Editor: Melodysoyani
Đây là cảm giác sắp chết sao? Bất lực lại bất lực.
Ngay cả đến chết cũng chưa đạt được hy vọng cảm nhận được đau đớn, nói thật, trong lòng thật đúng là có chút khổ sở.
Tiếng dừng nhanh chói tai của xe vận tải kiểu lớn còn đang vang dội trong đầu Trình Bạch.
Trình Bạch suy yếu mà nhắm mắt lại nâng khóe môi, trên mặt tinh xảo mà tái nhợ không có chút cảm xúc. Trong tầm mắt càng thêm mơ hồ, chung quanh người qua đường muôn hình muôn vẻ gần như là hoảng sợ liếc nhìn mình một cái rồi lập tức vội vàng rời đi.
Máu tươi chảy ra từng dòng lớn, quần áo màu trắng trên người Trình Bạch bị máu tươi dính vào trở thành màu đỏ diêm dúa lòe loẹt chói mắt.
Tính di truyền bẩm sinh thiếu hụt chứng cảm nhận đau đớn, khiến cô không cảm nhận được đau đớn.
Thân là lớp trưởng, thầy cô giáo hy vọng sau khi cô tan học thì thay mặt toàn thể bạn học đến bệnh viện xem tình huống bây giờ của bạn học Dương thế nào, nhân tiện đưa bài tập bổ sung cho cậu ta.
Cô tự nhiên sẽ ngoan ngoãn mà cong môi lên, đồng ý rồi.
Cô đã quen làm ra vẻ, hơn nữa còn là làm ra vẻ một người hoàn hảo không tì vết.
Nếu cô viết ra sách ——《 làm cách nào luyện thành nữ sinh hoàn hảo》, nhất định có thể kiếm được đầy bồn đầy bát.*(ý nói kiếm được nhiều tiền)
Vào trường hợp nào thì nên nói lời gì, phải công khóe môi lên bao nhiêu độ thì chính xác, giọng điệu nói chuyện như thế nào mới không dịu không nóng, làm cách nào khiến người ta thích, làm thế nào để nghiêng đầu lộ ra độ cong khiến tim người ta đập thình thịch…… Những thứ đó từ nhỏ cô đã am hiểu sâu và cũng luôn luôn luyện tập, nhưng mỗi một nụ cười, lại là không một cái nào phát ra từ tận đáy lòng, đều là cứng đờ rồi lại làm ra dáng vẻ tốt đẹp.
Hiện giờ thật đúng là làm cho người ta muốn sinh lòng châm biếm.
Thân thế tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, nhân duyên tốt, chỉ số thông minh cao.
Gần như là cô tùy tay lấy ra một chút đều đã đủ làm người cực kỳ hâm mộ. Nhưng trong lòng cô cô đơn, giống như không có linh hồn và thể xác, một cái xác không hồn.
Chẳng qua tất cả mà mình có được đều là theo kỳ vọng và tưởng tượng của mẹ, từng bước một làm từng bước đi.
Cứ chấm dứt sinh mệnh như thế cũng tốt, chỉ là… Dảng vẻ chết thảm này, thật đúng là một nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời hoàn hảo của cô. Ánh mắt của mẹ đầu tiên là nhìn mình, nghĩ đến nhất định là dưới đáy lòng oán giận vì sao dáng vẻ mình chết lại không đẹp như thế, không phù hợp với hình tượng con gái hoàn hảo trong cảm nhận của bà.
Đầu óc Trình Bạch thanh tỉnh như cũ, nhưng mí mắt vẫn không chịu khống chế mà trầm trọng khép lại.
Giữa hoảng hốt, hình như cô nghe thấy tiếng còi xe cứu thương, là rõ ràng như vậy, nhìn thấy từ xa có một người phụ nữ mặc lễ màu lam đang nghiêng ngả chao đảo đi đến trước mặt mình…… Không giữ được trọng tâm mà té ngã trên mặt đất.
Nhưng chuyện này sao có thể? Mẫu thân luôn giữ cử chỉ thanh nhã hoàn hảo trước mặt mình và người ngoài, sao có thể không có hình tượng mà xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy? Bước chân còn cuống quít?
