[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần
Chương 213: Phiên Ngoại Về Tư Đồ Phong (7)
/391
|
Edit: Ochibi
Lam Huyễn có chút tức giận, “Muội không thể thích hắn!”
“Vì sao?” Mắt to của Tư Đồ Dương bỗng chốc ướt át, “Tỷ tỷ thích hắn hả?”
“Ta…… Ta sao có thể thích hắn!” Nàng thề thốt phủ nhận nói, “Ta chỉ muốn giết hắn mà thôi!”
“Vậy tỷ tỷ giết mặc tỷ tỷ, ta thích mặc ta.” Tư Đồ Dương không dao động.
Nàng không thích đại tỷ tỷ này. Rõ ràng vẻ mặt nhìn thúc thúc thần sắc phức tạp, lúc nghe mình nói phải gả hắn thì tức giận như vậy, còn phủ nhận thích hắn, nói những điều không hay về hắn!
Hơn nữa, nàng cũng không cho phép ai tổn thương hắn!
“Vậy ngươi cứ đi thích hắn đi!” Lam Huyễn châm chọc cười.
Tư Đồ Phong tới nơi này mười năm, chưa từng có bất luận nữ nhân nào. Nàng cũng từng có ý đồ dẫn - dụ hắn, nhưng hắn lại chưa từng dao động.
Đã từng, nàng cho rằng mình còn nhỏ tuổi, phát dục chậm chạp, Tư Đồ Phong chướng mắt.
Nhưng hiện tại……
Lam Huyễn cúi đầu nhìn hai ngọn núi đáng tự hào trước ngực mình. Nàng đã tuyệt hơn rất nhiều người.
Có lẽ, do bản thân quá mức rụt rè, không đủ để mở lòng hắn đi?
Lam Huyễn nghĩ như vậy. Nàng rốt cuộc chưa rành thế sự, căn bản không hiểu lấy lòng nam nhân như thế nào.
Thủ thuật của nàng, Tư Đồ Phong chắc là thấy ấu trĩ cực kỳ đi?
Nếu đã sớm quyết định từ bỏ tất cả, vì sao nàng còn muốn do dự?
Nghĩ đến đây, Lam Huyễn hạ quyết tâm, nàng hít sâu một hơi, cũng không quay đầu lại đã đi rồi.
Tư Đồ Dương nhìn bóng dáng nàng giống như suy tư điều gì.
……
Tư Đồ Phong trở về lều trại, nói với người bên người: “Đi điều tra cho rõ, hài tử tên Thiên Ngữ đó rốt cuộc là ai.”
“Vâng.”
“Từ từ!” Tư Đồ Phong gọi hắn lại, có chút mệt mỏi nói, “Không cần nữa…… Ngươi lui xuống đi.”
Biết nàng là ai thì thế nào? Với hắn mà nói cũng đâu quan trọng gì?
Thấy thau tắm được nâng vào, Tư Đồ Phong cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Phía sau có âm thanh nhỏ vụn truyền đến. Không cần nhìn, chỉ nghe tiếng bước chân cũng biết là ai lặng lẽ ẩn đi vào.
Khóe miệng hắn xả ra nụ cười thâm trầm.
Lam Huyễn này, đã không dưới một vạn lần muốn đánh lén hắn, nhưng mỗi lần luôn thất bại mà về. Cho rằng lúc mình tắm rửa, ngủ sẽ thả lỏng cảnh giác sao?
Thủ đoạn thấp kém như vậy, nàng ta thật sự trăm lần không nản?
“Xuất hiện đi, không cần trốn nữa. Giúp ta cởi quần áo.” Tư Đồ Phong đã quen nàng đột nhiên xuất hiện, cũng không hề kiêng dè cởi bỏ quần áo trước mặt nàng.
Lam Huyễn vốn dĩ không định che dấu, dù nàng cẩn thận cũng sẽ bị phát hiện. Đừng nói hắn tỉnh, ngay cả nửa đêm cũng không thể đánh lén thành công.
Nàng tiến lên, đi đến phía sau Tư Đồ Phong.
Đôi cánh tay dài mảnh vòng qua eo hắn, dán toàn bộ thân mình lên.
“Điện hạ……” Lam Huyễn nhắm hai mắt, ôn thanh nói.
