Xuyên Nhanh: Nữ Đế Tới, Chỉ Thích Trêu Chọc
Chương 19: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (19).
/456
|
Chương 19: Em trai quá yêu tôi phải làm sao bây giờ? (19).
“Em nói, chúng ta…phải ngồi cái thứ này đến trường sao?”.
Nữ hoàng bệ hạ vừa nói với giọng lười biếng, vừa vươn ngón tay ngọc ngà chỉ về phía trước cách đó không xa.
Ở cổng biệt thự có đậu một con siêu moto màu đen.
Phong cách rất ngầu…Phong Hoa có làm thế nào cũng không thể liên tưởng được mỹ thiếu niên tinh xảo trước mắt này cùng với con xe moto hạng nặng kia với nhau được.
Hệ thống thì lại tưởng rằng Phong Hoa chưa từng nhìn thấy siêu xe moto bao giờ nên tò mò kinh ngạc, vì vậy nó nói với Phong Hoa: “Bệ hạ, đó là xe moto, giống với cái xe có rèm che mà ngày hôm qua bệ hạ đã đi, đều là công cụ mà người của thế giới này chế tạo ra thay cho việc đi bộ”.
Phong Hoa đáp lại trong lòng: “Trẫm biết, cái xe có rèm che ngày hôm qua có hơi giống với xe ngựa ở thời của ta, còn cái xe này…chẳng phải không khác gì Hãn Huyết bảo mã của trẫm sao!”.
Hệ thống ngạc nhiên trợn to hai mắt!
Thì ra, hai cái thứ này còn có thể suy luận giải thích như vậy được sao?!
Nhưng mà hình như cũng…không có vấn đề gì.
Phong Hoa trả lời rất bình tĩnh, nhưng trong lòng không cách nào bình tĩnh được.
…Bất kể là siêu xe moto hay là Hãn Huyết bảo mã, thì hình như cũng chỉ có thể hai người cưỡi thôi.
Nàng và Hứa Khả…
Một trước một sau, cưỡi một con ngựa…à, không phải, một chiếc xe moto, không khỏi quá thân mật nhỉ.
Trong lòng chỉ cảm thấy không thoải mái trong phút chốc, nữ hoàng bệ hạ nhanh chóng trở nên bình tĩnh.
Sợ cái gì chứ, dù sao cũng đều là nam sủng trong hậu cung của trẫm, sớm muộn gì cũng phải sủng hạnh!
“Đúng rồi”. Hứa Khả cong môi, nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn Phong Hoa, cười đến là dịu dàng động lòng người, nhưng đáy mắt màu lưu ly lại hiện lên một sự mỉa mai: “Nhưng mà nếu chị sợ…”.
Ai nói trẫm sợ?!
Phong Hoa hếch cằm lên, nói: “Ngồi cái này đi”.
Hứa Khả chớp mắt nhìn: “Chị chắc chắc?”.
“Chắc chắn, nhất định, khẳng định”.
“Được, nhưng mà hy vọng chị…đừng hối hận”. Hứa Khả cười nhẹ nói.
Phong Hoa không nói gì.
Vẻ mặt nàng đã nói lên tất cả…
Thế thì mỏi mắt mong chờ rồi.
Thiếu niên nhếch môi, một tay nắm quai cặp, một tay đút trong túi quần, bước đi hờ hững, thuận tay vung lên, đặt cặp sách nặng nề trên xe.
Phong Hoa bước tới trước.
Lúc này, Hứa Khả đã đưa tay lấy cái mũ bảo hiểm màu đen để trên kính chiếu hậu xuống, xoay người lại, ném mũ cho Phong Hoa.
Phong Hoa luôn cảnh giác đề phòng thiếu niên ám sát, thấy vật gì đó bị ném tới, nàng vô thức nhận lấy bằng hai tay, động tác nhanh chóng đến mức có thể so với tốc độ đỡ ám khí!
Trẫm biết ngươi không có ý tốt mà!
Sau khi đón được mũ bảo hiểm, Phong Hoa cúi đầu nhìn, mắt hơi trợn to: “Hửm?”.
Ở trong mắt bệ hạ, mũ bảo hiểm xe máy không khác cái mũ giáp của binh sĩ thời cổ đại là bao, lại còn đẹp hơn nhiều.
Không biết làm từ vật liệu màu đen gì, sờ trơn tru mát lạnh, nhấc lên cũng không nặng như sắt.
“Đội vào”. Phong Hoa đang tò mò vuốt ve cái mũ bảo hiểm màu đen thì giọng nói nhẹ nhàng của thiếu niên đã vang lên.
…Đội?
Cho dù là nữ hoàng bệ bạ tài trí tuyệt sắc có một không hai thì khi đối mặt với mấy thứ đồ “mới lạ” mới thấy trong cuộc đời này, cũng hết đường xoay xở.
Phong Hoa tìm nửa ngày cũng không tìm được “công tắc” nằm ở đâu.
…Đội thế nào?
Nhưng mà trước khi chắc chắn một trăm phần trăm là có thể thành công chuẩn xác đội mũ vào, Phong Hoa tuyệt đối sẽ không ướm thử lên đầu đâu, cái hành động ngu xuẩn này.
Hình tượng người đẹp cao quý lạnh lùng của trẫm không thể bị phá vỡ được.
/456
|