Trình Bạch âm thầm tự giễu ý nghĩ người phụ nữ cách đó không xa chính là mẹ mình, rốt cuộc mí mặt buồn ngủ trầm trọng của cô không hề giãy giụa cường căng mà chậm rãi khép lại……
Khóe miệng vẫn duy trì độ cong tốt đẹp yên lòng như trước, yên tĩnh đến giống như người đẹp ngủ trong truyện, long mi ngưng lại như cánh bươm bướm không còn vỗ.
“Đinh! Đinh! Đinh!”
Tiếng rung lạnh băng liên tiếp của máy móc nhắc nhở trong đầu Trình Bạch.
Sao lại thế này? Đây là tiếng gì vậy?!
Trình Bạch muốn ngồi dậy lại vừa động không thể động. Muốn mở mắt ra, lại không cách nào mở mắt được, thân thể giống như không chịu sự khống chế của cô. Chung quanh một mảnh tối đen bao lấy mình.
Cảm giác vô lực tràn ra cả người.
“Xin chào cô ký chủ mới nhậm chứ, tôi là quản lý viên của hệ thống. Hiện giờ, cô đang ở trạng thái thân thể và linh hồn chia cách, xin đừng cố tránh khỏi vòng trói buộc này, nếu không tự gánh lấy hậu quả nhé!”
Trình Bạch chỉ có thể nhắm hai mắt như cũ, nhưng nghe âm cuối của máy móc, chức năng cơ thể hơi hơi phản ứng, nổi da gà. Không mở mắt ra được cô mơ hồ có thể thấy trước mí mắt mình có một vòng sáng màu bạc ‘ trói buộc ’.
Mọi chuyện, thật là kỳ lạ.
Trình Bạch nhíu nhíu mày, ngược lại không hề giãy giụa đứng dậy và mở mắt ra.
Cô muốn mở miệng nói chuyện, nhưng môi chỉ có thể mấp máy, phát không ra tiếng.
“Xin ký chủ cho hệ thống một danh hiệu, hoàn thành ký kết quan hệ cuối cùng.”
Hửm? Ký kết quan hệ? Đây là thứ gì?
Tuy là chỉ số thông minh cao nhưng Trình Bạch vẫn không thể làm rõ chuyện xảy ra trước mắt.
Giờ cô không biết thật ra là mình đã chết đi, hay là đang mơ một giấc mộng dài dòng.
Trình Bạch nhíu mày, nhưng vẫn nói ra cái tên mà cô cho hệ thống—— Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch.” Lại có thể lên tiếng nói chuyện như kỳ tích.
Tiếng nói thản nhiên bình tĩnh của cô vang lên trong không gian trống rỗng.
“Đang truyền vào… Đinh! Thiết lập xong. Hệ thống Tiểu Bạch, ký chủ Trình Bạch, ký kết quan hệ xong.”
Lời Quản lý viên vừa truyền đến trong đầu Trình Bạch, Trình Bạch đã có thể mở mắt ra, ngồi dậy.
“Đây là có chuyện gì? Mình đã chết hay là bị làm sao vậy?”
Vẻ mặt Trình Bạch trầm tĩnh, không chút hoang mang. Khóe môi cong lên một độ cong xinh đẹp quen thuộc, đánh giá bốn phía.
Trước mặt là một không gian màu trắng trống rỗng, vật dùng trong nhà hay đồ trang sức đều không có, mình thì đang ngồi trong một cái “Rương nhỏ” hình lập phương trong suốt trôi nổi giữa không trung mà?
Bốn phía tất cả đều là màu trắng, nhưng lại có ánh mặt trời chiếu xuyên vào. Khiến cho không gian của hình lập phương.
Làm sao lại có một căn phòng kỳ lạ như thế. Chẳng lẽ thật tới thiên đường không thành rồi? Trong lòng Trình Bạch thực sự hoảng sợ vì ý nghĩ này.
“Ký chủ, cô có muốn lấy được thứ mà mình thực sự muốn có không?”
Lúc này không còn là tiếng nói lạnh như băng của hệ thống, mà là tiếng nói được đặt sẵn của hệ thống Tiểu Bạch.
Thấy Tiểu Bạch hỏi một đằng trả lời một nẻo, nên cũng không muốn trả lời câu hỏi của mình. Trình Bạch chỉ lười biếng mà điều chỉnh một dáng ngồi tương đối thoải mái, nói nhỏ: “Người đều đã chết, dù là muốn cái gì đó cũng không thể nào chiếm được không phải sao?”
