Cha Diệp kiên quyết thực thi phương châm dù nghèo tiền bạc cũng không thể nghèo tri thức, chỉ cần đứa trẻ có thể thi đậu, mặc kệ là con trai hay con gái, dù ông phải vét sạch của cải cũng sẽ lo cho nó đi học. Trong nhà có bốn đứa nhỏ, Diệp Hoằng Dương và Diệp Hinh Ngọc học xong trung học cơ sở. Thành thích của Diệp Phức Ngọc tốt nhất, cô thi đậu trường trung học phổ thông tốt nhất trong huyện, hiện tại đang học lớp mười hai, Diệp Hoằng Lễ thì đang học lớp tám.
Thời buổi này, số tiền chi trả cho một người đi học còn nhiều hơn chi tiêu của một lao động. Cha Diệp và mẹ Diệp trồng trọt trên mấy mẫu ruộng cằn cõi, thỉnh thoảng cha Diệp giúp người dân trong thôn chữa bị mấy bệnh lặt vặt như đau đầu, nóng sốt để kiếm thêm chút trứng gà hay lương thực, mức thu nhập này quá thấp nên cuộc sống rất khó khăn.
Sau khi tắm xong, A Ngư bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền để cải thiện cuộc sống, một trong những nguyện vọng của nguyên chủ là làm cho người nhà có được cuộc sống tốt.
Nói đi thì phải nói lại, chuyện xưa của nhà họ Diệp thật sự khiến người ta phải thổn thức, nữa đời sau của cha Diệp và mẹ Diệp gần như đều đắm chìm trong đắng cay. Cuộc đời hai đứa con gái gặp nhiều chông gai, con trai út Diệp Hoằng Lễ lầm đường lạc lối, ngay cả người thật thà như Diệp Hoằng Dương cũng bị em dâu liên lụy, khiến cuộc sống của anh ấy biến thành mớ hỗn độn.
Con gái lớn Diệp Hinh Ngọc gả vào nhà họ Tống, gia đình này rất nổi danh, theo sát tốc độ cải cách và mở cửa, gia đình họ trở thành vạn nguyên hộ* đầu tiên ở thị trấn. Tống Kiến Bang, chồng của Diệp Hinh Ngọc cũng đảm nhiệm chức vụ phó tiểu đoàn trưởng trong quân đội.
(*) Vạn nguyên hộ: hộ gia đình có tiền tiết kiệm hoặc thu nhập hàng năm từ 10.000 nhân dân tệ trở lên, thuật ngữ này xuất hiện từ năm 1970.
Thoạt nhìn, cuộc hôn nhân này nhà họ Diệp đã với cao, nhưng ban đầu cả cha Diệp lẫn mẹ Diệp đều không đồng ý gả con gái. Bởi vì Tống Kiến Bang đã từng kết hôn, người vợ trước qua đời do bị bệnh, để lại cho anh ta hai đứa con trai và một đứa con gái, tuổi của Tống Kiến Bang còn lớn hơn con gái họ mười tuổi. Hơn nữa, đơn vị mà Tống Kiến Bang đang công tác dường như rất nguy hiểm, mặc dù không biết cụ thể công việc trong quân đội của anh ta là gì, nhưng chuyện bị thương thì bình thường như cơm bữa.
Cha Diệp và mẹ Diệp lại không ngăn được quyết tâm của con gái, Diệp Hinh Ngọc tình nguyện gả vào nhà họ Tống, nhưng cuộc sống của cô ấy cũng không tốt. Cha mẹ chồng thiên bị con trai út và con gái út, con trai con gái của chồng thì nghịch ngợm. Em trai, em gái của chồng không phải đèn cạn dầu, tính tình Diệp Hinh Ngọc cũng không tốt, bản thân cô ấy và chồng lại gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, vấn đề nhiều vô số kể.
Vài năm sau, Diệp Hinh Ngọc vì ngoại tình mà phải ly hôn. Sau đó, Diệp Hinh Ngọc một lòng muốn làm ăn lớn, mau chóng phát tài, không chỉ gây ra một đống nợ mà còn xích mích với những họ hàng đã hung hạp với cô ấy, khiến cho nhà họ Diệp bị tất cả bà con họ hàng oán trách. Vì chuyện này, quan hệ thân thích giữa các gia đình bị cắt đứt, ngay cả người hiền lành như chị dâu cả nhà họ Diệp cũng không quan tâm đến việc Dương Hoằng Lễ chưa kết hôn mà làm ầm ĩ, đòi phân gia, sợ bị Diệp Hinh Ngọc làm liên lụy.
Nguyên chủ Diệp Phức Ngọc còn thê thảm hơn Diệp Hinh Ngọc, cô thi đại học ba lần nhưng đều vì những yếu tố bên ngoài mà thất bại. Lần đầu tiên, cô bất ngờ bị tiêu chảy. Lần thứ hai, dù Diệp Phức Ngọc đã hết sức cẩn thận nhưng vẫn bị tiêu chảy. Lần thứ ba cũng vậy, dù cho cả gia đình đều cẩn thận, nhưng vào ngày thi, Diệp Phức Ngọc vẫn không thể vào trường thi vì đau bụng.