Tư Đồ Phong châm chọc cười, “Lại là chiêu này?”
Coi hắn là cái gì? Trên đời này, trừ khi người kia dụ dỗ hắn, nếu không không ai có cơ hội giết hắn.
Nhưng mà, công chúa của hắn đoan trang như vậy, sao có thể……
Tư Đồ Phong lắc đầu, bỏ qua những cảm xúc sẽ làm mình khó chịu.
Có lẽ hắn thật sự nên có một nữ nhân. Ở chỗ này, không có cô nương nào không muốn gả cho hắn, không ai không xem hắn là anh hùng. Chỉ cần hắn muốn, không cần vẫy tay vẫn sẽ có một lượng lớn người tự động trèo lên giường hắn.
Tư Đồ Phong cúi đầu. Cánh tay Lam Huyễn nhỏ dài tuyết trắng như ngọc đang gắt gao cuốn lấy eo hắn, thân hình sau lưng ấm áp mềm mại. Giống như có một chút ý đồ trêu chọc hắn.
Hắn đột nhiên quay mình lại, bắt cánh tay mảnh khảnh của Lam Huyễn. Nhìn về người trước mặt.
Lam Huyễn mặc cái áo lót sát người, chỉ che phần thần bí nhất gợi cảm nhất của nữ nhân. Xương quai xanh tinh xảo dưới cổ thon dài như ẩn như hiện.
Áo lót trước ngực màu hồng nhạt, chỗ thêu hoa nổi lên, đủ để cho nam nhân mất đi lý trí. Trên cổ chỉ có duy nhất vải dệt mỏng quấn quanh, chỉ cần hắn muốn, rất dễ dàng có thể xé nát nó ra.
Tư Đồ Phong bắt lấy cánh tay nàng rồi siết chặt, động tác này làm Lam Huyễn ăn đau, lại không có kêu ra tiếng.
Tim nàng đập gia tốc, mặt ửng đỏ.
Đột nhiên, nàng rất khát vọng tình cảnh người nam nhân này thô bạo xé rách quần áo nàng, đẩy ngã nàng vào trên giường.
“Điện, điện hạ……” Giọng nàng khàn khàn mang theo mị hoặc.
Tư Đồ Phong híp hai mắt, đêm nay nàng ta đặc biệt lớn mật!
Ngày xưa, nữ nhân này cũng nghĩ tới dụ dỗ mình, nhưng trước sau vẫn không bỏ được rụt rè. Lúc này đây, là thật sự muốn tới?
Xem đi, trên đời này, quả nhiên chỉ có thù hận mới làm người ta trở nên kiên cường. Có điều, chờ đến thời điểm hắn hủy diệt nàng ta, nàng ta nhất định hối hận không kịp đi?
Thật là hận hiện tại không thể lập tức xé rách nàng ta, xem bộ dáng nàng ta thống khổ.
Hắn một tay dễ dàng khống chế nàng ném tới trên giường.
“A……” Lam Huyễn kinh hô.
Tim nàng đập thật nhanh. Nhìn nam nhân từng bước hướng đến nàng.
Nàng hẳn là hận hắn. Nhưng vì sao giờ khắc này, lại có chút chờ mong đau đớn khi hắn tiến vào thân thể mình chứ?
Nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì! Lam Huyễn liều mạng lắc đầu, muốn bản thân bảo trì thanh tỉnh.
Lam Huyễn nhìn hắn đã lên giường, đôi tay chống đỡ thân thể chặt chẽ giam cầm nàng. Đôi mắt hắn đen nhánh nhìn không ra nội tâm rốt cuộc có cảm xúc gì, biểu tình căng thẳng tựa như ấp ủ một hồi bão tố.
Nàng nhắm mắt, nghiêng đầu sang một bên. Ngoài khẩn trương và sợ hãi, nàng còn có một loại cảm giác hưng phấn không rõ. Thân thể phảng phất như đang kêu gào, nàng khát vọng hắn!
Tư Đồ Phong không nói hai lời, đã duỗi tay thô bạo lôi kéo rớt quần áo thiếu vải đến đến của nàng, nhìn thân thể nàng nữ tính cực kỳ.
Một tia lạnh lẽo truyền đến trên người Lam Huyễn. Nàng vẫn nhịn không được khép chặt chân, muốn bảo vệ ngực mình không sót chút gì.