Trình Bạch nghe được ra, hệ thống Tiểu Bạch cũng không muốn trả lời mình đã chết hay chưa, mà là lại đưa ra một đề tài khác để mình đi theo nó. Nhưng, cô là Trình Bạch, mới không phải là hệ thống Tiểu Bạch kia.
Được rồi nói thật vậy, lúc ấy cô cho hệ thống này lấy tên Tiểu Bạch, chẳng qua là vì thỏa mãn thú vui ác ý mà mình vừa nảy ra mà thôi.
Thật lâu cũng không nghe thấy tiếng hệ thống truyền đến trong óc, hình như là nó trầm ngâm một chút, mới mở miệng.
“Ký chủ cô còn đang trong lúc phẫu thuật, tỷ lệ sống là 28%, nếu như ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ có thể có được tình cảm trong lòng cô mong muốn, mà còn có thể đủ để cứu một mạng của cô về. Nói như thế nào đều là một giao dịch tốt không phải sao?”
Tỷ lệ sống là 28%, thật đúng là nguy hiểm. Cứ tính là được cứu sống, mình xe vận tải kia đụng, nhất định bán thân bất toại, rơi vào một thân thể tàn tật, nếu phải chịu tất cả áp lực này, còn không bằng chết nhẹ nhàng.
Tay Trình Bạch nắm thật chặt.
Huống chi, người mẹ mà mình để ý nhất, khẳng định sẽ mất đi lòng bồi dưỡng mình, từ bỏ chính mình.
Ngẫm lại, chết đi vẫn tốt hơn.
“Nhưng tôi không muốn được cứu sống, làm sao bây giờ.” Trình Bạch rũ mắt, lẩm bẩm.
“Ký chủ, Tiểu Bạch là vì cứu vớt cô mà tồn tại, hiện giờ quan hệ đã ký kết thành công. Đây là kiếp nạn của cô cũng là thời khắc cô xoay chuyển vận mệnh, mở nhiệm vụ ra đi. Đạt được “Yêu”, tình yêu của cô đối với người khác, và của người khác đối với cô.”
“Vào lúc linh hồn và thể xác của ký chủ hợp lại, tất nhiên là lông tóc không tổn hao gì, nhiều nhất gãy xương thôi. Nhưng cũng chỉ là tu dưỡng cái mấy tháng, lập tức có thể khôi phục lại như ban đầu.”
Nghe, thật sự làm lòng người rung động.
Yêu, chính là thứ mà mình luôn khát vọng.
‘Bạn còn chưa lấy tình yêu của mình ra, sao có thể hy vọng người khác sẽ yêu bạn.’ Trước kia cô không dám yêu, nhưng hiện tại, cô sẽ vào nhiệm vụ trong truyền thuyết này, có không… Thật sự để mình có được tình yêu mà mình thiếu hụt.
“Được. Nhưng, nếu nhiệm vụ không hoàn thành thì sao?”
“Vậy thì khiến linh hồn của mình bị trói buộc trong không gian màu trắng này mãi mãi, nếu lần lượt hoàn thành nhiệm vụ cho đến khi thành công. Tiểu Bạch sẽ vẫn luôn ở với cô trong không gian, chờ sau khi cô trở về không gian thuộc mình, chúng ta sẽ hủy bỏ quan hệ đã ký kết, Tiểu Bạch tôi cũng sẽ biến mất. Hết thảy đều giống như chưa từng xảy ra.”
Trình Bạch nâng tay lên, lơ đãng mà xuyên qua cái rương màu trắng như nước ở bên dưới mà mình đang ngồi lên, tay một chút đều không có trở ngại mà xuyên đi ra ngoài.
Mắt hơi lóe, thản nhiên nói: “Giới thiệu yêu cầu nhiệm vụ và những điều khoản cụ thể đi, tôi sẽ giải.”
“Đây là chức trách Tiểu Bạch, ạ.”
