Niềm vui của người cha khiến Bát hoàng tử vui sướng cực kỳ, đã lâu rồi hắn ta không vui vẻ như vậy.
Đối với Bát hoàng tử, nửa năm nay mọi chuyện đều không như ý muốn.
Lão Tứ truyền bá việc hắn ta bị phân trâu phun đầy mặt ở khắp nơi, thế nên ánh mắt mỗi người nhìn về phía hắn ta đều chứa ý vị sâu xa.
Nhất là mấy vị huynh đệ, còn mượn danh nghĩa quan tâm để cười nhạo hắn ta.
Không đợi trận sóng gió này lắng xuống, lần thứ hai hắn ta tới ngự điền, rõ ràng đã vô cùng cẩn thận, nhưng vẫn bị phân trâu bắn đầy người.
Sau đó, chỉ cần hắn ta xuất hiện ở ngự điền, trong phạm vi mười trượng không hề có một con trâu cày nào, chẳng qua lại bị phân chim rơi trúng đầu.
Đủ loại tai nạn khiến hắn ta trở thành trò cười của cả kinh thành, thậm chí còn có tin đồn rằng hắn ta bị ông trời ruồng bỏ, thế nên muông thú mới chán ghét hắn ta như vậy.
Đối với một vị hoàng tử, bị ông trời ruồng bỏ chẳng khác nào hi vọng tiến xa hơn một bước đã bị dập tắt. Hắn ta cố gắng áp chế lời đồn đại, nhưng dưới sự góp vui của các huynh đệ, lại có người đổ thêm dầu vào lửa, càng diễn càng ác liệt, ngay cả phụ hoàng cũng thu hồi công việc ở ngự điền của hắn ta.
Không cần tới ngự điền nữa, vận xui của hắn ta cuối cùng cũng chấm dứt. Bát hoàng tử cũng không vui nổi, ngự điền là nơi liên quan đến giang sơn xã tắc, có thể đề cao danh vọng của hắn ta trong lòng dân chúng rất nhiều. Không thấy thái tử dựa vào đó mà lấy được bao nhiêu lòng dân sao.
Hắn ta không vui, nhưng A Ngư lại vui vẻ. Nàng khổ cực làm việc, dựa vào đâu mà phải làm áo cưới cho Bát hoàng tử, muốn chiếm chỗ tốt của nàng ấy hả, ngay cả cửa cũng không có đâu.
Hồn nhiên không biết mình bị ai lừa, chỉ cảm thấy có lẽ bản thân dính phải vận xui gì đó, Bát hoàng tử lặng lẽ đi bái lạy Bồ Tát rất nhiều lần, hiện tại hắn ta vô cùng kích động, đôi mắt sáng ngời nhìn bụng của Tiêu Nhã Quân.
Tiêu Nhã Quân thấp thỏm bất an bị niềm vui không thể kiềm chế của hắn ta lây nhiễm, kìm nén chút do dự bàng hoàng, nàng ấy nhẹ nhàng cười rộ một tiếng.
Sau khi Bát hoàng tử lưu luyến rời đi, Chu Chiêu Đệ đã nhận được tin, bưng khuôn mặt tươi cười đến chúc mừng Tiêu Nhã Quân.
Tiêu Nhã Quân có chút lo lắng cho tâm trạng của nàng ta, thấy nàng ta mặc dù có chút ảm đạm nhưng ý cười lại chân thành, dần dần cũng yên tâm.
Lúc trở lại phòng, nụ cười khắc trên mặt Chu Chiêu Đệ như thủy triều mãnh liệt rút đi, gương mặt thanh tú bởi vì ghen tị mà trở nên dữ tợn vặn vẹo.
Tiêu Nhã Quân mang thai, tất cả mọi người đều vui vẻ.
Mình mang thai, lại là một chuyện đáng xấu hổ.
Dựa vào đâu chứ?
Nửa tháng này, nàng ta xem như hiểu rõ, Tiêu Nhã Quân căn bản không phải là một cô nương đoan chính, cũng là một tiểu thiếp đáng xấu hổ giống như mình.
Cùng là tiểu thiếp, tại sao nàng ấy có thể vui vẻ sinh con. Bản thân lại phải mạo hiểm tính mạng để phá thai. Mạng sống của nàng ấy lại quý giá hơn mình.
Cùng là nghiệt chủng, dựa vào đâu nàng ấy có thể sinh con ra, còn mình thì lại phải phá thai.
Tỷ muội cùng cha cùng mẹ, dựa vào đâu lại có sự khác biệt lớn như vậy, một người ở trên đám mây, một người lại ở dưới hố phân.
Năm đó, nếu không phải mẫu thâu vì để cho nàng ấy có một cuộc sống tốt đẹp thì tại sao bản thân phải thảm như vậy, có lẽ lúc này mình đã gả vào một nhà nào đó, vui vui vẻ vẻ sống qua ngày.
Nàng ấy hại cha, hại mẫu thân, hại Tiểu Bảo, hại mẹ con nàng ta, nàng ấy hại nhiều người như vậy, dựa vào đâu mà có thể sống tốt hơn bất cứ ai.
Dựa vào đâu? Dựa vào đâu? Dựa vào đâu?
Lửa giận thiêu đốt trong mạch máu của nàng ta, sự không cam lòng quay cuồng trong lồng ngực, Chu Chiêu Đệ bắt đầu hận, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
/320
|