Editor: Ngạn Tịnh.
“Thứ nhất, đỉnh đầu em bị rách, có chút chấn động não.”
Diệp Hàn An: “...”
“Thứ hai, chân trái em lại gãy xương lần nữa, bác sĩ nói, em không dưỡng cho tốt, sau này chuẩn bị ngồi xe lăn đi.”
Diệp Hàn An: “...”
“Chị nói em được lắm đó, cầu hôn thôi, sao em có thể làm cho bản thân ra nhiều chuyện như vậy chứ?”
“Biệt thự trên núi là của nhà chúng ta, tự em chọn máy bay trực thăng tự em chọn người, em lại có năng lực đến thế, trực tiếp đưa mình tìm đường chết?”
“Em biết trận trượng ngày đó lớn bao nhiêu không? Nhận được điện thoại của cô gái kia chị và ba mẹ còn tưởng em máy bay hủy người chết luôn kìa, mang theo xe cứu thương chạy qua, ai ngờ em----“
Chết thê thê thảm thảm như thế, nguyên nhân chết còn rất ly kỳ, nếu không phải tình huống Diệp Hàn An thật sự rất nghiêm trọng, Diệp Hàn Ngữ thật sự nhịn không được muốn cười đến điên cmnl rồi.
“...”
Trên đầu người đàn ông còn quấn băng gạc, trên chân bó thạch cao, nhìn qua dị thường thê thảm.
“Chị còn trào phúng em?”
“Chị không có.” Diệp Hàn Ngữ khụ khụ hai tiếng, “Chị chỉ là còn một tin tức lớn muốn báo cho em.”
“Cái gì?”
Diệp Hàn Ngữ ừ một tiếng, nói, “Chiếc nhẫn kim cương lớn trong ngực em, mất rồi.”
“!”
“Cái gì?” Nghe được lời này, Diệp Hàn An giãy giụa người muốn đứng lên, bởi vì vận động kịch liệt, anh có chút thở hổn hển, “Đó là em tự mình đặt chế, chỉ có một, rất quan trọng.”
“Đã tìm chưa? Tìm được không?”
Ngay lúc thần sắc Diệp Hàn An đầy nôn nóng, giọng nói của Lục Nhất Lan bỗng nhiên xuất hiện, “Tìm được rồi.”
Một đôi tay trắng nõn xuất hiện trước mặt anh, trên ngón tay nhỏ dài trắng nõn kia, một chiếc nhẫn kim cương lớn nằm trên ngón áp út của cô, rạng rỡ lấp lánh.
Nghe nói, ngón áp út tay trái mỗi người, đều chứa đựng lời thề một đời.
[Hoàn chính văn]
- --
Ngoại truyện: Nghe nói em yêu anh.
Từ lần thổ lộ đau khổ trước đó của Diệp Hàn An đến nay, đã có hơn hai tháng.
Tuy rằng anh vỡ đầu gãy xương, nhưng không thể phủ nhận, anh thổ lộ thành công.
Chỉ là...
Cho dù thổ lộ thành công, anh vẫn nằm dài ở nhà, lần này gãy xương cực kỳ nghiêm trọng, hơn nữa, lần này người tới giám sát anh không phải là người khác, chính là Lục Nhất Lan.
Đối với----
Đối với người này, Diệp Hàn An thật sự sợ, cho nên cũng không dám bằng mặt không bằng lòng, suốt hai tháng, anh đều ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn không dám lộn xộn.
Thế nhưng đối với Diệp Hàn An mà nói, cuộc sống như vậy là đau khổ cũng là vui sướng.
Thời gian dài không ra khỏi cửa, thứ tiêu khiển duy nhất của Diệp Hàn An, liền biến thành----
[Chào buổi sáng, tổng tài đại nhân của tôi!], [Quân thiếu bá đạo thật biết trêu chọc!], [Triền tình tiểu manh thê: Boss phúc hắc của tôi!] vân vân... chính là một đống tiểu thuyết Diệp Hàn Ngữ ném qua.
Xem n quyển tiểu thuyết tổng tài xong, đầu óc Diệp Hàn An liền thành một đống hồ nhão.
Nội dung cơ hồ đều đã quên, nhưng là có một số việc, anh còn nhớ rất rõ ràng.
“Diệp Hàn Ngữ.” Trong WeChat, Diệp Hàn An chọc cái tên Diệp Hàn Ngữ, bên kia đúng lúc nghỉ ngơi, liền trả lời rất nhanh.
“Có chuyện gì?”
Diệp Hàn An suy nghĩ trong chốc lát, “Em hỏi chị một việc, nếu... Ừm, nếu một tổng tài, vẫn luôn nói với tiểu manh thê của anh rằng anh yêu em, vậy có phải nói rằng, anh ta thật sự không hề yêu tiểu manh thê kia không?”
Ngữ khí của anh cẩn thận, làm Diệp Hàn Ngữ phụt một tiếng thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, tiểu manh thê? Tổng tài?
Sao nghe ngữ khí của thằng nhóc ngốc kia lại giống như đang nói nó với Lục Nhất Lan vậy kìa, “Sao em bỗng nhiên hỏi cái này?”
Diệp Hàn An cũng không sợ nói dối bị vạch trần, anh suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Mấy quyển sách trước kia chị đưa cho em đọc, trong đó có một quyển, tổng tài vẫn luôn không nói anh yêu em, cho nên em rất rối rắm.”
“Như vậy à.”
“Ừm.”
“Ngay cả yêu cũng không nói, khẳng định là không yêu rồi!”
