[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần
Chương 388: Em gái nhuyễn manh vs anh trai ngây thơ (19)
/391
|
Editor: Ochibi
“Anh, nói chút chuyện lúc anh còn nhỏ cho em nghe đi?” Từ Như Ý tràn ngập chờ mong.
Hắn rất quái gở, gần như cũng không nói chuyện về bản thân. Kỳ nghỉ hè năm đó, cô lì lợm bám lấy cũng không khiến hắn nói ra chuyện gì.
“Không có gì để nói.” Sở Tĩnh nhàn nhạt mở miệng.
Nhà hắn ở nông thôn, cũng không giàu có. Một mình mẹ hắn làm trụ cột, gánh nặng rất nhiều. Rất nhiều khi, hắn không làm việc nhà, thì chính là phụ giúp ngoài ruộng.
Sinh hoạt của hắn đơn giản đến buồn tẻ, mãi đến khi vô tình gặp được cô……
Cô gái lanh lợi kì lạ lại có chút kiêu ngạo, rõ ràng tính cách không khiến người ta thích chút nào, cố tình làm hắn nhớ lâu như vậy.
Hoặc là, sinh hoạt thực sự quá mức buồn tẻ, mới cảm thấy cô là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời bình thường ấy……
“Vậy để em kể anh nghe một câu chuyện thú vị lúc em còn nhỏ nha?”
“Nghe rồi.” Sở Tĩnh ngắt lời cô.
Những chuyện đó, kỳ nghỉ hè năm ấy cô đã nói một lần.
Cô sống ở thành phố hạng nhất, tuy nói trong nhà không có nhiều tiền, nhưng với hắn, còn hơn cả chữ tốt.
Cha Từ mở một công ty nhỏ, quy mô đơn giản, thu nhập cũng không tệ lắm. Xuất phát từ tâm lý cô chịu thua thiệt, mỗi ngày cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt.
Ngày nghỉ, sẽ đưa cô đi nơi nơi chơi, mua cô đủ loại đồ chơi, đồ ăn vặt, quần áo……
Sở Tĩnh lãnh đạm, làm bầu không khí có phần trầm mặc. Từ Như Ý dẩu miệng, không nói nữa.
Chuyến bay về thường là vào buổi tối. Bọn họ dùng vé giảm giá, nên còn trễ hơn một tí, dự tính hạ cánh sẽ hơn 11 giờ rưỡi.
Có lẽ hôm trước ngủ quá trễ, Từ Như Ý ngồi yên một lát, bắt đầu buồn ngủ.
Thấy cái đầu nhỏ từng chút hướng xuống, khi giật mình tỉnh, cô sẽ xoa xoa cổ đau nhức.
Sở Tĩnh có chút không đành lòng, hắn chủ động ngồi qua, “Dựa vai anh đi.”
“A?” Từ Như Ý hình như không tin lắm, nhưng cũng nhanh cao hứng nói, “Cảm ơn anh!”
Nhanh chóng kề đầu lên vai hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn nghe tiếng hít thở đều đều bên tai, có vẻ người bên cạnh đã tiến vào giấc ngủ.
Sở Tĩnh sợ làm cô tỉnh giấc, chỉ có thể bất động ngồi đó.
Có điều, không có chống đỡ, Từ Như Ý nhanh chóng ngã vào lòng ngực hắn. Sở Tĩnh theo bản năng đỡ lấy cô, duỗi tay ôm eo cô.
Người trong lòng ngực không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng hắn lại có chút xấu hổ.
Đỡ cô lên, thì sợ đánh thức cô. Nhưng không đỡ, thì bọn họ sẽ trong tư thế thân mật, kiểu gì cũng không đúng.
Sở Tĩnh rối rắm, lại như cũ không mảy may di chuyển.
Cứ như vậy, hắn ôm eo cô, để cô dựa vào lòng ngực mình ngủ say.
Sân bay thông báo tin tức chuyến bay tối nay bị hoãn. Nói cách khác, bọn họ còn phải tiếp tục chờ.
Có lẽ bởi vì nơi này không ai quen biết họ, mà cô lại đã ngủ. Sở Tĩnh không còn nhiều băn khoăn, không hề câu thúc như lúc trước, bắt đầu đánh giá cô gái đang dựa vào lòng ngực mình.
Làn da Từ Như Ý trắng nõn, nhàn nhạt phấn hồng, trông như ánh mặt trời, khỏe mạnh. Lông mi cô nhỏ dài nồng đậm, lúc này đang lẳng lặng bao trùm đáy mắt.
Hắn chưa từng nghiêm túc nhìn cô như bây giờ, chỉ biết trong đám đông, cô luôn nổi bật từ ánh nhìn đầu tiên. Bởi vì đôi mắt như biết nói kia của cô, luôn sáng chói động lòng người.
Bây giờ mới phát hiện, cho dù cô nhắm mắt, vẫn hấp dẫn hắn đến như vậy.
……
Không biết qua bao lâu, cuối cùng nghe được thông báo máy bay đáp xuống, đám người chờ đợi bắt đầu hướng nhìn ra xa phía bên kia.