“Hối hận sao?” Tư Đồ Phong châm chọc cười, “Đáng tiếc đã trễ rồi!”
Lam Huyễn cắn môi, thuận theo mà nhắm mắt. Trong khẩn trương bất an, lại có chờ mong.
Nàng sắp trở thành nữ nhân của hắn, phải không?
“Ta nghe thấy tiếng gió thổi…… Nó lặng lẽ mang ta bay……”
Tiếng ca truyền đến, âm thanh manh tính trẻ con dễ nghe, làm đầu óc Lam Huyễn lâm vào trầm mê.
Dường như đã quên ước nguyện ban đầu mình tiến vào, cũng đã quên tình cảnh hiện tại. Nàng nghi hoặc, ánh mắt nhìn khắp nơi tìm nơi phát ra tiếng ca.
Tư Đồ Phong phẫn nộ, không cần hỏi, hắn cũng biết là ai đang hát!
Hắn kéo chăn qua, giúp Lam Huyễn che khuất thân thể mềm mại áo rách quần mỏng. Xuống giường, phẫn nộ xốc rèm cửa.
Hắn quyết định: Ngay bây giờ, dù nàng có phải tiểu hài tử hay không, cũng mặc kệ nàng lớn lên giống ai, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối đánh nàng một trận, nếu không khó tiêu được hờn dỗi!!
Hắn đi ra ngoài, Tư Đồ Dương ngồi ở bên lửa trại cách đó không xa, đưa lưng về phía hắn. Nàng cầm nhánh cây, đưa vào bên trong lửa.
Không biết nàng ngồi chỗ này đã bao lâu. Đêm đầu mùa xuân, gió rất lớn, lạnh lẽo thấu xương làm thân hình nhỏ mảnh khảnh của nàng run bần bật, nhưng làn điệu trong miệng vẫn chưa dừng lại.
“Ngươi ở chỗ này làm cái gì?” Tư Đồ Phong hỏi.
Đáng giận! Rõ ràng là thẩm vấn, nhưng lúc nói ra miệng, lại biến thành một loại miệng lưỡi quan tâm.
Hắn lại tức giận hành vi của mình lần nữa.
17/2/2020
Lam Huyễn có chút tức giận, “Muội không thể thích hắn!”
“Vì sao?” Mắt to của Tư Đồ Dương bỗng chốc ướt át, “Tỷ tỷ thích hắn hả?”
“Ta…… Ta sao có thể thích hắn!” Nàng thề thốt phủ nhận nói, “Ta chỉ muốn giết hắn mà thôi!”
“Vậy tỷ tỷ giết mặc tỷ tỷ, ta thích mặc ta.” Tư Đồ Dương không dao động.
Nàng không thích đại tỷ tỷ này. Rõ ràng vẻ mặt nhìn thúc thúc thần sắc phức tạp, lúc nghe mình nói phải gả hắn thì tức giận như vậy, còn phủ nhận thích hắn, nói những điều không hay về hắn!
Hơn nữa, nàng cũng không cho phép ai tổn thương hắn!
“Vậy ngươi cứ đi thích hắn đi!” Lam Huyễn châm chọc cười.
Tư Đồ Phong tới nơi này mười năm, chưa từng có bất luận nữ nhân nào. Nàng cũng từng có ý đồ dẫn - dụ hắn, nhưng hắn lại chưa từng dao động.
Đã từng, nàng cho rằng mình còn nhỏ tuổi, phát dục chậm chạp, Tư Đồ Phong chướng mắt.
Nhưng hiện tại……
Lam Huyễn cúi đầu nhìn hai ngọn núi đáng tự hào trước ngực mình. Nàng đã tuyệt hơn rất nhiều người.
Có lẽ, do bản thân quá mức rụt rè, không đủ để mở lòng hắn đi?
Lam Huyễn nghĩ như vậy. Nàng rốt cuộc chưa rành thế sự, căn bản không hiểu lấy lòng nam nhân như thế nào.
Thủ thuật của nàng, Tư Đồ Phong chắc là thấy ấu trĩ cực kỳ đi?
Nếu đã sớm quyết định từ bỏ tất cả, vì sao nàng còn muốn do dự?
Nghĩ đến đây, Lam Huyễn hạ quyết tâm, nàng hít sâu một hơi, cũng không quay đầu lại đã đi rồi.