“Thứ nhất, đỉnh đầu em bị rách, có chút chấn động não.”
Diệp Hàn An: “...”
“Thứ hai, chân trái em lại gãy xương lần nữa, bác sĩ nói, em không dưỡng cho tốt, sau này chuẩn bị ngồi xe lăn đi.”
Diệp Hàn An: “...”
“Chị nói em được lắm đó, cầu hôn thôi, sao em có thể làm cho bản thân ra nhiều chuyện như vậy chứ?”
“Biệt thự trên núi là của nhà chúng ta, tự em chọn máy bay trực thăng tự em chọn người, em lại có năng lực đến thế, trực tiếp đưa mình tìm đường chết?”
“Em biết trận trượng ngày đó lớn bao nhiêu không? Nhận được điện thoại của cô gái kia chị và ba mẹ còn tưởng em máy bay hủy người chết luôn kìa, mang theo xe cứu thương chạy qua, ai ngờ em----“
Chết thê thê thảm thảm như thế, nguyên nhân chết còn rất ly kỳ, nếu không phải tình huống Diệp Hàn An thật sự rất nghiêm trọng, Diệp Hàn Ngữ thật sự nhịn không được muốn cười đến điên cmnl rồi.
“...”
Trên đầu người đàn ông còn quấn băng gạc, trên chân bó thạch cao, nhìn qua dị thường thê thảm.
“Chị còn trào phúng em?”
“Chị không có.” Diệp Hàn Ngữ khụ khụ hai tiếng, “Chị chỉ là còn một tin tức lớn muốn báo cho em.”
“Cái gì?”
Diệp Hàn Ngữ ừ một tiếng, nói, “Chiếc nhẫn kim cương lớn trong ngực em, mất rồi.”
“!”
“Cái gì?” Nghe được lời này, Diệp Hàn An giãy giụa người muốn đứng lên, bởi vì vận động kịch liệt, anh có chút thở hổn hển, “Đó là em tự mình đặt chế, chỉ có một, rất quan trọng.”
“Đã tìm chưa? Tìm được không?”
Ngay lúc thần sắc Diệp Hàn An đầy nôn nóng, giọng nói của Lục Nhất Lan bỗng nhiên xuất hiện, “Tìm được rồi.”
Một đôi tay trắng nõn xuất hiện trước mặt anh, trên ngón tay nhỏ dài trắng nõn kia, một chiếc nhẫn kim cương lớn nằm trên ngón áp út của cô, rạng rỡ lấp lánh.
Nghe nói, ngón áp út tay trái mỗi người, đều chứa đựng lời thề một đời.
[Hoàn chính văn]
- --
Ngoại truyện: Nghe nói em yêu anh.
Từ lần thổ lộ đau khổ trước đó của Diệp Hàn An đến nay, đã có hơn hai tháng.
Tuy rằng anh vỡ đầu gãy xương, nhưng không thể phủ nhận, anh thổ lộ thành công.
Chỉ là...
Cho dù thổ lộ thành công, anh vẫn nằm dài ở nhà, lần này gãy xương cực kỳ nghiêm trọng, hơn nữa, lần này người tới giám sát anh không phải là người khác, chính là Lục Nhất Lan.
Đối với----
Đối với người này, Diệp Hàn An thật sự sợ, cho nên cũng không dám bằng mặt không bằng lòng, suốt hai tháng, anh đều ngoan ngoãn ngồi trên xe lăn không dám lộn xộn.
Thế nhưng đối với Diệp Hàn An mà nói, cuộc sống như vậy là đau khổ cũng là vui sướng.
Thời gian dài không ra khỏi cửa, thứ tiêu khiển duy nhất của Diệp Hàn An, liền biến thành----
[Chào buổi sáng, tổng tài đại nhân của tôi!], [Quân thiếu bá đạo thật biết trêu chọc!], [Triền tình tiểu manh thê: Boss phúc hắc của tôi!] vân vân... chính là một đống tiểu thuyết Diệp Hàn Ngữ ném qua.
Xem n quyển tiểu thuyết tổng tài xong, đầu óc Diệp Hàn An liền thành một đống hồ nhão.
Nội dung cơ hồ đều đã quên, nhưng là có một số việc, anh còn nhớ rất rõ ràng.
“Diệp Hàn Ngữ.” Trong WeChat, Diệp Hàn An chọc cái tên Diệp Hàn Ngữ, bên kia đúng lúc nghỉ ngơi, liền trả lời rất nhanh.
“Có chuyện gì?”
Diệp Hàn An suy nghĩ trong chốc lát, “Em hỏi chị một việc, nếu... Ừm, nếu một tổng tài, vẫn luôn nói với tiểu manh thê của anh rằng anh yêu em, vậy có phải nói rằng, anh ta thật sự không hề yêu tiểu manh thê kia không?”
Ngữ khí của anh cẩn thận, làm Diệp Hàn Ngữ phụt một tiếng thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, tiểu manh thê? Tổng tài?
Sao nghe ngữ khí của thằng nhóc ngốc kia lại giống như đang nói nó với Lục Nhất Lan vậy kìa, “Sao em bỗng nhiên hỏi cái này?”
Diệp Hàn An cũng không sợ nói dối bị vạch trần, anh suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Mấy quyển sách trước kia chị đưa cho em đọc, trong đó có một quyển, tổng tài vẫn luôn không nói anh yêu em, cho nên em rất rối rắm.”
“Như vậy à.”
“Ừm.”
“Ngay cả yêu cũng không nói, khẳng định là không yêu rồi!”
/220
|