Diệp Thần không có bất cứ phản ứng gì, vẫn duy trì một tư thế như cũ, biểu tình cũng không có gì biến hóa, ngay cả quần áo cũng không hề lộn xộn.
Bối Nhi nhìn Diệp Thần, nước mắt cũng chưa từng ngừng rơi. Đột nhiên cô hiểu rõ vì sao chủ của của thân thể này bài xích làm tình như vậy. Trong cuộc đời của cô ấy người đàn ông đầu tiên cũng có thể là người đàn ông cuối cùng luôn làm tình với cô ấy giống như đang cường bạo.
Dần dần Bối Nhi buông tha việc chống cự, giống như một con búp bê vải rách tùy ý để Diệp Thần đùa nghịch.
Trên người người con gái này còn lưu lại những vết thương màu hồng phấn do những lần đánh trước, trên mặt tràn đầy nước mắt, trong ánh mắt cũng không có một tia sáng, chỉ những lúc bị anh cắm vào thật mạnh cô ấy mới phát ra một tiếng mê sảng.
Cho dù như vậy, người con gái này vẫn xinh đẹp lạ thường như cũ.
Diệp Thần không khỏi nghĩ đến mỗi một buổi tối trước đó, có phải cô cũng có phản ứng như thế này hay không?
Đột nhiên anh không có tâm tư tiếp tục làm tình, sau khi qua loa bắn tinh, anh giống như đang trốn tránh cái gì đó, bỏ lại Bối Nhi, bước chân rời đi có chút hỗn loạn.
Đến tận khi không nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Thần nữa, Bối Nhi mới hồi phục lại tinh thần, cắn môi, không tiếng động mà rơi nước mắt, ngón tay bắt lấy khăn trải giường.
Khóc một lúc lâu mới lên nhặt quần áo trên mặt đất lên, mặc vào, trên người cô có thể nói là vết thương cũ chưa tốt đã có vết thương mới, đối mặt với tấm gương trong phòng, cố gắng muốn nở một nụ cười nhưng mà vết thương ở khóe miệng ẩn ẩn đau nhắc nhở cô, khiến cô cười không nổi.
Bước đi có chút hỗn loạn trở về phòng của mình, nằm trên giường nhắm mắt lại, hiện tại cô mệt mỏi quá, cô không muốn công lược người này, cô muốn rời đi…
Ở chỗ hành lang tối tăm, một nửa điếu thuốc lá nằm cô độc trên mặt đất.
Mỗi một lần Diệp Thần làm tình với cô xong sẽ lập tức rời đi nhưng mà hiện tại là cái tình huống gì, vì sao người nên rời đi vẫn còn ngồi ngay ngắn ở bàn ăn, vẻ mặt bắt bẻ nhìn đồ ăn trên bàn.
“Chủ nhân muốn ăn cái gì?” Vẻ mặt Bối Nhi kính cẩn nghe theo, trừ bỏ đôi mắt sưng đỏ và vết thương trên khóe miệng, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng bị đối xử tàn bạo lúc trước.
“Không cần, ngồi xuống.” Trong lòng Diệp Thần thực bực bội nhưng anh lại không biết mình bực bội cái gì, giật chiếc đũa, trên bàn không có một món ăn nào phù hợp sở thích của anh nên càng thêm bực bội, tùy ý ăn một chút rồi đứng dậy rời đi.
Bối Nhi nhìn đồ ăn gần như không được động qua trên bàn ăn, trên mặt có chút lo lắng.
Mẹ Tần đứng bên cạnh, thấy vẻ mặt này của Bối Nhi, trong lòng không khỏi trầm xuống, Bối Nhi không phải là thích thiếu gia Diệp Thần chứ?
Tối khuya, Bối Nhi làm một chén mì bình thường, mang đến thư phòng, do dự mãi mới nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.”
“Chủ nhân, tôi làm một chút mì, người ăn một chút đi.” Bối Nhi nhẹ nhàng đặt mỳ xuống, trong mắt có sự chờ mong nho nhỏ.
“Ừ, đi xuống.” Anh định nói không ăn nhưng trong nháy mắt trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, lại nhìn thấy cô nhu thuận chờ mong, không biết như thế nào lại sửa lại miệng.
Mì rất thơm, anh cầm lấy chiếc đũa đảo hai cái, xuất hiện một quả trứng chần nước sôi.
Thật lâu lúc trước cũng có một người giấu trứng ở dưới mì sợi như vậy.
Thật lâu lúc trước cũng có một người trang trí trong nhà vô cùng ấm áp như vậy.
Thật lâu lúc trước cũng có một người có nét mặt giống như cô vậy.
Chỗ trái tim truyền đến từng cơn đau âm ỉ, bàn tay che khuất đôi mắt.
Anh không nên mặc kệ tiểu gia hỏa này kích động cảm xúc của mình mặc kệ có phải vô tình hay không.
