Đi được nửa đường thì gặp người trong bộ lạc, bọn họ đều tới tìm nàng nhưng mà bọn Lang Kỳ đều không ở trong đó.
Nghe những người tới tìm nàng nói, sau khi Kim Bằng trở về đã bị Lang Kỳ và Hổ Hùng hành hung một trận, Kim Bằng không đánh trả, chống đỡ cơ thể bị đánh kiên trì ra ngoài tìm nàng. Nhưng mà không biết đại xà kia dùng phương pháp gì che dấu mùi của bọn họ cho nên các tộc nhân đành phải lấy chỗ thất lạc làm tâm, mở rộng tìm kiếm ra xung quanh.
Hải Bối Nhi sờ sờ con rắn nhỏ màu trắng bạc trên cổ tay, trong lòng nàng có chút áy náy, bởi vì chính mình làm mọi người mệt nhọc, càng hạ quyết tâm phải trợ giúp bộ lạc Di Nguyệt phát triển thật tốt.
Con rắn nhỏ giống như cảm nhận được quyết tâm của Hải Bối Nhi, cọ cọ vào lòng bàn tay của nàng.
“Bối Nhi! Ngươi không có việc gì thì tốt rồi!” Kim Bằng là người đầu tiên đuổi tới, hắn đi rất gấp gáp, tới trước mặt Hải Bối Nhi, đôi mắt lập tức đỏ, một thú nhân cao ngạo như vậy có lẽ trong lòng vô cùng áy náy, hắn như vậy mà lại để giống cái bảo hộ.
“Ta không có việc gì, ta rất tốt!” Hải Bối Nhi mỉm cười, kéo tay Kim Bằng, nhẹ nhàng nắm lấy, vỗ về trấn an.
“Đây là?” Kim Bằng tinh mắt, lập tức thấy con rắn nhỏ quấn quanh trên cổ tay của nàng, âm thầm cảnh giác.
Con rắn nhỏ ngẩng đầu lên, lưỡi rắn thè ra, tất nhiên cũng đã nhận ra Kim Bằng.
“Hắn không phải là kẻ địch, trở lại bộ lạc ta sẽ chậm rãi giải thích với các ngươi.” Hải Bối Nhi nhìn một xà một người giằng co, có chút đau đầu. Nàng không cho đại xà hóa hình người bồi nàng chính là sợ Kim Bằng thấy sẽ lập tức đánh nhau trước, nhưng mà nàng thật sự đã quên mất cảm giác của thú nhân đều vô cùng nhạy bén.
Nếu Hải Bối Nhi nói không phải là kẻ địch, Kim Bằng cũng thoáng thả lỏng một chút nhưng mà vẫn luôn luôn cảnh giác, miễn cho đại xà này đột nhiên làm khó dễ.
Nhóm Đại Tư Tế nhận được tin tức Hải Bối Nhi bình an trở về đều vui quá mà khóc, các nàng tin tưởng chắc chắn Hải Bối Nhi là sứ giả Thần Thú phái tới, tình cảm giữa các nàng và Hải Bối Nhi cũng thâm hậu, nàng xảy ra chuyện các nàng cũng đều lo lắng không thôi. Vô cùng may mắn chính là Hải Bối Nhi không có chuyện gì.
Lang Kỳ và Hổ Hùng về đến nhà, thấy Hải Bối Nhi lập tức ôm nàng thật chặt, bọn họ vô cùng tự trách, nhiệm vụ của giống đực chính là phải bảo vệ giống cái của mình, nếu không phải bọn họ không chăm sóc kỹ Hải Bối Nhi, nàng cũng sẽ không xảy ra chuyện.
“Ta không có việc gì, hắn không có tổn thương ta!” An ủi thật tốt một trận mới làm hai thú nhân buông tay rồi dưới ánh mắt của mấy nam nhân lại tỉ mỉ giải thích lai lịch của đại xà và những chuyện nàng đã trải qua mấy ngày nay.
“Ta muốn nhìn một chút xem thương thế trên người ngươi đã đỡ hơn chưa!” Lang Kỳ vừa nghe thấy Hải Bối Nhi bị thương, sốt ruột không chịu được, sống chết muốn xem vết thương của nàng, còn tiến lên lột y phục của nàng ra.