“Yêu cầu rất đơn giản: Yêu cầu nhiệm vụ của ký chủ là tiến công chiếm đóng tình yêu của nam chủ, khiến nam chủ yêu mình, như mình nhất định cũng phải yêu anh ta. Còn nữa, không được có ý định làm ra hành động phá hư thời không. Ở mọi tiến độ đều phải hiểu rõ mình đang ở trong nhiệm vụ.”
“Hạng mục cụ thể cũng là nguyên tắc quan trọng nhất, chính là không được làm nữ chủ của nguyên văn chết đi. Trừ một ít tiềm ẩn được đặt ra trong nội dung tác phẩm. Nếu như vi phạm hai lần, coi như nhiệm vụ thất bại.”
Sau khi Tiểu Bạch giải thích xong, trong đầu Trình Bạch xuất hiện chữ nhỏ nhắc nhở từ hệ thống. “Ps: Người tiếp xúc trong nhiệm vụ, một vài mệnh lệnh trong tình tiết vở kịch đều là số liệu do một tổ bố trí, bao gồm cả nam chủ.”
Cô hơi kích động: “Mày bảo tao phải yêu một người hư cấu sao? Tao không có người yêu nhưng làm sao có thể yêu như vậy, điên rồi mới thích!” Lần đầu tiên giọng điệu của Trình Bạch vẫn luôn bình tĩnh có chút nặng nề, hơi mang không vui.
“Ặc, ký chủ cô không muốn đồng ý à?” Tiểu Bạch không chút nào để ý mà tung câu hỏi của mình ra, nhưng dĩ nhiên thâm ý của lời nói đã được nó che dấu rất tốt.
“Ừa” Chữ vừa ra, Trình Bạch còn chưa nói xong câu sau, Tiểu Bạch lập tức tiếp nhận câu chuyện: “Ký chủ kích hoạt nhiệm vụ thành công, chuyển tới thế giới thứ nhất… Xin Ký chủ kiên nhẫn chờ.”
Tiểu Bạch! Mày được lắm!!
Trình Bạch biết mình bị nó tính kế, căm giận mà mặc niệm danh hiệu mà mình đã cho, giọng điệu không tốt.
Nhưng không thể nghĩ nhiều nữa, một sức kéo kéo Trình Bạch vào thời không, cô cũng ngất đi.
Đây là cảm giác sắp chết sao? Bất lực lại bất lực.
Ngay cả đến chết cũng chưa đạt được hy vọng cảm nhận được đau đớn, nói thật, trong lòng thật đúng là có chút khổ sở.
Tiếng dừng nhanh chói tai của xe vận tải kiểu lớn còn đang vang dội trong đầu Trình Bạch.
Trình Bạch suy yếu mà nhắm mắt lại nâng khóe môi, trên mặt tinh xảo mà tái nhợ không có chút cảm xúc. Trong tầm mắt càng thêm mơ hồ, chung quanh người qua đường muôn hình muôn vẻ gần như là hoảng sợ liếc nhìn mình một cái rồi lập tức vội vàng rời đi.
Máu tươi chảy ra từng dòng lớn, quần áo màu trắng trên người Trình Bạch bị máu tươi dính vào trở thành màu đỏ diêm dúa lòe loẹt chói mắt.
Tính di truyền bẩm sinh thiếu hụt chứng cảm nhận đau đớn, khiến cô không cảm nhận được đau đớn.
Thân là lớp trưởng, thầy cô giáo hy vọng sau khi cô tan học thì thay mặt toàn thể bạn học đến bệnh viện xem tình huống bây giờ của bạn học Dương thế nào, nhân tiện đưa bài tập bổ sung cho cậu ta.
Cô tự nhiên sẽ ngoan ngoãn mà cong môi lên, đồng ý rồi.
Cô đã quen làm ra vẻ, hơn nữa còn là làm ra vẻ một người hoàn hảo không tì vết.
Nếu cô viết ra sách ——《 làm cách nào luyện thành nữ sinh hoàn hảo》, nhất định có thể kiếm được đầy bồn đầy bát.*(ý nói kiếm được nhiều tiền)
Vào trường hợp nào thì nên nói lời gì, phải công khóe môi lên bao nhiêu độ thì chính xác, giọng điệu nói chuyện như thế nào mới không dịu không nóng, làm cách nào khiến người ta thích, làm thế nào để nghiêng đầu lộ ra độ cong khiến tim người ta đập thình thịch…… Những thứ đó từ nhỏ cô đã am hiểu sâu và cũng luôn luôn luyện tập, nhưng mỗi một nụ cười, lại là không một cái nào phát ra từ tận đáy lòng, đều là cứng đờ rồi lại làm ra dáng vẻ tốt đẹp.
