.”
“Chân?”
Bên kia trả lời ngay lập tức, làm Diệp Hàn An nghĩ cô hẳn là đang cầm di động, rất chuyên chú nói chuyện phiếm với mình.
Nhìn đám người chung quanh, anh gửi một câu, “Chờ tôi một chút, chúng ta gọi điện đi.”
“Chuyện chân trái tôi đã biết, anh đi ra ngoài trước đi.” Anh nhìn quân y, trên mặt nhiều hơn vài phần biết ơn, “Trong khoảng thời gian này đã vất vả cho anh rồi.”
“Không hề, Tướng quân, anh nhất định phải bảo trọng thân thể thật tốt.”
“Ừm.” Sau khi quân y rời đi, Diệp Hàn An nhìn cảnh vệ, “Mấy người cũng đi ra cửa đi, tôi muốn một mình lẳng lặng trong phòng.”
Sau khi người đều chậm rãi rời khỏi phòng, Diệp Hàn An mở gọi điện trên WeChat ra, tiếng tích tích vang lên, trong lúc hoảng hốt, anh cảm thấy quan hệ giữa mình và Lục Nhất Lan có chút vi diệu.
Rất nhanh, WeChat được nhận.
“Hàn An.”
“Ừm, tôi đây.”
“Chân trái anh thế nào rồi?” Lục Nhất Lan ngước mắt, “Sắp khỏi chưa?”
“Ừm.” Diệp Hàn An dừng lại một chút, “Bác sĩ nói rất nhanh là có thể đứng lên...”
“Vậy thật sự là quá tốt, phải phục kiện thật tốt đó.”
Giọng nói mang theo nồng đậm quan tâm truyền từ di động đến, đặc biệt làm lòng người ấm áo.
Những cảm xúc khổ sở kia dường như vào giờ phút này đều chậm rãi bị đuổi đi, “Tôi biết.”
/220
|