Bởi vì Trình Bạch là đưa lưng về phía cửa, cho nên tự nhiên không thể phát hiện có người đứng phía sau cửa. Nghiêng đầu nhìn lại theo ánh mắt ngây người của Mục Tử Di, người đàn ông có khuôn mặt tuấn lãng kia không phải Cố Tuyển thì còn có thể là ai?
Này……
Tuy là Trình Bạch kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt. Rồi thực nhanh chóng khôi phục lại .
“Chào tổng giám đốc.” Mọi người vội vàng đứng lên chào hỏi, trong lòng nghi hoặc làm sao tổng giám đốc vốn trăm năm chưa tới phòng thiết kế lại đột nhiên tới đây.
Trình Bạch tự nhiên cũng đi theo mọi người chào hỏi anh
Cố Tuyển gật đầu làm như đáp lại. Ánh mắt trong sạch hời hợt nhìn lướt qua người đang ngồi, cuối cùng tầm mắt như có như không đặt ở trên người Trình Bạch lâu một chút. Chẳng qua Trình Bạch vẫn chưa chú ý nhiều đến Cố Tuyển, mà là lướt qua anh nhìn chằm chằm con búp bê trời nắng được treo ở một bên đến xuất thần.
Rất khó tưởng tượng, trong văn phòng này lại còn có người thích ngắm búp bê trời nắng. Nhớ đến khi còn nhỏ, mẹ cũng từng đưa cho một một con búp bê trời nắng, nhưng từ sau khi cha qua đời, mọi chuyện giống như đều thay đổi…
“Ai, sao cô còn ngây dại thế?” Cao San San đứng ở bên cạnh lén lấy khuỷu tay đẩy đẩy Mục Tử Di, lúc này cô mới phản ứng lại, động tác xiêu vẹo bước lên trước một bước, lắp bắp nói: “Chào…tổng giám đốc”.
[ đinh, độ hảo cảm của nam chủ đối với nữ chủ giảm 5%, trước mắt là 23%]
Vào lúc không ai nói chuyện,tuy rằng giọng nói của Mục Tử Di thực nhẹ, nhưng vẫn là đặc biệt rõ ràng. Cũng không biết nói gì mới phải, đây là phản ứng chậm nửa nhịp trong truyền thuyết?
Mục Tử Di cúi đầu nên không nhìn thấy Cố Tuyển nhăn mày.
Trên má Mục Tử Di thoáng đỏ ửng, cúi đầu thật thấp không dám nhìn người đàn ông đang chậm rãi đi tới trước mặt mình.
Trình Bạch thấy trước mắt bị một vùng bóng râm che lại, trong lòng biết quả nhiên không thể ngăn cản được hào quang của nữ chủ, khẽ lui về sau một bước, nhường đường cho nam nữ chủ.
“Cô tên gì?” Tiếng nói của Cố Tuyển trầm thấp, nhíu mày nhìn Trình Bạch lui về phía sau xa cách mình.
[đinh, độ hảo cảm của nam chủ đối với kỷ chủ tăng lên 10%, trước mắt là 22%]
Trong đầu bị tin tức hệ thống truyền đến làm cho hoảng sợ một chút, mình chưa làm gì cả mà.
“Trình Bạch.” Trong lòng Trình Bạch hết sức vui mừng, trên mặt lại vẫn duy trì vẻ trầm tĩnh như cũ. Đôi mắt đen lưu ly bởi vì kinh ngạc hơi trợn to, tạo thành một loại tương phản ở trên người Trình Bạch.
Cố Tuyển vốn dĩ muốn giơ tay xoa tóc cô, nhưng không biết nghĩ tới chuyện gì mà tự lén rút tay lại. Có chút mất tự nhiên quay đầu đi, không hề để tầm mắt đặt ở trên người Trình Bạch, nói với Cao San San: “Văn kiện đâu?”