Mặt Hải Bối Nhi lúc đỏ lúc hồng, trong phòng tính cả đại xà tổng cộng có bốn giống đực, nàng làm sao lại không biết xấu hổ làm chuyện
Nghe những người tới tìm nàng nói, sau khi Kim Bằng trở về đã bị Lang Kỳ và Hổ Hùng hành hung một trận, Kim Bằng không đánh trả, chống đỡ cơ thể bị đánh kiên trì ra ngoài tìm nàng. Nhưng mà không biết đại xà kia dùng phương pháp gì che dấu mùi của bọn họ cho nên các tộc nhân đành phải lấy chỗ thất lạc làm tâm, mở rộng tìm kiếm ra xung quanh.
Hải Bối Nhi sờ sờ con rắn nhỏ màu trắng bạc trên cổ tay, trong lòng nàng có chút áy náy, bởi vì chính mình làm mọi người mệt nhọc, càng hạ quyết tâm phải trợ giúp bộ lạc Di Nguyệt phát triển thật tốt.
Con rắn nhỏ giống như cảm nhận được quyết tâm của Hải Bối Nhi, cọ cọ vào lòng bàn tay của nàng.
“Bối Nhi! Ngươi không có việc gì thì tốt rồi!” Kim Bằng là người đầu tiên đuổi tới, hắn đi rất gấp gáp, tới trước mặt Hải Bối Nhi, đôi mắt lập tức đỏ, một thú nhân cao ngạo như vậy có lẽ trong lòng vô cùng áy náy, hắn như vậy mà lại để giống cái bảo hộ.
“Ta không có việc gì, ta rất tốt!” Hải Bối Nhi mỉm cười, kéo tay Kim Bằng, nhẹ nhàng nắm lấy, vỗ về trấn an.
“Đây là?” Kim Bằng tinh mắt, lập tức thấy con rắn nhỏ quấn quanh trên cổ tay của nàng, âm thầm cảnh giác.
Con rắn nhỏ ngẩng đầu lên, lưỡi rắn thè ra, tất nhiên cũng đã nhận ra Kim Bằng.
“Hắn không phải là kẻ địch, trở lại bộ lạc ta sẽ chậm rãi giải thích với các ngươi.” Hải Bối Nhi nhìn một xà một người giằng co, có chút đau đầu. Nàng không cho đại xà hóa hình người bồi nàng chính là sợ Kim Bằng thấy sẽ lập tức đánh nhau trước, nhưng mà nàng thật sự đã quên mất cảm giác của thú nhân đều vô cùng nhạy bén.
Nếu Hải Bối Nhi nói không phải là kẻ địch, Kim Bằng cũng thoáng thả lỏng một chút nhưng mà vẫn luôn luôn cảnh giác, miễn cho đại xà này đột nhiên làm khó dễ.
Nhóm Đại Tư Tế nhận được tin tức Hải Bối Nhi bình an trở về đều vui quá mà khóc, các nàng tin tưởng chắc chắn Hải Bối Nhi là sứ giả Thần Thú phái tới, tình cảm giữa các nàng và Hải Bối Nhi cũng thâm hậu, nàng xảy ra chuyện các nàng cũng đều lo lắng không thôi. Vô cùng may mắn chính là Hải Bối Nhi không có chuyện gì.
Lang Kỳ và Hổ Hùng về đến nhà, thấy Hải Bối Nhi lập tức ôm nàng thật chặt, bọn họ vô cùng tự trách, nhiệm vụ của giống đực chính là phải bảo vệ giống cái của mình, nếu không phải bọn họ không chăm sóc kỹ Hải Bối Nhi, nàng cũng sẽ không xảy ra chuyện.
“Ta không có việc gì, hắn không có tổn thương ta!” An ủi thật tốt một trận mới làm hai thú nhân buông tay rồi dưới ánh mắt của mấy nam nhân lại tỉ mỉ giải thích lai lịch của đại xà và những chuyện nàng đã trải qua mấy ngày nay.
“Ta muốn nhìn một chút xem thương thế trên người ngươi đã đỡ hơn chưa!” Lang Kỳ vừa nghe thấy Hải Bối Nhi bị thương, sốt ruột không chịu được, sống chết muốn xem vết thương của nàng, còn tiến lên lột y phục của nàng ra.
Mặt Hải Bối Nhi lúc đỏ lúc hồng, trong phòng tính cả đại xà tổng cộng có bốn giống đực, nàng làm sao lại không biết xấu hổ làm chuyện
/189
|