Đại hội võ lâm sắp tới, Quân Nhất Ngôn vội vàng chuyện đại hội, ngay cả cơ hội nghỉ ngơi cũng không cho chính mình, chỉ có như vậy hắn mới có thể tạm thời quên tiểu yêu tinh Mộ Bối Nhi này.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Quân Nhất Ngôn vừa vào cửa, ngay cả trà cũng không uống một ngụm, trực tiếp mở miệng.
“Nhất Ngôn, người đảo Tiêu Dao xuất hiện.” Thượng Quan Lăng là nam nhân có tướng mạo và dáng người không thua gì Quân Nhất Ngôn, thấy bạn tốt lạnh lùng, trên mặt nổi lên một nụ cười: “Không biết lần này vì sao đảo Tiêu Dao lại đến.”
“Đến lúc đó sẽ biết.” Quân Nhất Ngôn có chút không cho là đúng, đến khi nhìn thấy người có thể tín nhiệm mới thả lỏng, đầy mặt mỏi mệt.
“Linh Nhi đã bị ta cấm túc, chuyện này thật sự do muội ấy làm không đúng.” Thượng Quan Lăng công tư phân minh, tuy rằng đáy lòng hắn cũng từng hy vọng muội muội nhà mình và bạn tốt kết thân, nhưng sau đó hắn biết bạn tốt đối với Linh Nhi không có tình yêu nam nữ đã từ bỏ. Còn về phần Linh Nhi, hắn mặc kệ muội ấy, hơn nữa cũng muốn muội muội của mình học cách tự lớn lên, lại không nghĩ tới Linh Nhi sẽ nói dối gạt người, còn khiến cho nữ tử mà bạn tốt ái mộ vì thế mà tức giận: “Nếu người ở Ngu Thành, lấy thế lực của chúng ta không có khả năng tìm không thấy, ta đã tăng số người đi địa phương khác tìm thử.”
“... Cảm ơn, A Lăng.”
“Giữa huynh đệ hà tất khách khí như thế! Ngày mai đã có thể nhìn thấy người đảo Tiêu Dao, ta thậts sự tò mò rất lâu đối với đảo Tiêu Dao này!”
Ngày thứ hai, đại hội võ lâm.
Đại hội võ lâm tồn tại ý nghĩa là tuyển ra thanh niên tài tuấn ưu tú nhất và xử quyết những người cực kỳ hung ác. Đây cũng là nguyên nhân triều đình càng ngày càng khó có thể chịu đựng võ lâm, bởi vì triều đình căn bản không có cách nào khống chế những người này.
Mỗi năm một lần võ lâm thịnh thế, trừ bỏ những lão tiền bối đã lánh đời, trên cơ bản những người có võ công đều tới.
Ngồi ở chỗ cao đều là những người cực kỳ có uy vọng, Quân Nhất Ngôn cũng ở trong đó. Hắn dùng mọi thủ đoạn nói chuyện với Thượng Quan Lăng câu được câu không, cả người lười nhác vô lực, tuy là như thế vẫn có rất nhiều nữ tử hoặc hàm súc hoặc lớn mật liên tiếp nhìn về phía hắn và Thượng Quan Lăng.
Lúc đại hội sắp bắt đầu, đảo Tiêu Dao cuối cùng cũng tới.
Cũng chính lúc này Quân Nhất Ngôn ngồi ngay ngắn lại, giống như con báo vốn đang nằm lười biếng phơi nắng phát hiện con mồi, trong mắt lập loè ánh sáng.
Mấy thị nữ mặc y phục trắng, tư sắc thượng thừa nâng một cái kiệu nhỏ, dẫn đầu là một người thanh niên anh tuấn, bốn phía của kiệu nhỏ đều che lụa mỏng, nhìn như thấy được rõ ràng rồi lại giống như mơ hồ, chỉ biết trong đó có một nữ tử ngồi ngay ngắn, dáng người yểu điệu, giống như tiểu thư khuê các đi ra từ thế gia cổ xưa.
Không biết vì sao, tất cả sinh vật giống đực trong sân đều thu liễm chính mình, tận lực trở nên không thô lỗ, muốn hiện ra phong phạm của bản thân.
