Editor: Ochibi
Phiên ngoại Sơ Vân Ca (1)
“Sơ Vân, con gái của dì Từ sinh ra rồi, chúng ta nhanh qua đó đi, con lẹ một chút.”
“A, mẹ, giúp con thắt nơ với.”
Mẹ Lục soi trước gương xong, sau đó đi tới. Nhìn con trai nhà mình như tiểu vương tử, kiêu ngạo không thôi.
“Con trai mẹ đáng yêu quá cơ.” Mẹ Lục ngồi xổm xuống, giúp cậu thắt nơ.
Cậu mặc tây trang bản nhỏ, trông phá lệ tinh thần. Khuôn mặt nhỏ hồng hào, có chút phì trẻ con, làm bà nhịn không được nhéo một cái.
“Mẹ, con không phải con nít ba…… hai tuổi.”
“Ha ha. Đúng rồi, Sơ Vân nhà chúng ta, đã ba tuổi.”
Năm ấy, anh ba tuổi. Mang theo tò mò, lần đầu tiên nhìn thấy em bé quấn tã lót như ngọc được mài dũa.
Vừa thấy, liền lầm cả một đời……
Bệnh viện.
“Em ấy tên Như Ý. Sơ Vân, con thích em không?” Mẹ ôm cô bé đến trước mặt cậu.
“Thích ạ.”
“Để Như Ý lớn lên làm vợ con, được không?” Người lớn hai nhà trêu chọc.
“Vợ là gì ạ?”
“Chính là người thân yêu nhất với Sơ Vân đó! Con đồng ý không nè?” Mẹ Lục thật sự quá thích bé gái nhỏ này, đôi mắt long lanh vô cùng, xinh đẹp cực kỳ.
“Đồng ý ạ.” Cậu ngoan ngoãn đáp.
Anh lúc đó, cũng không hiểu được cái gọi là yêu. Anh chỉ nghĩ, nghe theo mẹ nói, muốn yêu quý em gái nhỏ.
“Vậy được. Sơ Vân, con phải đáp ứng mẹ, cả đời phải đối tốt với em gái Như Ý nha!” Mẹ Lục cười tủm tỉm đùa với bé gái nhỏ.
“Vâng ạ. Con muốn cả đời đối tốt với em gái!” Cậu trả lời.
……
Mười ba năm sau
“Sơ Vân Ca, trung học chơi vui không ạ?” Từ Như Ý mười ba tuổi, đã trưởng thành thành cô bé duyên dáng yêu kiều.
Cô để tóc ngắn, đồng thời tóc mái làm cô trông đáng yêu cực kỳ.
Lục Sơ Vân buông bút trong tay, nghiêm túc trả lời cô: “Có anh ở đây, không cần sợ.”
“Hứ! Em mới không có sợ đâu! Em chỉ là nghĩ, có thể rất nhàm chán hay không?” Từ Như Ý nhảy lên bàn, hai chân mảnh khảnh chân lắc lư bên cạnh bàn.
Sau đó cầm lấy một cái notebook, muốn mở ra xem.
“Đây là của anh.” Lục Sơ Vân có chút gấp muốn thu hồi về.
Quyển vở này, cất giấu tâm sự của anh, bí mật của anh. Mỗi lần xuất thần, anh sẽ nhịn không được họa dáng vẻ của cô.
Anh càng chột dạ, Từ Như Ý càng thêm tò mò, “Không cho! Em muốn xem!”
Cô mở ra, kinh ngạc, “A, Sơ Vân Ca, anh vẽ thật đẹp! Nhưng mà…… Đây là ai vậy? Vì sao không có đôi mắt?”
Lục Sơ Vân ngẩn người. Sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả nhân vật anh vẽ, đều không có vẽ mắt.
Bởi vì mắt Như Ý, là nơi xinh đẹp nhất toàn bộ ngũ quan của cô. Nơi đó như ẩn dấu vô số bảo tàng, ánh sáng lóng lánh lóa mắt.
Một khi anh vẽ ra, người bên trong tựa như muốn đi ra ngoài. Để thanh xuân ngây thơ anh bất an, xao động.
Đã mười sáu tuổi, anh bắt đầu hiểu: Mình yêu đứa em gái nhỏ hơn ba tuổi này.
“Em giúp anh vẽ nha.” Từ Như Ý cầm bút, bắt đầu nghiêm túc mà đồ viết lung tung.
Hơn nửa ngày sau, cô: “A ~~~ Xong rồi!”
Cô cầm qua khoe khoang, “Đẹp chứ?”
Lục Sơ Vân: “…… Đẹp.”
“Em đã nói mà, bổn tiểu thư vẽ, sao có thể khó coi!”
“Em gái Như Ý, ngày mai còn phải đi học. Em về sớm chút nghỉ ngơi đi.”
“Dạ. Sơ Vân Ca, ngày mai gặp nha!”
Ngày hôm sau, Lục Sơ Vân đợi suốt một ngày. Mỗi khi nghĩ đến cô ở phòng học dưới lầu, lại bất giác lộ ra một nụ cười.
