Vọng Tinh Các tọa lạc không xa tẩm cung của vương thượng, mỹ danh rằng đây là vương thượng đối với Vọng Tinh Các tín nhiệm, nhưng bất quá là dời vào hoàng cung để dễ dàng giám thị mà thôi. Ngay cả người bên cạnh Bối Nhi cũng đều là người của Mặc Vương, luôn cố ý hay vô tình nói Mặc Vương cỡ nào anh minh thần võ, muốn tẩy não Bối Nhi để ngày sau nguyện trung thành với Mặc Vương.
Mà lão các chủ dùng thái độ mặc kệ để xử lý những chuyện này, chút việc nhỏ này cũng không giải quyết tốt, vậy cũng không xứng là người thừa kế đời sau.
“Sư phụ.” Bối Nhi cung cung kính kính hành lễ với lão các chủ, cúi đầu chờ lão các chủ ra chỉ thị.
Thế giới này rất coi trọng hiếu đạo, từ đáy lòng Bối Nhi cũng cảm kích ân dưỡng dục của lão các chủ, mỗi ngày dù sớm hay muộn cũng đến thỉnh an chưa bao giờ đứt đoạn.
“Ngồi đi. Hôm nay gặp được chuyện gì?” Lão các chủ trời sinh mất đi khứu giác, vị giác và xúc giác,nhưng không biết vì sao hắn vẫn già đi nhanh chóng hơn nữa còn dự cảm được ngày mình chết không xa.
“Sư phụ, hôm nay con gặp được một người thiếu niên.”
“Chỗ nào?”
“Một tòa cung điện hoang phế đã lâu, có lẽ ở phía Tây Nam.”
Thật lâu, lão các chủ cũng không nói gì.
“Sư phụ?”
“Ngày sau không cần cùng hắn tiếp xúc nhiều, đã biết?”
Bối Nhi cảm giác sư phụ giống như biết thiếu niên này là ai, đối với hắn còn có chút mắc nợ, chẳng qua vì sao không đồng ý nàng tiếp xúc?
Nàng vẫn luôn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng thật vất vả gặp được người muốn tìm dù thế nào cũng không thể buông tha: “Sư phụ, đây là vì sao? Khanh Nhi luôn cảm thấy sau này bản thân và hắn sẽ cùng một nhịp thở.”
Sau này Bối Nhi nhất định sẽ đi tìm thiếu niên này, làm sao có khả năng không cùng một nhịp thở.
Người của Vọng Tinh Các đều tin thiên mệnh, Bối Nhi vừa nói ra lời này, lão các chủ lập tức coi trọng, tâm tình càng thêm trầm trọng và phức tạp.
“Cũng là lúc con nên biết được những việc này.”
Thiếu niên này tên là Mặc Khí là vị hoàng tử thứ tư. Bất quá ý tứ của Mặc Vương lại rất rõ ràng, đây là hắn muốn vứt bỏ, không thích hài tử mà nguyên nhân lại có quan hệ với Vọng Tinh Các.
Các triều đại Mặc Vương đều thích làm một việc, đó chính là gọi người của Vọng Tinh Các tới bói toán cho hoàng tử hoàng nữ mới sinh ra. Loại bói toán này xưa nay đều là bí ẩn, chỉ có các chủ Vọng Tinh Các và Mặc Vương biết được.
Mà nguyên nhân Mặc Vương vứt bỏ Mặc Khí chính là bởi vì sau khi lão các chủ bói toán cho Mặc Khí kết quả là ‘mệnh giết phụ mẫu’. Huyết mạch vương triều Mặc thị sẽ vì hắn mà suy bại, ngay cả Vọng Tinh Các có một ngày cũng sẽ bị hắn hủy diệt.
Mặc Vương vừa nghe xong, vô cùng ức giận, ngay lập tức muốn dìm chết hài tử này, lão các chủ nhất thời không đành lòng nên ngăn trở.
Chẳng qua, chân tướng lão các chủ nói với Bối Nhi lại là ‘Mặc Khí sẽ hành thích vua, huyết tẩy toàn bộ Mặc thị’.
Lúc ấy hắn đã chấn kinh rồi, khi nói với Mặc Vương còn tương đối uyển chuyển, cũng từng nghĩ tới tùy ý để Mặc Vương nhẫn tâm giết đứa nhỏ này, nhưng nhìn Mặc Khí vẫn là trẻ mới sinh, hắn lại không đành lòng.
