Mộ Thanh cũng cảm thấy sau khi Quân Nhất Ngôn và tỷ tỷ của mình bên nhau còn nhìn trúng nữ nhân khác mới thật sự gặp quỷ, hắn nhìn vẻ mặt nôn nóng của Quân Nhất Ngôn, nhớ tới câu nói tâm bệnh của lão đại phu, cuối cùng hắn cũng không đành lòng nhìn thấy tỷ tỷ vì người nam nhân này mà buồn bực không vui. Nói nữa Mộ gia bọn họ luôn luôn mang thù, hắn bên này thả Quân Nhất Ngôn vào còn không biết tỷ tỷ của mình muốn sửa trị người nam nhân này như thế nào đâu!
“Quân Nhất Ngôn, nếu ta phát hiện ngươi gạt ta, ta lập tức đưa tỷ tỷ về đảo Tiêu Dao, cả đời này không gặp lại ngươi!”
“Sẽ không, ta thề, nếu như trái với lời thề, thiên lôi đánh xuống, chết không được tử tế!”
Thế giới này vẫn rất coi trọng lời thề, Quân Nhất Ngôn phát lời thề cũng coi như đã tỏ thái độ, sắc mặt Mộ Thanh tốt hơn một chút.
“Tỷ tỷ mới uống thuốc đã ngủ, ngươi đi vào nhỏ giọng một chút! Còn ngươi... Ngươi đi với ta!” Nói giỡn, nếu tỷ tỷ nhìn thấy nữ nhân này lại tức giận thì làm sao bây giờ, theo bản năng không muốn nói những lời ác độc với nữ nhân này, vẫn để hắn trông coi là tốt nhất.
“Bối Nhi... Thân thể của nàng còn chưa khỏi hay sao?” Sắc mặt Quân Nhất Ngôn càng khó nhìn, không thể tưởng tượng được cũng sắp nửa tháng mà Mộ Bối Nhi vẫn chưa hết bệnh.
“Xì, ngươi nói đi?” Mộ Thanh cười nhạo một tiếng, lôi kéo Dương Văn Thư rời đi.
“...” Quân Nhất Ngôn tự biết là hắn sai, hoàn toàn không dám nói lời nào.
“Chờ một chút, ngươi vì sao lại muốn kéo ta đi?” Dương Văn Thư bị một nam tử xa lạ, lôi lôi kéo kéo vô cùng không được tự nhiên, trên mặt đỏ ửng, gương mặt hơi thanh tú lúc này nhìn thoáng qua vô cùng động lòng người.
“Ta thích!” Mộ Thanh quay đầu lại cười, lại thấy bộ dáng Dương Văn Thư mặt đỏ thẹn thùng, tim hơi ngừng đập rồi lại đạp càng thêm kịch liệt, hắn trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ mình bị bệnh hay sao?
“...” Nam nhân vô cùng anh tuấn, trên mặt nở rộ nụ cười sang sảng, một khắc kia Dương Văn Thư cảm thấy giống như xuân về hoa nở.
Đi vào trong nội thất, Quân Nhất Ngôn thấy Mộ Bối Nhi đã gầy một vòng lớn, dấu tay máu bầm chưa tan trên cổ nàng, trong lòng đau xót, hắn tự trách bản thân, nhìn xem hắn đã làm cái gì kìa!
“Thật xin lỗi... Là ta sai rồi... Bối Nhi, không cầu nàng tha thứ cho ta, chỉ cầu nàng đừng rời khỏi ta...”
Một đại nam nhân vô cùng đáng thương, cuộn tròn người nằm cạnh Mộ Bối Nhi, vươn tay muốn vuốt ve khuôn mặt của nàng, cuối cùng lại không dám đụng vào nàng, sợ khiến nàng bừng tỉnh, chỉ có thể dùng đôi mắt nhìn nàng chằm chằm, si ngốc nhìn nàng.
“Ưm...” Mộ Bối Nhi vừa tỉnh ngủ đã cảm thấy hoảng sợ, mặc kệ là ai, vừa ngủ dậy
“Quân Nhất Ngôn, nếu ta phát hiện ngươi gạt ta, ta lập tức đưa tỷ tỷ về đảo Tiêu Dao, cả đời này không gặp lại ngươi!”
“Sẽ không, ta thề, nếu như trái với lời thề, thiên lôi đánh xuống, chết không được tử tế!”
Thế giới này vẫn rất coi trọng lời thề, Quân Nhất Ngôn phát lời thề cũng coi như đã tỏ thái độ, sắc mặt Mộ Thanh tốt hơn một chút.
“Tỷ tỷ mới uống thuốc đã ngủ, ngươi đi vào nhỏ giọng một chút! Còn ngươi... Ngươi đi với ta!” Nói giỡn, nếu tỷ tỷ nhìn thấy nữ nhân này lại tức giận thì làm sao bây giờ, theo bản năng không muốn nói những lời ác độc với nữ nhân này, vẫn để hắn trông coi là tốt nhất.
“Bối Nhi... Thân thể của nàng còn chưa khỏi hay sao?” Sắc mặt Quân Nhất Ngôn càng khó nhìn, không thể tưởng tượng được cũng sắp nửa tháng mà Mộ Bối Nhi vẫn chưa hết bệnh.
“Xì, ngươi nói đi?” Mộ Thanh cười nhạo một tiếng, lôi kéo Dương Văn Thư rời đi.
“...” Quân Nhất Ngôn tự biết là hắn sai, hoàn toàn không dám nói lời nào.
“Chờ một chút, ngươi vì sao lại muốn kéo ta đi?” Dương Văn Thư bị một nam tử xa lạ, lôi lôi kéo kéo vô cùng không được tự nhiên, trên mặt đỏ ửng, gương mặt hơi thanh tú lúc này nhìn thoáng qua vô cùng động lòng người.
“Ta thích!” Mộ Thanh quay đầu lại cười, lại thấy bộ dáng Dương Văn Thư mặt đỏ thẹn thùng, tim hơi ngừng đập rồi lại đạp càng thêm kịch liệt, hắn trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ mình bị bệnh hay sao?
“...” Nam nhân vô cùng anh tuấn, trên mặt nở rộ nụ cười sang sảng, một khắc kia Dương Văn Thư cảm thấy giống như xuân về hoa nở.
Đi vào trong nội thất, Quân Nhất Ngôn thấy Mộ Bối Nhi đã gầy một vòng lớn, dấu tay máu bầm chưa tan trên cổ nàng, trong lòng đau xót, hắn tự trách bản thân, nhìn xem hắn đã làm cái gì kìa!
“Thật xin lỗi... Là ta sai rồi... Bối Nhi, không cầu nàng tha thứ cho ta, chỉ cầu nàng đừng rời khỏi ta...”
Một đại nam nhân vô cùng đáng thương, cuộn tròn người nằm cạnh Mộ Bối Nhi, vươn tay muốn vuốt ve khuôn mặt của nàng, cuối cùng lại không dám đụng vào nàng, sợ khiến nàng bừng tỉnh, chỉ có thể dùng đôi mắt nhìn nàng chằm chằm, si ngốc nhìn nàng.
“Ưm...” Mộ Bối Nhi vừa tỉnh ngủ đã cảm thấy hoảng sợ, mặc kệ là ai, vừa ngủ dậy
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/189
|