Tư Đồ Dương nhìn bóng dáng nàng giống như suy tư điều gì.
……
Tư Đồ Phong trở về lều trại, nói với người bên người: “Đi điều tra cho rõ, hài tử tên Thiên Ngữ đó rốt cuộc là ai.”
“Vâng.”
“Từ từ!” Tư Đồ Phong gọi hắn lại, có chút mệt mỏi nói, “Không cần nữa…… Ngươi lui xuống đi.”
Biết nàng là ai thì thế nào? Với hắn mà nói cũng đâu quan trọng gì?
Thấy thau tắm được nâng vào, Tư Đồ Phong cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Phía sau có âm thanh nhỏ vụn truyền đến. Không cần nhìn, chỉ nghe tiếng bước chân cũng biết là ai lặng lẽ ẩn đi vào.
Khóe miệng hắn xả ra nụ cười thâm trầm.
Lam Huyễn này, đã không dưới một vạn lần muốn đánh lén hắn, nhưng mỗi lần luôn thất bại mà về. Cho rằng lúc mình tắm rửa, ngủ sẽ thả lỏng cảnh giác sao?
Thủ đoạn thấp kém như vậy, nàng ta thật sự trăm lần không nản?
“Xuất hiện đi, không cần trốn nữa. Giúp ta cởi quần áo.” Tư Đồ Phong đã quen nàng đột nhiên xuất hiện, cũng không hề kiêng dè cởi bỏ quần áo trước mặt nàng.
Lam Huyễn vốn dĩ không định che dấu, dù nàng cẩn thận cũng sẽ bị phát hiện. Đừng nói hắn tỉnh, ngay cả nửa đêm cũng không thể đánh lén thành công.
Nàng tiến lên, đi đến phía sau Tư Đồ Phong.
Đôi cánh tay dài mảnh vòng qua eo hắn, dán toàn bộ thân mình lên.
“Điện hạ……” Lam Huyễn nhắm hai mắt, ôn thanh nói.
Tư Đồ Phong châm chọc cười, “Lại là chiêu này?”
Coi hắn là cái gì? Trên đời này, trừ khi người kia dụ dỗ hắn, nếu không không ai có cơ hội giết hắn.
Nhưng mà, công chúa của hắn đoan trang như vậy, sao có thể……
Tư Đồ Phong lắc đầu, bỏ qua những cảm xúc sẽ làm mình khó chịu.
Có lẽ hắn thật sự nên có một nữ nhân. Ở chỗ này, không có cô nương nào không muốn gả cho hắn, không ai không xem hắn là anh hùng. Chỉ cần hắn muốn, không cần vẫy tay vẫn sẽ có một lượng lớn người tự động trèo lên giường hắn.
Tư Đồ Phong cúi đầu. Cánh tay Lam Huyễn nhỏ dài tuyết trắng như ngọc đang gắt gao cuốn lấy eo hắn, thân hình sau lưng ấm áp mềm mại. Giống như có một chút ý đồ trêu chọc hắn.
Hắn đột nhiên quay mình lại, bắt cánh tay mảnh khảnh của Lam Huyễn. Nhìn về người trước mặt.
Lam Huyễn mặc cái áo lót sát người, chỉ che phần thần bí nhất gợi cảm nhất của nữ nhân. Xương quai xanh tinh xảo dưới cổ thon dài như ẩn như hiện.
Áo lót trước ngực màu hồng nhạt, chỗ thêu hoa nổi lên, đủ để cho nam nhân mất đi lý trí. Trên cổ chỉ có duy nhất vải dệt mỏng quấn quanh, chỉ cần hắn muốn, rất dễ dàng có thể xé nát nó ra.
Tư Đồ Phong bắt lấy cánh tay nàng rồi siết chặt, động tác này làm Lam Huyễn ăn đau, lại không có kêu ra tiếng.
Tim nàng đập gia tốc, mặt ửng đỏ.
Đột nhiên, nàng rất khát vọng tình cảnh người nam nhân này thô bạo xé rách quần áo nàng, đẩy ngã nàng vào trên giường.
“Điện, điện hạ……” Giọng nàng khàn khàn mang theo mị hoặc.
Tư Đồ Phong híp hai mắt, đêm nay nàng ta đặc biệt lớn mật!