Buổi sáng lật xem hồ sơ thật lâu cũng không tìm được cô, trong lòng rất không vui. Nghĩ đến văn kiện mình muốn vừa khéo do phòng thiết kế phụ trách, hơn nữa tầng lầu cô ra thang máy vừa vặn là tầng 19. Anh không nói ra được cảm giác hi vọng trong lòng, ma xui quỷ mà đi tới bộ phận thiết kế này.
Trình Bạch híp mắt nhìn động tác của Cố Tuyển, có chút khó hiểu. Tuy rằng cảnh tượng thay đổi, nhưng làm sao đối tượng lại biến thành chính mình. Trong lòng Trình Bạch có chút cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Cao San San hơi liếc mắt ra hiệu với Mục Tử Di, thấy thế, Mục Tử Di không hề nghĩ ngợi lập tức đưa văn kiện trong tay tới. Sắc mặt Hứa Thu hơi đổi.
Trong lòng Mục Tử Di còn đang có cảm xúc mất mát không nói ra lời, thấy tay thon dài của Cố Tuyển duỗi tới trước mình, trong lòng Mục Tử Di nhảy nhót. Dưới kích động, tay cầm văn kiện ‘ kịch liệt ’ run rẩy, cầm lòng không đậu mà lập tức ném văn kiện tới trên người Cố Tuyển.
“Bịch——”Tiếng cặp hồ sơ rơi xuống trên mặt đất quanh quẩn thật lâu ở trong phòng làm việc, mang theo loại cảm giác rơi rớt ngang ngược không nói nên lời.
Tức khắc, không hề có người hé răng.
Trong văn phòng lập tức trở nên đặc biệt yên tĩnh, mọi người đều không dám thở mạnh. Người khởi xướng lại dùng vẻ mặt vô tội hoảng sợ mà nhìn tay của mình … Làm sao bây giờ! Giống như muốn chặt đứt tay của mình vậy. Cái tay hư hỏng này!! Xin tổng giám đốc đại nhân minh giám!! Trong lòng Mục Tử Di bi thương đến chảy ngược dòng sông.
Làm sao hôm nay không may mắn như vậy.
“Chuyện đó… Thực xin lỗi.” Mục Tử Di gần như run rẩy nói xong lời này.
Trình Bạch chớp chớp mắt, quả nhiên là nữ chủ, hành động làm ra đều không phải người bình thường có
Này……
Tuy là Trình Bạch kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt. Rồi thực nhanh chóng khôi phục lại .
“Chào tổng giám đốc.” Mọi người vội vàng đứng lên chào hỏi, trong lòng nghi hoặc làm sao tổng giám đốc vốn trăm năm chưa tới phòng thiết kế lại đột nhiên tới đây.
Trình Bạch tự nhiên cũng đi theo mọi người chào hỏi anh
Cố Tuyển gật đầu làm như đáp lại. Ánh mắt trong sạch hời hợt nhìn lướt qua người đang ngồi, cuối cùng tầm mắt như có như không đặt ở trên người Trình Bạch lâu một chút. Chẳng qua Trình Bạch vẫn chưa chú ý nhiều đến Cố Tuyển, mà là lướt qua anh nhìn chằm chằm con búp bê trời nắng được treo ở một bên đến xuất thần.
Rất khó tưởng tượng, trong văn phòng này lại còn có người thích ngắm búp bê trời nắng. Nhớ đến khi còn nhỏ, mẹ cũng từng đưa cho một một con búp bê trời nắng, nhưng từ sau khi cha qua đời, mọi chuyện giống như đều thay đổi…
“Ai, sao cô còn ngây dại thế?” Cao San San đứng ở bên cạnh lén lấy khuỷu tay đẩy đẩy Mục Tử Di, lúc này cô mới phản ứng lại, động tác xiêu vẹo bước lên trước một bước, lắp bắp nói: “Chào…tổng giám đốc”.
[ đinh, độ hảo cảm của nam chủ đối với nữ chủ giảm 5%, trước mắt là 23%]
Vào lúc không ai nói chuyện,tuy rằng giọng nói của Mục Tử Di thực nhẹ, nhưng vẫn là đặc biệt rõ ràng. Cũng không biết nói gì mới phải, đây là phản ứng chậm nửa nhịp trong truyền thuyết?