Hiện giờ thật đúng là làm cho người ta muốn sinh lòng châm biếm.
Thân thế tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, nhân duyên tốt, chỉ số thông minh cao.
Gần như là cô tùy tay lấy ra một chút đều đã đủ làm người cực kỳ hâm mộ. Nhưng trong lòng cô cô đơn, giống như không có linh hồn và thể xác, một cái xác không hồn.
Chẳng qua tất cả mà mình có được đều là theo kỳ vọng và tưởng tượng của mẹ, từng bước một làm từng bước đi.
Cứ chấm dứt sinh mệnh như thế cũng tốt, chỉ là… Dảng vẻ chết thảm này, thật đúng là một nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời hoàn hảo của cô. Ánh mắt của mẹ đầu tiên là nhìn mình, nghĩ đến nhất định là dưới đáy lòng oán giận vì sao dáng vẻ mình chết lại không đẹp như thế, không phù hợp với hình tượng con gái hoàn hảo trong cảm nhận của bà.
Đầu óc Trình Bạch thanh tỉnh như cũ, nhưng mí mắt vẫn không chịu khống chế mà trầm trọng khép lại.
Giữa hoảng hốt, hình như cô nghe thấy tiếng còi xe cứu thương, là rõ ràng như vậy, nhìn thấy từ xa có một người phụ nữ mặc lễ màu lam đang nghiêng ngả chao đảo đi đến trước mặt mình…… Không giữ được trọng tâm mà té ngã trên mặt đất.
Nhưng chuyện này sao có thể? Mẫu thân luôn giữ cử chỉ thanh nhã hoàn hảo trước mặt mình và người ngoài, sao có thể không có hình tượng mà xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy? Bước chân còn cuống quít?
Trình Bạch âm thầm tự giễu ý nghĩ người phụ nữ cách đó không xa chính là mẹ mình, rốt cuộc mí mặt buồn ngủ trầm trọng của cô không hề giãy giụa cường căng mà chậm rãi khép lại……
Khóe miệng vẫn duy trì độ cong tốt đẹp yên lòng như trước, yên tĩnh đến giống như người đẹp ngủ trong truyện, long mi ngưng lại như cánh bươm bướm không còn vỗ.
“Đinh! Đinh! Đinh!”
Tiếng rung lạnh băng liên tiếp của máy móc nhắc nhở trong đầu Trình Bạch.
Sao lại thế này? Đây là tiếng gì vậy?!
Trình Bạch muốn ngồi dậy lại vừa động không thể động. Muốn mở mắt ra, lại không cách nào mở mắt được, thân thể giống như không chịu sự khống chế của cô. Chung quanh một mảnh tối đen bao lấy mình.
Cảm giác vô lực tràn ra cả người.
“Xin chào cô ký chủ mới nhậm chứ, tôi là quản lý viên của hệ thống. Hiện giờ, cô đang ở trạng thái thân thể và linh hồn chia cách, xin đừng cố tránh khỏi vòng trói buộc này, nếu không tự gánh lấy hậu quả nhé!”
Trình Bạch chỉ có thể nhắm hai mắt như cũ, nhưng nghe âm cuối của máy móc, chức năng cơ thể hơi hơi phản ứng, nổi da gà. Không mở mắt ra được cô mơ hồ có thể thấy trước mí mắt mình có một vòng sáng màu bạc ‘ trói buộc ’.
Mọi chuyện, thật là kỳ lạ.
Trình Bạch nhíu nhíu mày, ngược lại không hề giãy giụa đứng dậy và mở mắt ra.
Cô muốn mở miệng nói chuyện, nhưng môi chỉ có thể mấp máy, phát không ra tiếng.
“Xin ký chủ cho hệ thống một danh hiệu, hoàn thành ký kết quan hệ cuối cùng.”
Hửm? Ký kết quan hệ? Đây là thứ gì?
Tuy là chỉ số thông minh cao nhưng Trình Bạch vẫn không thể làm rõ chuyện xảy ra trước mắt.