Sở Tĩnh đột nhiên cảm giác không nỡ. Sớm thôi, thân hình mềm ấm này sẽ rời khỏi hắn……
“Anh, nói chút chuyện lúc anh còn nhỏ cho em nghe đi?” Từ Như Ý tràn ngập chờ mong.
Hắn rất quái gở, gần như cũng không nói chuyện về bản thân. Kỳ nghỉ hè năm đó, cô lì lợm bám lấy cũng không khiến hắn nói ra chuyện gì.
“Không có gì để nói.” Sở Tĩnh nhàn nhạt mở miệng.
Nhà hắn ở nông thôn, cũng không giàu có. Một mình mẹ hắn làm trụ cột, gánh nặng rất nhiều. Rất nhiều khi, hắn không làm việc nhà, thì chính là phụ giúp ngoài ruộng.
Sinh hoạt của hắn đơn giản đến buồn tẻ, mãi đến khi vô tình gặp được cô……
Cô gái lanh lợi kì lạ lại có chút kiêu ngạo, rõ ràng tính cách không khiến người ta thích chút nào, cố tình làm hắn nhớ lâu như vậy.
Hoặc là, sinh hoạt thực sự quá mức buồn tẻ, mới cảm thấy cô là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời bình thường ấy……
“Vậy để em kể anh nghe một câu chuyện thú vị lúc em còn nhỏ nha?”
“Nghe rồi.” Sở Tĩnh ngắt lời cô.
Những chuyện đó, kỳ nghỉ hè năm ấy cô đã nói một lần.
Cô sống ở thành phố hạng nhất, tuy nói trong nhà không có nhiều tiền, nhưng với hắn, còn hơn cả chữ tốt.
Cha Từ mở một công ty nhỏ, quy mô đơn giản, thu nhập cũng không tệ lắm. Xuất phát từ tâm lý cô chịu thua thiệt, mỗi ngày cho cô rất nhiều tiền tiêu vặt.
Ngày nghỉ, sẽ đưa cô đi nơi nơi chơi, mua cô đủ loại đồ chơi, đồ ăn vặt, quần áo……
Sở Tĩnh lãnh đạm, làm bầu không khí có phần trầm mặc. Từ Như Ý dẩu miệng, không nói nữa.
Chuyến bay về thường là vào buổi tối. Bọn họ dùng vé giảm giá, nên còn trễ hơn một tí, dự tính hạ cánh sẽ hơn 11 giờ rưỡi.
Có lẽ hôm trước ngủ quá trễ, Từ Như Ý ngồi yên một lát, bắt đầu buồn ngủ.
Thấy cái đầu nhỏ từng chút hướng xuống, khi giật mình tỉnh, cô sẽ xoa xoa cổ đau nhức.
Sở Tĩnh có chút không đành lòng, hắn chủ động ngồi qua, “Dựa vai anh đi.”
“A?” Từ Như Ý hình như không tin lắm, nhưng cũng nhanh cao hứng nói, “Cảm ơn anh!”
Nhanh chóng kề đầu lên vai hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn nghe tiếng hít thở đều đều bên tai, có vẻ người bên cạnh đã tiến vào giấc ngủ.
Sở Tĩnh sợ làm cô tỉnh giấc, chỉ có thể bất động ngồi đó.
Có điều, không có chống đỡ, Từ Như Ý nhanh chóng ngã vào lòng ngực hắn. Sở Tĩnh theo bản năng đỡ lấy cô, duỗi tay ôm eo cô.
Người trong lòng ngực không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng hắn lại có chút xấu hổ.
Đỡ cô lên, thì sợ đánh thức cô. Nhưng không đỡ, thì bọn họ sẽ trong tư thế thân mật, kiểu gì cũng không đúng.
Sở Tĩnh rối rắm, lại như cũ không mảy may di chuyển.
Cứ như vậy, hắn ôm eo cô, để cô dựa vào lòng ngực mình ngủ say.
Sân bay thông báo tin tức chuyến bay tối nay bị hoãn. Nói cách khác, bọn họ còn phải tiếp tục chờ.
Có lẽ bởi vì nơi này không ai quen biết họ, mà cô lại đã ngủ. Sở Tĩnh không còn nhiều băn khoăn, không hề câu thúc như lúc trước, bắt đầu đánh giá cô gái đang dựa vào lòng ngực mình.
Làn da Từ Như Ý trắng nõn, nhàn nhạt phấn hồng, trông như ánh mặt trời, khỏe mạnh. Lông mi cô nhỏ dài nồng đậm, lúc này đang lẳng lặng bao trùm đáy mắt.
Hắn chưa từng nghiêm túc nhìn cô như bây giờ, chỉ biết trong đám đông, cô luôn nổi bật từ ánh nhìn đầu tiên. Bởi vì đôi mắt như biết nói kia của cô, luôn sáng chói động lòng người.
Bây giờ mới phát hiện, cho dù cô nhắm mắt, vẫn hấp dẫn hắn đến như vậy.
……
Không biết qua bao lâu, cuối cùng nghe được thông báo máy bay đáp xuống, đám người chờ đợi bắt đầu hướng nhìn ra xa phía bên kia.
Sở Tĩnh đột nhiên cảm giác không nỡ. Sớm thôi, thân hình mềm ấm này sẽ rời khỏi hắn……
/391
|