Editor: Ngạn Tịnh.
“Tư Tư, anh thích em.”
Bên tai dường như có pháo hoa đang nổ mạnh, ánh mắt Lục Nhất Lan chuyển từ quang cảnh bên ngoài cửa sổ sang người bên cạnh, cô hỏi, “Thích từ lúc nào?”
“Không biết.”
Tay Diệp Hàn And dặt trên tay lái, ngón tay hơi hơi cong lên, có thể thấy được, anh có chút khẩn trương.
Lục Nhất Lan cũng không nói nữa, trong không gian nhỏ hẹp, bốn mắt nhìn nhau.
Bỗng nhiên, người đàn ông nhẹ nhấn ga đi về phía trước, cửa sổ xe mở ra, gió đêm lùa vào trong, mang theo tiếng phần phật.
Người đàn ông nhẹ nhàng hỏi một câu, “Tư Tư, em thích anh không?”
Lục Nhất Lan nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Tiếng nói rất nhỏ kẹp trong gió, Diệp Hàn An lại nghe được, anh nhịn không được cong khóe môi lên.
Hôm nay ra ngoài một chuyến, rốt cuộc.
Thêm một người...
Bạn gái.
Đưa Lục Nhất Lan về nhà, Diệp Hàn An đứng ở cửa xe nhìn bóng dáng cô, cô nói muốn mời anh vào nhà uống ly trà, lại bị anh từ chối.
Ừm...
Diệp Hàn An rất sợ, sau khi mình đi lên sẽ không muốn xuống nữa.
Tuy rằng anh chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng hẳn không có cô gái nào ngay ngày đầu tiên xác nhận quan hệ tình cảm liền để bạn trai nghênh ngang vào nhà, vậy cũng quá tùy tiện.
Trước khi Lục Nhất Lan đóng cửa còn liếc mắt nhìn Diệp Hàn An một cái.
Hai người xa xa đối diện nhau, Lục Nhất Lan duỗi tay vẫy vẫy cáo biệt với Diệp Hàn An, rất nhanh, đèn trong phòng cô sáng lên.
Thật tốt.
Lên xe, Diệp Hàn An trong lòng kích động một mình ở trên quốc lộ trình diễn một hồi tình cảm mãnh liệt với tốc độ.
Lục Nhất Lan về đến nhà liền lên giường lăn một vòng, rồi mới bò dậy lấy di động tự chụp một bức.
Người phụ nữ trong ảnh rất ngốc, tay giơ ra hình chữ V lạc hậu, tóc rất loạn, chăn cũng loạn, cô chôn người trong chăn vẻ mặt cười đầy trung nhị, mở ra WeChat gửi qua, Lục Nhất Lan liền đứng dậy chạy bản thảo.
Tan tầm sớm, còn phải về nhà tăng ca.
Làm việc xong, tắm rửa xong cũng gần đến 12 giờ. Lục Nhất Lan cầm lấy di động, thấy trên WeChat có một tin nhắn chưa đọc, rất vui sướng nhấn vào.
Là một bức ảnh.
Người đàn ông trên ảnh có chút đẹp trai đáng yêu.
Anh mặc quân trang tự chế, rất trung nhị nằm trong chăn cười, giơ tay hình chữ V điển hình, cả bức ảnh đều tràn ngập một loại mùi vị tình yêu ngọt ngào.
Lục Nhất Lan lướt lên trên một chút.
Một nam một nữ.
Động tác gần như nhất trí.
Biểu tình đồng bộ hoàn mỹ.
Rất xứng đôi.
Cười hì hì nằm trên giường, thế nhưng lại có một loại cảm giác kích động khó ngủ, không biết... Diệp Hàn An là trạng thái gì.
Bên kia, trong đại viện quân khu, dinh thự cá nhân của Diệp Hàn An, một mảnh đèn sáng trưng.
Anh đứng trước cửa sổ phòng ngủ, vẫn luôn không ngủ được, hoàn toàn không ngủ được.
Không có một chút buồn ngủ nào, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên nụ cười kia, chỉ cần nằm trên giường, anh liền không nhịn được nhớ tới nụ hôn kia.
Hai giờ đêm, anh đi phòng tắm rửa mặt, thấy bản thân trong gương bất chợt nhớ tới bốn chữ.
Xử nam... Hoài xuân.
Anh cười khẽ lên, cũng đăng một dòng lên vòng bạn vè.
WeChat của Diệp Hàn An, người không nhiều lắm, chỉ có mấy người, mấy đứa bạn lớn lên từ nhỏ với nhau, cha mẹ trong nhà, còn có chị gái đang ở kinh thương, à, còn có cô.
“Tôi yêu đương.” By- Diệp Hàn An.
Buông di động, mở máy tính ra, chọc vào trang web, tìm tòi----
Một bạn trai đủ tư cách nên làm gì.
Chọc chọc, Diệp Hàn An chọc tới một bài viết của người nào đó được dấu tích V, #Chồng của bạn thế nào mới là sủng bạn lên tận trời#.
Anh sửng sốt một chút, nhấn vào.
Một điều, hai điều, ba điều, bốn điều.
Càng xem càng cảm thấy rất có ý tứ, rất nhanh, Diệp Hàn An lấy một quyển notebook mới tinh từ trên kệ sách ra.
Sáng sớm, tia sáng còn mờ nhạt, bút lông màu đen đặt trên bàn phím, chữ viết trên notebook, thật là thần thái sáng láng.