Quá tam ba bận, Diệp Phức Ngọc bắt đầu hoài nghi bản thân mắc chứng lo âu trước kỳ thi, mặc dù cha Diệp vẫn bằng lòng để cô đi học lại, nhưng Diệp Phức Ngọc cảm thấy rất ngại ngùng khi bắt người nhà phải cung phụng cho cô đi học. Vì vậy, cô đã từ bỏ ý định thi đại học, trở thành giáo viên của trường tiểu học trong thôn. Về sau, dưới sự sắp xếp của gia đình, Diệp Phức Ngọc gả cho Ngũ Hưng Quốc, ông chủ của tiệm chụp hình ở thị trấn, hoàn toàn rơi vào hố lửa.
Bề ngoài Ngũ Hưng Quốc rất nhã nhặn, lúc nào cũng bày ra khuôn mặt tươi cười, có vẻ rất dễ gần, cho nên danh tiếng anh ta rất tốt. Lúc cuộc hôn nhân này được định ra, mọi người đều nói Diệp Phức Ngọc tốt số.
Ban đầu, Diệp Phức Ngọc cũng nghĩ như vậy, cho đến khi cô tình cờ gặp được một bạn học nam từng học chung trường cấp ba trên đường, hai người đã trò chuyện với nhau vài câu, nhưng Ngũ Hưng Quốc đã bắt gặp. Tối hôm ấy, Ngũ Hưng Quốc tát Diệp Phức Ngọc một cái, đây là lần đầu tiên anh ta đánh cô. Khi đó, Diệp Phức Ngọc sợ đến ngây người, sao anh ta có thể đánh cô như vậy chứ. Sau khi đánh xong, Ngũ Hưng Quốc lại quỳ xuống xin lỗi, cuối cùng cô đã tha thức cho anh ta.
Hồi đó, bọn họ vừa kết hôn được một tháng, Diệp Hinh Ngọc cũng làm ăn thua lỗ một khoản tiền lớn, làm cho cha Diệp và mẹ Diệp lo sốt vó. Diệp Phức Ngọc không muốn cha mẹ lo lắng thêm, vả lại, nếu không tha thứ, cô cũng không biết phải làm thế nào. Vào thời đó, chuyện đàn ông đánh phụ nữ không hiếm, còn ly hôn lại là một việc cực kỳ mất mặt.
Lúc ấy, Diệp Phức Ngọc không thể ngờ được, chuyện bạo lực gia đình sẽ xảy ra vô số lần nữa.
Lần thứ hai Ngũ Hưng Quốc đánh cô là do một vị khách nam đến tiệm chụp hình đã nhìn Diệp Phức Ngọc thêm mấy lần, anh ta lập tức vung tay đánh cô, mắng cô và chị gái cô đều là loại phụ nữ lẳng lơ.
Lần này, Diệp Phức Ngọc đã bỏ về nhà mẹ đẻ. Ngũ Hưng Quốc lại chạy đến trước mặt cha Diệp xin tội, khóc đến mức nước mắt nươc mũi chảy tèm lem. Mọi người thường nói “dù phá mười tòa tháp cũng không nên hủy hoại một cuộc hôn nhân”, ai cũng có ý muốn khuyên nhủ, hòa giải. Ngay cả người thân trong nhà cũng khuyên Diệp Phức Ngọc hãy tha thứ cho Ngũ Hưng Quốc. nhà họ Diệp đã có một đứa con gái hôn nhân dang dở, không thể có thêm đứa thứ hai nữa. Cuối cùng, Diệp Phức Ngọc đành phải quay về nhà cùng Ngũ Hưng Quốc.
Chuyện lần này quá ồn ào nên Ngũ Hưng Quốc an phận rất lâu, lúc nào cũng ân cần quan tâm vợ. Diệp Phức Ngọc biết anh ta hay ghen nên cô vô cùng cẩn thận, không bao giờ đến gần đàn ông, nhờ vậy cuộc sống gia đình cũng hài hòa. Lúc Diệp Phức Ngọc mang thai, Ngũ Hưng Quốc đối xử với cô càng dịu dàng và săn sóc hơn, cha Ngũ và mẹ Ngũ cũng hiền hòa. Nhưng sau khi cô sinh con gái ra, cuộc sống bình yên của Diệp Phức Ngọc đac chấm dứt.
Lần này, Ngũ Hưng Quốc đánh cô không phải vì ghen, mà là do Diệp Phức Ngọc sinh con gái.
Mẹ Ngũ ở bên cạnh la hét, trợ uy cho con trai, tức giận mắng chửi: “Bà già này cực khổ phục vụ cô, tưởng đâu cô là người giỏi giang, vậy mà cô lại sinh ra một đứa con gái.”
Cha Ngũ chỉ đứng bên cạnh, lạnh nhat quan sát.
/320
|