Editor: QR - diendanlequydon
Động tác của Mộ Thanh rất nhanh, trên thực tế cũng là do có người thúc giục hắn đi, thúc giục gấp rút, Quân Nhất Ngôn còn đặc biệt cống hiến biệt phủ của mình ra, chỉ vì Mộ Thanh nhanh chóng rời đi một chút, hắn không nghĩ mỗi ngày đều bị mộng tinh.
Vì vậy Mộ Thanh đi rồi, Quân Nhất Ngôn nở nụ cười.
Đêm khuya.
“Tiểu thư, những ngày gần đây y phục của người thiếu rất nhiều, có cần phải làm thêm một ít?” Một tỳ nữ cung kính nói, các nàng cũng biết những y phục này biến mất rất không bình thường, nhưng các nàng càng hiểu được lời nào không nên hỏi, không thể hỏi. Tuy rằng chuyện của tiểu thư nhà mình và nam nhân nào đó các nàng cũng biết một ít.
Mộ Bối Nhi nghe vậy ngừng lại, không thể ức chế nhớ tới Quân Nhất Ngôn, người nam nhân này càng ngày càng quá phận, hắn trộm đi y phục của nàng thì thôi, rất nhiều lần còn trả lại nhưng phía trên tất cả đều là uế vật của hắn, quá đáng như vậy khiến ngay cả thị nữ của nàng cũng đã biết một chút chuyện.
Nàng hơi thất thần một lúc, lại thấy khuôn mặt mỹ nhân trong gương như hoa đào, rõ ràng nàng nghĩ đến những chuyện đó không tự giác lại đỏ mặt, làm bộ không có chuyện gì xảy ra, nàng nhàn nhạt phân phó: “Ngươi đi định chế một ít y phục đi!”
“Tuân lệnh.” Tỳ nữ giống như hoàn toàn không phát giác chủ tử của mình từng ngẩn người, nhận được mệnh lệnh, lập tức tay chân nhẹ nhàng đi ra.
“Chờ một chút, biết Quân Nhất Ngôn đang làm cái gì sao?” Mộ Bối Nhi nghĩ nàng thờ ơ lạnh nhạt với nam nhân kia lâu như vậy, có lẽ hắn đã không kiên nhẫn, lại tiếp tực lạnh nhạt người này sẽ không vui vẻ.
“Những ngày gần đây Quân công tử thường đi khách điếm cách vách, nói là gặp bạn tốt, hạ nhân hầu hạ nói mỗi khi trở về luôn có một ít mùi phấn son.” Người trên đảo Tiêu Dao đều không đơn giản, nếu tỳ nữ biết tiểu thư của mình để ý nam nhân nào đó tự nhiên chú ý đến hắn nhiều hơn.
Mùi phấn son? Đó chính là đi gặp nữ nhân, không nghĩ tới Quân Nhất Ngôn không có kiên nhẫn lại còn hoa tâm như vậy!
Trong tiềm thức nàng vẫn không tin người nam nhân này, suy cho cùng hắn là ‘kẻ trộm hương’ đã duyệt tẫn mỹ nhân trong thiên hạ, làm sao có thể biết hắn có thể động tâm với một người trong số đó hay không? Hơn nữa nàng cũng không biết nữ chủ là ai, đối thủ tiềm tàng này cũng làm cho nàng cực kỳ lo lắng.
Nghĩ nghĩ nàng vẫn nên chủ động một chút cho thỏa đáng, nếu không thể giữ chắc người nam nhân này, nàng lập tức sẽ bị trừng phạt.
Ngày thứ hai, Quân Nhất Ngôn vẫn định đi đến chỗ Mộ Bối Nhi nhìn một chút trước rồi mới theo lẽ thường ra cửa gặp bạn, ai ngờ nửa đường nhìn thấy Mộ Bối Nhi thần sắc đạm mạc đứng trong đình.
Trong lòng Quân Nhất Ngôn vui vẻ, trên mặt vẫn vân đạm phong khinh.
“Mộ cô nương, những ngày gần đây thân thể có tốt hơn chút nào không? Nếu còn không đỡ, Quân mỗ có quen biết mấy người bạn tốt tinh thông y thuật có thể vì Mộ cô nương kiểm tra thân thể một chút.” So sánh lúc ở trên giường, tên này không biết văn nhã hơn bao nhiêu lần.
“Không cần.” Mộ Bối Nhi không làm được như người nào đó, kỹ thuật diễn cao thâm như vậy, mặt nàng lạnh nhạt nhưng móng tay lại đâm vào trong lòng bàn tay, chỉ chốc lát đã nắm chặt đến trắng bệch.
Quân Nhất Ngôn không biết thế nào, có chút đau lòng.