22/3/2020
Phiên ngoại Sơ Vân Ca (1)
“Sơ Vân, con gái của dì Từ sinh ra rồi, chúng ta nhanh qua đó đi, con lẹ một chút.”
“A, mẹ, giúp con thắt nơ với.”
Mẹ Lục soi trước gương xong, sau đó đi tới. Nhìn con trai nhà mình như tiểu vương tử, kiêu ngạo không thôi.
“Con trai mẹ đáng yêu quá cơ.” Mẹ Lục ngồi xổm xuống, giúp cậu thắt nơ.
Cậu mặc tây trang bản nhỏ, trông phá lệ tinh thần. Khuôn mặt nhỏ hồng hào, có chút phì trẻ con, làm bà nhịn không được nhéo một cái.
“Mẹ, con không phải con nít ba…… hai tuổi.”
“Ha ha. Đúng rồi, Sơ Vân nhà chúng ta, đã ba tuổi.”
Năm ấy, anh ba tuổi. Mang theo tò mò, lần đầu tiên nhìn thấy em bé quấn tã lót như ngọc được mài dũa.
Vừa thấy, liền lầm cả một đời……
Bệnh viện.
“Em ấy tên Như Ý. Sơ Vân, con thích em không?” Mẹ ôm cô bé đến trước mặt cậu.
“Thích ạ.”
“Để Như Ý lớn lên làm vợ con, được không?” Người lớn hai nhà trêu chọc.
“Vợ là gì ạ?”
“Chính là người thân yêu nhất với Sơ Vân đó! Con đồng ý không nè?” Mẹ Lục thật sự quá thích bé gái nhỏ này, đôi mắt long lanh vô cùng, xinh đẹp cực kỳ.
“Đồng ý ạ.” Cậu ngoan ngoãn đáp.
Anh lúc đó, cũng không hiểu được cái gọi là yêu. Anh chỉ nghĩ, nghe theo mẹ nói, muốn yêu quý em gái nhỏ.
“Vậy được. Sơ Vân, con phải đáp ứng mẹ, cả đời phải đối tốt với em gái Như Ý nha!” Mẹ Lục cười tủm tỉm đùa với bé gái nhỏ.
“Vâng ạ. Con muốn cả đời đối tốt với em gái!” Cậu trả lời.
……
Mười ba năm sau
“Sơ Vân Ca, trung học chơi vui không ạ?” Từ Như Ý mười ba tuổi, đã trưởng thành thành cô bé duyên dáng yêu kiều.
Cô để tóc ngắn, đồng thời tóc mái làm cô trông đáng yêu cực kỳ.
Lục Sơ Vân buông bút trong tay, nghiêm túc trả lời cô: “Có anh ở đây, không cần sợ.”
“Hứ! Em mới không có sợ đâu! Em chỉ là nghĩ, có thể rất nhàm chán hay không?” Từ Như Ý nhảy lên bàn, hai chân mảnh khảnh chân lắc lư bên cạnh bàn.
Sau đó cầm lấy một cái notebook, muốn mở ra xem.
“Đây là của anh.” Lục Sơ Vân có chút gấp muốn thu hồi về.
Quyển vở này, cất giấu tâm sự của anh, bí mật của anh. Mỗi lần xuất thần, anh sẽ nhịn không được họa dáng vẻ của cô.
Anh càng chột dạ, Từ Như Ý càng thêm tò mò, “Không cho! Em muốn xem!”
Cô mở ra, kinh ngạc, “A, Sơ Vân Ca, anh vẽ thật đẹp! Nhưng mà…… Đây là ai vậy? Vì sao không có đôi mắt?”
Lục Sơ Vân ngẩn người. Sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Tất cả nhân vật anh vẽ, đều không có vẽ mắt.
Bởi vì mắt Như Ý, là nơi xinh đẹp nhất toàn bộ ngũ quan của cô. Nơi đó như ẩn dấu vô số bảo tàng, ánh sáng lóng lánh lóa mắt.
Một khi anh vẽ ra, người bên trong tựa như muốn đi ra ngoài. Để thanh xuân ngây thơ anh bất an, xao động.
Đã mười sáu tuổi, anh bắt đầu hiểu: Mình yêu đứa em gái nhỏ hơn ba tuổi này.
“Em giúp anh vẽ nha.” Từ Như Ý cầm bút, bắt đầu nghiêm túc mà đồ viết lung tung.
Hơn nửa ngày sau, cô: “A ~~~ Xong rồi!”
Cô cầm qua khoe khoang, “Đẹp chứ?”
Lục Sơ Vân: “…… Đẹp.”
“Em đã nói mà, bổn tiểu thư vẽ, sao có thể khó coi!”
“Em gái Như Ý, ngày mai còn phải đi học. Em về sớm chút nghỉ ngơi đi.”
“Dạ. Sơ Vân Ca, ngày mai gặp nha!”
Ngày hôm sau, Lục Sơ Vân đợi suốt một ngày. Mỗi khi nghĩ đến cô ở phòng học dưới lầu, lại bất giác lộ ra một nụ cười.
22/3/2020
/391
|