“Tư Tư, anh thích em.”
Bên tai dường như có pháo hoa đang nổ mạnh, ánh mắt Lục Nhất Lan chuyển từ quang cảnh bên ngoài cửa sổ sang người bên cạnh, cô hỏi, “Thích từ lúc nào?”
“Không biết.”
Tay Diệp Hàn And dặt trên tay lái, ngón tay hơi hơi cong lên, có thể thấy được, anh có chút khẩn trương.
Lục Nhất Lan cũng không nói nữa, trong không gian nhỏ hẹp, bốn mắt nhìn nhau.
Bỗng nhiên, người đàn ông nhẹ nhấn ga đi về phía trước, cửa sổ xe mở ra, gió đêm lùa vào trong, mang theo tiếng phần phật.
Người đàn ông nhẹ nhàng hỏi một câu, “Tư Tư, em thích anh không?”
Lục Nhất Lan nhẹ nhàng ừm một tiếng.
Tiếng nói rất nhỏ kẹp trong gió, Diệp Hàn An lại nghe được, anh nhịn không được cong khóe môi lên.
Hôm nay ra ngoài một chuyến, rốt cuộc.
Thêm một người...
Bạn gái.
Đưa Lục Nhất Lan về nhà, Diệp Hàn An đứng ở cửa xe nhìn bóng dáng cô, cô nói muốn mời anh vào nhà uống ly trà, lại bị anh từ chối.
Ừm...
Diệp Hàn An rất sợ, sau khi mình đi lên sẽ không muốn xuống nữa.
Tuy rằng anh chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng hẳn không có cô gái nào ngay ngày đầu tiên xác nhận quan hệ tình cảm liền để bạn trai nghênh ngang vào nhà, vậy cũng quá tùy tiện.
Trước khi Lục Nhất Lan đóng cửa còn liếc mắt nhìn Diệp Hàn An một cái.
Hai người xa xa đối diện nhau, Lục Nhất Lan duỗi tay vẫy vẫy cáo biệt với Diệp Hàn An, rất nhanh, đèn trong phòng cô sáng lên.
Thật tốt.
Lên xe, Diệp Hàn An trong lòng kích động một mình ở trên quốc lộ trình diễn một hồi tình cảm mãnh liệt với tốc độ.
Lục Nhất Lan về đến nhà liền lên giường lăn một vòng, rồi mới bò dậy lấy di động tự chụp một bức.
Người phụ nữ trong ảnh rất ngốc, tay giơ ra hình chữ V lạc hậu, tóc rất loạn, chăn cũng loạn, cô chôn người trong chăn vẻ mặt cười đầy trung nhị, mở ra WeChat gửi qua, Lục Nhất Lan liền đứng dậy chạy bản thảo.
Tan tầm sớm, còn phải về nhà tăng ca.
Làm việc xong, tắm rửa xong cũng gần đến 12 giờ. Lục Nhất Lan cầm lấy di động, thấy trên WeChat có một tin nhắn chưa đọc, rất vui sướng nhấn vào.
Là một bức ảnh.
Người đàn ông trên ảnh có chút đẹp trai đáng yêu.
Anh mặc quân trang tự chế, rất trung nhị nằm trong chăn cười, giơ tay hình chữ V điển hình, cả bức ảnh đều tràn ngập một loại mùi vị tình yêu ngọt ngào.
Lục Nhất Lan lướt lên trên một chút.
Một nam một nữ.
Động tác gần như nhất trí.
Biểu tình đồng bộ hoàn mỹ.
Rất xứng đôi.
Cười hì hì nằm trên giường, thế nhưng lại có một loại cảm giác kích động khó ngủ, không biết... Diệp Hàn An là trạng thái gì.
Bên kia, trong đại viện quân khu, dinh thự cá nhân của Diệp Hàn An, một mảnh đèn sáng trưng.
Anh đứng trước cửa sổ phòng ngủ, vẫn luôn không ngủ được, hoàn toàn không ngủ được.
Không có một chút buồn ngủ nào, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên nụ cười kia, chỉ cần nằm trên giường, anh liền không nhịn được nhớ tới nụ hôn kia.
Hai giờ đêm, anh đi phòng tắm rửa mặt, thấy bản thân trong gương bất chợt nhớ tới bốn chữ.
Xử nam... Hoài xuân.
Anh cười khẽ lên, cũng đăng một dòng lên vòng bạn vè.
WeChat của Diệp Hàn An, người không nhiều lắm, chỉ có mấy người, mấy đứa bạn lớn lên từ nhỏ với nhau, cha mẹ trong nhà, còn có chị gái đang ở kinh thương, à, còn có cô.
“Tôi yêu đương.” By- Diệp Hàn An.
Buông di động, mở máy tính ra, chọc vào trang web, tìm tòi----
Một bạn trai đủ tư cách nên làm gì.
Chọc chọc, Diệp Hàn An chọc tới một bài viết của người nào đó được dấu tích V, #Chồng của bạn thế nào mới là sủng bạn lên tận trời#.
Anh sửng sốt một chút, nhấn vào.
Một điều, hai điều, ba điều, bốn điều.
Càng xem càng cảm thấy rất có ý tứ, rất nhanh, Diệp Hàn An lấy một quyển notebook mới tinh từ trên kệ sách ra.
Sáng sớm, tia sáng còn mờ nhạt, bút lông màu đen đặt trên bàn phím, chữ viết trên notebook, thật là thần thái sáng láng.
/220
|