Giờ cô không biết thật ra là mình đã chết đi, hay là đang mơ một giấc mộng dài dòng.
Trình Bạch nhíu mày, nhưng vẫn nói ra cái tên mà cô cho hệ thống—— Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch.” Lại có thể lên tiếng nói chuyện như kỳ tích.
Tiếng nói thản nhiên bình tĩnh của cô vang lên trong không gian trống rỗng.
“Đang truyền vào… Đinh! Thiết lập xong. Hệ thống Tiểu Bạch, ký chủ Trình Bạch, ký kết quan hệ xong.”
Lời Quản lý viên vừa truyền đến trong đầu Trình Bạch, Trình Bạch đã có thể mở mắt ra, ngồi dậy.
“Đây là có chuyện gì? Mình đã chết hay là bị làm sao vậy?”
Vẻ mặt Trình Bạch trầm tĩnh, không chút hoang mang. Khóe môi cong lên một độ cong xinh đẹp quen thuộc, đánh giá bốn phía.
Trước mặt là một không gian màu trắng trống rỗng, vật dùng trong nhà hay đồ trang sức đều không có, mình thì đang ngồi trong một cái “Rương nhỏ” hình lập phương trong suốt trôi nổi giữa không trung mà?
Bốn phía tất cả đều là màu trắng, nhưng lại có ánh mặt trời chiếu xuyên vào. Khiến cho không gian của hình lập phương.
Làm sao lại có một căn phòng kỳ lạ như thế. Chẳng lẽ thật tới thiên đường không thành rồi? Trong lòng Trình Bạch thực sự hoảng sợ vì ý nghĩ này.
“Ký chủ, cô có muốn lấy được thứ mà mình thực sự muốn có không?”
Lúc này không còn là tiếng nói lạnh như băng của hệ thống, mà là tiếng nói được đặt sẵn của hệ thống Tiểu Bạch.
Thấy Tiểu Bạch hỏi một đằng trả lời một nẻo, nên cũng không muốn trả lời câu hỏi của mình. Trình Bạch chỉ lười biếng mà điều chỉnh một dáng ngồi tương đối thoải mái, nói nhỏ: “Người đều đã chết, dù là muốn cái gì đó cũng không thể nào chiếm được không phải sao?”
Trình Bạch nghe được ra, hệ thống Tiểu Bạch cũng không muốn trả lời mình đã chết hay chưa, mà là lại đưa ra một đề tài khác để mình đi theo nó. Nhưng, cô là Trình Bạch, mới không phải là hệ thống Tiểu Bạch kia.
Được rồi nói thật vậy, lúc ấy cô cho hệ thống này lấy tên Tiểu Bạch, chẳng qua là vì thỏa mãn thú vui ác ý mà mình vừa nảy ra mà thôi.
Thật lâu cũng không nghe thấy tiếng hệ thống truyền đến trong óc, hình như là nó trầm ngâm một chút, mới mở miệng.
“Ký chủ cô còn đang trong lúc phẫu thuật, tỷ lệ sống là 28%, nếu như ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, không chỉ có thể có được tình cảm trong lòng cô mong muốn, mà còn có thể đủ để cứu một mạng của cô về. Nói như thế nào đều là một giao dịch tốt không phải sao?”
Tỷ lệ sống là 28%, thật đúng là nguy hiểm. Cứ tính là được cứu sống, mình xe vận tải kia đụng, nhất định bán thân bất toại, rơi vào một thân thể tàn tật, nếu phải chịu tất cả áp lực này, còn không bằng chết nhẹ nhàng.
Tay Trình Bạch nắm thật chặt.
Huống chi, người mẹ mà mình để ý nhất, khẳng định sẽ mất đi lòng bồi dưỡng mình, từ bỏ chính mình.
Ngẫm lại, chết đi vẫn tốt hơn.
“Nhưng tôi không muốn được cứu sống, làm sao bây giờ.” Trình Bạch rũ mắt, lẩm bẩm.
“Ký chủ, Tiểu Bạch là vì cứu vớt cô mà tồn tại, hiện giờ quan hệ đã ký kết thành công. Đây là kiếp nạn của cô cũng là thời khắc cô xoay chuyển vận mệnh, mở nhiệm vụ ra đi. Đạt được “Yêu”, tình yêu của cô đối với người khác, và của người khác đối với cô.”