Sau đó Mặc Vương đặt tên cho hài tử là Mặc Khí, hơn nữa bỏ mặc Mặc Khí và mẫu phi của hắn đang được sủng ái nhất lúc bấy giờ, tùy ý bọn họ ở cung điện kia tự sinh tự diệt. Thái độ của Mặc Vương rất rõ
Mà lão các chủ dùng thái độ mặc kệ để xử lý những chuyện này, chút việc nhỏ này cũng không giải quyết tốt, vậy cũng không xứng là người thừa kế đời sau.
“Sư phụ.” Bối Nhi cung cung kính kính hành lễ với lão các chủ, cúi đầu chờ lão các chủ ra chỉ thị.
Thế giới này rất coi trọng hiếu đạo, từ đáy lòng Bối Nhi cũng cảm kích ân dưỡng dục của lão các chủ, mỗi ngày dù sớm hay muộn cũng đến thỉnh an chưa bao giờ đứt đoạn.
“Ngồi đi. Hôm nay gặp được chuyện gì?” Lão các chủ trời sinh mất đi khứu giác, vị giác và xúc giác,nhưng không biết vì sao hắn vẫn già đi nhanh chóng hơn nữa còn dự cảm được ngày mình chết không xa.
“Sư phụ, hôm nay con gặp được một người thiếu niên.”
“Chỗ nào?”
“Một tòa cung điện hoang phế đã lâu, có lẽ ở phía Tây Nam.”
Thật lâu, lão các chủ cũng không nói gì.
“Sư phụ?”
“Ngày sau không cần cùng hắn tiếp xúc nhiều, đã biết?”
Bối Nhi cảm giác sư phụ giống như biết thiếu niên này là ai, đối với hắn còn có chút mắc nợ, chẳng qua vì sao không đồng ý nàng tiếp xúc?
Nàng vẫn luôn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện nhưng thật vất vả gặp được người muốn tìm dù thế nào cũng không thể buông tha: “Sư phụ, đây là vì sao? Khanh Nhi luôn cảm thấy sau này bản thân và hắn sẽ cùng một nhịp thở.”
Sau này Bối Nhi nhất định sẽ đi tìm thiếu niên này, làm sao có khả năng không cùng một nhịp thở.
Người của Vọng Tinh Các đều tin thiên mệnh, Bối Nhi vừa nói ra lời này, lão các chủ lập tức coi trọng, tâm tình càng thêm trầm trọng và phức tạp.
“Cũng là lúc con nên biết được những việc này.”
Thiếu niên này tên là Mặc Khí là vị hoàng tử thứ tư. Bất quá ý tứ của Mặc Vương lại rất rõ ràng, đây là hắn muốn vứt bỏ, không thích hài tử mà nguyên nhân lại có quan hệ với Vọng Tinh Các.
Các triều đại Mặc Vương đều thích làm một việc, đó chính là gọi người của Vọng Tinh Các tới bói toán cho hoàng tử hoàng nữ mới sinh ra. Loại bói toán này xưa nay đều là bí ẩn, chỉ có các chủ Vọng Tinh Các và Mặc Vương biết được.
Mà nguyên nhân Mặc Vương vứt bỏ Mặc Khí chính là bởi vì sau khi lão các chủ bói toán cho Mặc Khí kết quả là ‘mệnh giết phụ mẫu’. Huyết mạch vương triều Mặc thị sẽ vì hắn mà suy bại, ngay cả Vọng Tinh Các có một ngày cũng sẽ bị hắn hủy diệt.
Mặc Vương vừa nghe xong, vô cùng ức giận, ngay lập tức muốn dìm chết hài tử này, lão các chủ nhất thời không đành lòng nên ngăn trở.
Chẳng qua, chân tướng lão các chủ nói với Bối Nhi lại là ‘Mặc Khí sẽ hành thích vua, huyết tẩy toàn bộ Mặc thị’.
Lúc ấy hắn đã chấn kinh rồi, khi nói với Mặc Vương còn tương đối uyển chuyển, cũng từng nghĩ tới tùy ý để Mặc Vương nhẫn tâm giết đứa nhỏ này, nhưng nhìn Mặc Khí vẫn là trẻ mới sinh, hắn lại không đành lòng.
Sau đó Mặc Vương đặt tên cho hài tử là Mặc Khí, hơn nữa bỏ mặc Mặc Khí và mẫu phi của hắn đang được sủng ái nhất lúc bấy giờ, tùy ý bọn họ ở cung điện kia tự sinh tự diệt. Thái độ của Mặc Vương rất rõ
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/189
|