“Mộ cô
Động tác của Mộ Thanh rất nhanh, trên thực tế cũng là do có người thúc giục hắn đi, thúc giục gấp rút, Quân Nhất Ngôn còn đặc biệt cống hiến biệt phủ của mình ra, chỉ vì Mộ Thanh nhanh chóng rời đi một chút, hắn không nghĩ mỗi ngày đều bị mộng tinh.
Vì vậy Mộ Thanh đi rồi, Quân Nhất Ngôn nở nụ cười.
Đêm khuya.
“Tiểu thư, những ngày gần đây y phục của người thiếu rất nhiều, có cần phải làm thêm một ít?” Một tỳ nữ cung kính nói, các nàng cũng biết những y phục này biến mất rất không bình thường, nhưng các nàng càng hiểu được lời nào không nên hỏi, không thể hỏi. Tuy rằng chuyện của tiểu thư nhà mình và nam nhân nào đó các nàng cũng biết một ít.
Mộ Bối Nhi nghe vậy ngừng lại, không thể ức chế nhớ tới Quân Nhất Ngôn, người nam nhân này càng ngày càng quá phận, hắn trộm đi y phục của nàng thì thôi, rất nhiều lần còn trả lại nhưng phía trên tất cả đều là uế vật của hắn, quá đáng như vậy khiến ngay cả thị nữ của nàng cũng đã biết một chút chuyện.
Nàng hơi thất thần một lúc, lại thấy khuôn mặt mỹ nhân trong gương như hoa đào, rõ ràng nàng nghĩ đến những chuyện đó không tự giác lại đỏ mặt, làm bộ không có chuyện gì xảy ra, nàng nhàn nhạt phân phó: “Ngươi đi định chế một ít y phục đi!”
“Tuân lệnh.” Tỳ nữ giống như hoàn toàn không phát giác chủ tử của mình từng ngẩn người, nhận được mệnh lệnh, lập tức tay chân nhẹ nhàng đi ra.
“Chờ một chút, biết Quân Nhất Ngôn đang làm cái gì sao?” Mộ Bối Nhi nghĩ nàng thờ ơ lạnh nhạt với nam nhân kia lâu như vậy, có lẽ hắn đã không kiên nhẫn, lại tiếp tực lạnh nhạt người này sẽ không vui vẻ.
“Những ngày gần đây Quân công tử thường đi khách điếm cách vách, nói là gặp bạn tốt, hạ nhân hầu hạ nói mỗi khi trở về luôn có một ít mùi phấn son.” Người trên đảo Tiêu Dao đều không đơn giản, nếu tỳ nữ biết tiểu thư của mình để ý nam nhân nào đó tự nhiên chú ý đến hắn nhiều hơn.
Mùi phấn son? Đó chính là đi gặp nữ nhân, không nghĩ tới Quân Nhất Ngôn không có kiên nhẫn lại còn hoa tâm như vậy!
Trong tiềm thức nàng vẫn không tin người nam nhân này, suy cho cùng hắn là ‘kẻ trộm hương’ đã duyệt tẫn mỹ nhân trong thiên hạ, làm sao có thể biết hắn có thể động tâm với một người trong số đó hay không? Hơn nữa nàng cũng không biết nữ chủ là ai, đối thủ tiềm tàng này cũng làm cho nàng cực kỳ lo lắng.
Nghĩ nghĩ nàng vẫn nên chủ động một chút cho thỏa đáng, nếu không thể giữ chắc người nam nhân này, nàng lập tức sẽ bị trừng phạt.
Ngày thứ hai, Quân Nhất Ngôn vẫn định đi đến chỗ Mộ Bối Nhi nhìn một chút trước rồi mới theo lẽ thường ra cửa gặp bạn, ai ngờ nửa đường nhìn thấy Mộ Bối Nhi thần sắc đạm mạc đứng trong đình.
Trong lòng Quân Nhất Ngôn vui vẻ, trên mặt vẫn vân đạm phong khinh.
“Mộ cô nương, những ngày gần đây thân thể có tốt hơn chút nào không? Nếu còn không đỡ, Quân mỗ có quen biết mấy người bạn tốt tinh thông y thuật có thể vì Mộ cô nương kiểm tra thân thể một chút.” So sánh lúc ở trên giường, tên này không biết văn nhã hơn bao nhiêu lần.
“Không cần.” Mộ Bối Nhi không làm được như người nào đó, kỹ thuật diễn cao thâm như vậy, mặt nàng lạnh nhạt nhưng móng tay lại đâm vào trong lòng bàn tay, chỉ chốc lát đã nắm chặt đến trắng bệch.
Quân Nhất Ngôn không biết thế nào, có chút đau lòng.
“Mộ cô
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/189
|