Ngày xưa, nữ nhân này cũng nghĩ tới dụ dỗ mình, nhưng trước sau vẫn không bỏ được rụt rè. Lúc này đây, là thật sự muốn tới?
Xem đi, trên đời này, quả nhiên chỉ có thù hận mới làm người ta trở nên kiên cường. Có điều, chờ đến thời điểm hắn hủy diệt nàng ta, nàng ta nhất định hối hận không kịp đi?
Thật là hận hiện tại không thể lập tức xé rách nàng ta, xem bộ dáng nàng ta thống khổ.
Hắn một tay dễ dàng khống chế nàng ném tới trên giường.
“A……” Lam Huyễn kinh hô.
Tim nàng đập thật nhanh. Nhìn nam nhân từng bước hướng đến nàng.
Nàng hẳn là hận hắn. Nhưng vì sao giờ khắc này, lại có chút chờ mong đau đớn khi hắn tiến vào thân thể mình chứ?
Nàng rốt cuộc suy nghĩ cái gì! Lam Huyễn liều mạng lắc đầu, muốn bản thân bảo trì thanh tỉnh.
Lam Huyễn nhìn hắn đã lên giường, đôi tay chống đỡ thân thể chặt chẽ giam cầm nàng. Đôi mắt hắn đen nhánh nhìn không ra nội tâm rốt cuộc có cảm xúc gì, biểu tình căng thẳng tựa như ấp ủ một hồi bão tố.
Nàng nhắm mắt, nghiêng đầu sang một bên. Ngoài khẩn trương và sợ hãi, nàng còn có một loại cảm giác hưng phấn không rõ. Thân thể phảng phất như đang kêu gào, nàng khát vọng hắn!
Tư Đồ Phong không nói hai lời, đã duỗi tay thô bạo lôi kéo rớt quần áo thiếu vải đến đến của nàng, nhìn thân thể nàng nữ tính cực kỳ.
Một tia lạnh lẽo truyền đến trên người Lam Huyễn. Nàng vẫn nhịn không được khép chặt chân, muốn bảo vệ ngực mình không sót chút gì.
“Hối hận sao?” Tư Đồ Phong châm chọc cười, “Đáng tiếc đã trễ rồi!”
Lam Huyễn cắn môi, thuận theo mà nhắm mắt. Trong khẩn trương bất an, lại có chờ mong.
Nàng sắp trở thành nữ nhân của hắn, phải không?
“Ta nghe thấy tiếng gió thổi…… Nó lặng lẽ mang ta bay……”
Tiếng ca truyền đến, âm thanh manh tính trẻ con dễ nghe, làm đầu óc Lam Huyễn lâm vào trầm mê.
Dường như đã quên ước nguyện ban đầu mình tiến vào, cũng đã quên tình cảnh hiện tại. Nàng nghi hoặc, ánh mắt nhìn khắp nơi tìm nơi phát ra tiếng ca.
Tư Đồ Phong phẫn nộ, không cần hỏi, hắn cũng biết là ai đang hát!
Hắn kéo chăn qua, giúp Lam Huyễn che khuất thân thể mềm mại áo rách quần mỏng. Xuống giường, phẫn nộ xốc rèm cửa.
Hắn quyết định: Ngay bây giờ, dù nàng có phải tiểu hài tử hay không, cũng mặc kệ nàng lớn lên giống ai, tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối đánh nàng một trận, nếu không khó tiêu được hờn dỗi!!
Hắn đi ra ngoài, Tư Đồ Dương ngồi ở bên lửa trại cách đó không xa, đưa lưng về phía hắn. Nàng cầm nhánh cây, đưa vào bên trong lửa.
Không biết nàng ngồi chỗ này đã bao lâu. Đêm đầu mùa xuân, gió rất lớn, lạnh lẽo thấu xương làm thân hình nhỏ mảnh khảnh của nàng run bần bật, nhưng làn điệu trong miệng vẫn chưa dừng lại.
“Ngươi ở chỗ này làm cái gì?” Tư Đồ Phong hỏi.
Đáng giận! Rõ ràng là thẩm vấn, nhưng lúc nói ra miệng, lại biến thành một loại miệng lưỡi quan tâm.
Hắn lại tức giận hành vi của mình lần nữa.
17/2/2020
/391
|