Trong lòng Quân Nhất Ngôn dâng lên một cơn tức giận không hề khó hiểu, đồ vật của mình bị mơ ước, làm sao có khả năng không tức giận? Hắn đã sớm ngửi thấy mùi hương đặc biệt chỉ có trên
“Đã xảy ra chuyện gì?” Quân Nhất Ngôn vừa vào cửa, ngay cả trà cũng không uống một ngụm, trực tiếp mở miệng.
“Nhất Ngôn, người đảo Tiêu Dao xuất hiện.” Thượng Quan Lăng là nam nhân có tướng mạo và dáng người không thua gì Quân Nhất Ngôn, thấy bạn tốt lạnh lùng, trên mặt nổi lên một nụ cười: “Không biết lần này vì sao đảo Tiêu Dao lại đến.”
“Đến lúc đó sẽ biết.” Quân Nhất Ngôn có chút không cho là đúng, đến khi nhìn thấy người có thể tín nhiệm mới thả lỏng, đầy mặt mỏi mệt.
“Linh Nhi đã bị ta cấm túc, chuyện này thật sự do muội ấy làm không đúng.” Thượng Quan Lăng công tư phân minh, tuy rằng đáy lòng hắn cũng từng hy vọng muội muội nhà mình và bạn tốt kết thân, nhưng sau đó hắn biết bạn tốt đối với Linh Nhi không có tình yêu nam nữ đã từ bỏ. Còn về phần Linh Nhi, hắn mặc kệ muội ấy, hơn nữa cũng muốn muội muội của mình học cách tự lớn lên, lại không nghĩ tới Linh Nhi sẽ nói dối gạt người, còn khiến cho nữ tử mà bạn tốt ái mộ vì thế mà tức giận: “Nếu người ở Ngu Thành, lấy thế lực của chúng ta không có khả năng tìm không thấy, ta đã tăng số người đi địa phương khác tìm thử.”
“... Cảm ơn, A Lăng.”
“Giữa huynh đệ hà tất khách khí như thế! Ngày mai đã có thể nhìn thấy người đảo Tiêu Dao, ta thậts sự tò mò rất lâu đối với đảo Tiêu Dao này!”
Ngày thứ hai, đại hội võ lâm.
Đại hội võ lâm tồn tại ý nghĩa là tuyển ra thanh niên tài tuấn ưu tú nhất và xử quyết những người cực kỳ hung ác. Đây cũng là nguyên nhân triều đình càng ngày càng khó có thể chịu đựng võ lâm, bởi vì triều đình căn bản không có cách nào khống chế những người này.
Mỗi năm một lần võ lâm thịnh thế, trừ bỏ những lão tiền bối đã lánh đời, trên cơ bản những người có võ công đều tới.
Ngồi ở chỗ cao đều là những người cực kỳ có uy vọng, Quân Nhất Ngôn cũng ở trong đó. Hắn dùng mọi thủ đoạn nói chuyện với Thượng Quan Lăng câu được câu không, cả người lười nhác vô lực, tuy là như thế vẫn có rất nhiều nữ tử hoặc hàm súc hoặc lớn mật liên tiếp nhìn về phía hắn và Thượng Quan Lăng.
Lúc đại hội sắp bắt đầu, đảo Tiêu Dao cuối cùng cũng tới.
Cũng chính lúc này Quân Nhất Ngôn ngồi ngay ngắn lại, giống như con báo vốn đang nằm lười biếng phơi nắng phát hiện con mồi, trong mắt lập loè ánh sáng.
Mấy thị nữ mặc y phục trắng, tư sắc thượng thừa nâng một cái kiệu nhỏ, dẫn đầu là một người thanh niên anh tuấn, bốn phía của kiệu nhỏ đều che lụa mỏng, nhìn như thấy được rõ ràng rồi lại giống như mơ hồ, chỉ biết trong đó có một nữ tử ngồi ngay ngắn, dáng người yểu điệu, giống như tiểu thư khuê các đi ra từ thế gia cổ xưa.
Không biết vì sao, tất cả sinh vật giống đực trong sân đều thu liễm chính mình, tận lực trở nên không thô lỗ, muốn hiện ra phong phạm của bản thân.
Trong lòng Quân Nhất Ngôn dâng lên một cơn tức giận không hề khó hiểu, đồ vật của mình bị mơ ước, làm sao có khả năng không tức giận? Hắn đã sớm ngửi thấy mùi hương đặc biệt chỉ có trên
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/189
|