“Vào lúc linh hồn và thể xác của ký chủ hợp lại, tất nhiên là lông tóc không tổn hao gì, nhiều nhất gãy xương thôi. Nhưng cũng chỉ là tu dưỡng cái mấy tháng, lập tức có thể khôi phục lại như ban đầu.”
Nghe, thật sự làm lòng người rung động.
Yêu, chính là thứ mà mình luôn khát vọng.
‘Bạn còn chưa lấy tình yêu của mình ra, sao có thể hy vọng người khác sẽ yêu bạn.’ Trước kia cô không dám yêu, nhưng hiện tại, cô sẽ vào nhiệm vụ trong truyền thuyết này, có không… Thật sự để mình có được tình yêu mà mình thiếu hụt.
“Được. Nhưng, nếu nhiệm vụ không hoàn thành thì sao?”
“Vậy thì khiến linh hồn của mình bị trói buộc trong không gian màu trắng này mãi mãi, nếu lần lượt hoàn thành nhiệm vụ cho đến khi thành công. Tiểu Bạch sẽ vẫn luôn ở với cô trong không gian, chờ sau khi cô trở về không gian thuộc mình, chúng ta sẽ hủy bỏ quan hệ đã ký kết, Tiểu Bạch tôi cũng sẽ biến mất. Hết thảy đều giống như chưa từng xảy ra.”
Trình Bạch nâng tay lên, lơ đãng mà xuyên qua cái rương màu trắng như nước ở bên dưới mà mình đang ngồi lên, tay một chút đều không có trở ngại mà xuyên đi ra ngoài.
Mắt hơi lóe, thản nhiên nói: “Giới thiệu yêu cầu nhiệm vụ và những điều khoản cụ thể đi, tôi sẽ giải.”
“Đây là chức trách Tiểu Bạch, ạ.”
“Yêu cầu rất đơn giản: Yêu cầu nhiệm vụ của ký chủ là tiến công chiếm đóng tình yêu của nam chủ, khiến nam chủ yêu mình, như mình nhất định cũng phải yêu anh ta. Còn nữa, không được có ý định làm ra hành động phá hư thời không. Ở mọi tiến độ đều phải hiểu rõ mình đang ở trong nhiệm vụ.”
“Hạng mục cụ thể cũng là nguyên tắc quan trọng nhất, chính là không được làm nữ chủ của nguyên văn chết đi. Trừ một ít tiềm ẩn được đặt ra trong nội dung tác phẩm. Nếu như vi phạm hai lần, coi như nhiệm vụ thất bại.”
Sau khi Tiểu Bạch giải thích xong, trong đầu Trình Bạch xuất hiện chữ nhỏ nhắc nhở từ hệ thống. “Ps: Người tiếp xúc trong nhiệm vụ, một vài mệnh lệnh trong tình tiết vở kịch đều là số liệu do một tổ bố trí, bao gồm cả nam chủ.”
Cô hơi kích động: “Mày bảo tao phải yêu một người hư cấu sao? Tao không có người yêu nhưng làm sao có thể yêu như vậy, điên rồi mới thích!” Lần đầu tiên giọng điệu của Trình Bạch vẫn luôn bình tĩnh có chút nặng nề, hơi mang không vui.
“Ặc, ký chủ cô không muốn đồng ý à?” Tiểu Bạch không chút nào để ý mà tung câu hỏi của mình ra, nhưng dĩ nhiên thâm ý của lời nói đã được nó che dấu rất tốt.
“Ừa” Chữ vừa ra, Trình Bạch còn chưa nói xong câu sau, Tiểu Bạch lập tức tiếp nhận câu chuyện: “Ký chủ kích hoạt nhiệm vụ thành công, chuyển tới thế giới thứ nhất… Xin Ký chủ kiên nhẫn chờ.”
Tiểu Bạch! Mày được lắm!!
Trình Bạch biết mình bị nó tính kế, căm giận mà mặc niệm danh hiệu mà mình đã cho, giọng điệu không tốt.
Nhưng không thể nghĩ nhiều nữa, một sức kéo kéo Trình Bạch vào thời không, cô cũng ngất đi.
/5
|