Mục Tử Di cúi đầu nên không nhìn thấy Cố Tuyển nhăn mày.
Trên má Mục Tử Di thoáng đỏ ửng, cúi đầu thật thấp không dám nhìn người đàn ông đang chậm rãi đi tới trước mặt mình.
Trình Bạch thấy trước mắt bị một vùng bóng râm che lại, trong lòng biết quả nhiên không thể ngăn cản được hào quang của nữ chủ, khẽ lui về sau một bước, nhường đường cho nam nữ chủ.
“Cô tên gì?” Tiếng nói của Cố Tuyển trầm thấp, nhíu mày nhìn Trình Bạch lui về phía sau xa cách mình.
[đinh, độ hảo cảm của nam chủ đối với kỷ chủ tăng lên 10%, trước mắt là 22%]
Trong đầu bị tin tức hệ thống truyền đến làm cho hoảng sợ một chút, mình chưa làm gì cả mà.
“Trình Bạch.” Trong lòng Trình Bạch hết sức vui mừng, trên mặt lại vẫn duy trì vẻ trầm tĩnh như cũ. Đôi mắt đen lưu ly bởi vì kinh ngạc hơi trợn to, tạo thành một loại tương phản ở trên người Trình Bạch.
Cố Tuyển vốn dĩ muốn giơ tay xoa tóc cô, nhưng không biết nghĩ tới chuyện gì mà tự lén rút tay lại. Có chút mất tự nhiên quay đầu đi, không hề để tầm mắt đặt ở trên người Trình Bạch, nói với Cao San San: “Văn kiện đâu?”
Buổi sáng lật xem hồ sơ thật lâu cũng không tìm được cô, trong lòng rất không vui. Nghĩ đến văn kiện mình muốn vừa khéo do phòng thiết kế phụ trách, hơn nữa tầng lầu cô ra thang máy vừa vặn là tầng 19. Anh không nói ra được cảm giác hi vọng trong lòng, ma xui quỷ mà đi tới bộ phận thiết kế này.
Trình Bạch híp mắt nhìn động tác của Cố Tuyển, có chút khó hiểu. Tuy rằng cảnh tượng thay đổi, nhưng làm sao đối tượng lại biến thành chính mình. Trong lòng Trình Bạch có chút cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Cao San San hơi liếc mắt ra hiệu với Mục Tử Di, thấy thế, Mục Tử Di không hề nghĩ ngợi lập tức đưa văn kiện trong tay tới. Sắc mặt Hứa Thu hơi đổi.
Trong lòng Mục Tử Di còn đang có cảm xúc mất mát không nói ra lời, thấy tay thon dài của Cố Tuyển duỗi tới trước mình, trong lòng Mục Tử Di nhảy nhót. Dưới kích động, tay cầm văn kiện ‘ kịch liệt ’ run rẩy, cầm lòng không đậu mà lập tức ném văn kiện tới trên người Cố Tuyển.
“Bịch——”Tiếng cặp hồ sơ rơi xuống trên mặt đất quanh quẩn thật lâu ở trong phòng làm việc, mang theo loại cảm giác rơi rớt ngang ngược không nói nên lời.
Tức khắc, không hề có người hé răng.
Trong văn phòng lập tức trở nên đặc biệt yên tĩnh, mọi người đều không dám thở mạnh. Người khởi xướng lại dùng vẻ mặt vô tội hoảng sợ mà nhìn tay của mình … Làm sao bây giờ! Giống như muốn chặt đứt tay của mình vậy. Cái tay hư hỏng này!! Xin tổng giám đốc đại nhân minh giám!! Trong lòng Mục Tử Di bi thương đến chảy ngược dòng sông.
Làm sao hôm nay không may mắn như vậy.
“Chuyện đó… Thực xin lỗi.” Mục Tử Di gần như run rẩy nói xong lời này.
Trình Bạch chớp chớp mắt, quả nhiên là nữ chủ, hành động làm ra đều không phải người bình thường có
/5
|