Nhưng vì sao trong lòng còn có sự chờ mong, anh đang chờ mong cái gì?
Bối Nhi nhìn Diệp Thần, nước mắt cũng chưa từng ngừng rơi. Đột nhiên cô hiểu rõ vì sao chủ của của thân thể này bài xích làm tình như vậy. Trong cuộc đời của cô ấy người đàn ông đầu tiên cũng có thể là người đàn ông cuối cùng luôn làm tình với cô ấy giống như đang cường bạo.
Dần dần Bối Nhi buông tha việc chống cự, giống như một con búp bê vải rách tùy ý để Diệp Thần đùa nghịch.
Trên người người con gái này còn lưu lại những vết thương màu hồng phấn do những lần đánh trước, trên mặt tràn đầy nước mắt, trong ánh mắt cũng không có một tia sáng, chỉ những lúc bị anh cắm vào thật mạnh cô ấy mới phát ra một tiếng mê sảng.
Cho dù như vậy, người con gái này vẫn xinh đẹp lạ thường như cũ.
Diệp Thần không khỏi nghĩ đến mỗi một buổi tối trước đó, có phải cô cũng có phản ứng như thế này hay không?
Đột nhiên anh không có tâm tư tiếp tục làm tình, sau khi qua loa bắn tinh, anh giống như đang trốn tránh cái gì đó, bỏ lại Bối Nhi, bước chân rời đi có chút hỗn loạn.
Đến tận khi không nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Thần nữa, Bối Nhi mới hồi phục lại tinh thần, cắn môi, không tiếng động mà rơi nước mắt, ngón tay bắt lấy khăn trải giường.
Khóc một lúc lâu mới lên nhặt quần áo trên mặt đất lên, mặc vào, trên người cô có thể nói là vết thương cũ chưa tốt đã có vết thương mới, đối mặt với tấm gương trong phòng, cố gắng muốn nở một nụ cười nhưng mà vết thương ở khóe miệng ẩn ẩn đau nhắc nhở cô, khiến cô cười không nổi.
Bước đi có chút hỗn loạn trở về phòng của mình, nằm trên giường nhắm mắt lại, hiện tại cô mệt mỏi quá, cô không muốn công lược người này, cô muốn rời đi…
Ở chỗ hành lang tối tăm, một nửa điếu thuốc lá nằm cô độc trên mặt đất.
Mỗi một lần Diệp Thần làm tình với cô xong sẽ lập tức rời đi nhưng mà hiện tại là cái tình huống gì, vì sao người nên rời đi vẫn còn ngồi ngay ngắn ở bàn ăn, vẻ mặt bắt bẻ nhìn đồ ăn trên bàn.
“Chủ nhân muốn ăn cái gì?” Vẻ mặt Bối Nhi kính cẩn nghe theo, trừ bỏ đôi mắt sưng đỏ và vết thương trên khóe miệng, hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng bị đối xử tàn bạo lúc trước.
“Không cần, ngồi xuống.” Trong lòng Diệp Thần thực bực bội nhưng anh lại không biết mình bực bội cái gì, giật chiếc đũa, trên bàn không có một món ăn nào phù hợp sở thích của anh nên càng thêm bực bội, tùy ý ăn một chút rồi đứng dậy rời đi.
Bối Nhi nhìn đồ ăn gần như không được động qua trên bàn ăn, trên mặt có chút lo lắng.
Mẹ Tần đứng bên cạnh, thấy vẻ mặt này của Bối Nhi, trong lòng không khỏi trầm xuống, Bối Nhi không phải là thích thiếu gia Diệp Thần chứ?
Tối khuya, Bối Nhi làm một chén mì bình thường, mang đến thư phòng, do dự mãi mới nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.”
“Chủ nhân, tôi làm một chút mì, người ăn một chút đi.” Bối Nhi nhẹ nhàng đặt mỳ xuống, trong mắt có sự chờ mong nho nhỏ.
“Ừ, đi xuống.” Anh định nói không ăn nhưng trong nháy mắt trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, lại nhìn thấy cô nhu thuận chờ mong, không biết như thế nào lại sửa lại miệng.
Mì rất thơm, anh cầm lấy chiếc đũa đảo hai cái, xuất hiện một quả trứng chần nước sôi.
Thật lâu lúc trước cũng có một người giấu trứng ở dưới mì sợi như vậy.
Thật lâu lúc trước cũng có một người trang trí trong nhà vô cùng ấm áp như vậy.
Thật lâu lúc trước cũng có một người có nét mặt giống như cô vậy.
Chỗ trái tim truyền đến từng cơn đau âm ỉ, bàn tay che khuất đôi mắt.
Anh không nên mặc kệ tiểu gia hỏa này kích động cảm xúc của mình mặc kệ có phải vô tình hay không.
Nhưng vì sao trong lòng còn có sự chờ mong, anh đang chờ mong cái gì?
/189
|