CHƯƠNG 14
Thực ra, Y Lợi Minh không biết bộ đồ thể thao đó từng là đồng phục thể thao lớp của Lâm Nhàn vào năm cuối trung học, Chỉ khi mặc đồng phục lớp, Lâm Nhàn đáng thương mới không quá khác biệt so với bạn cùng lớp.
Cho nên, trước kia Lâm Nhàn rất thích mặc đồng phục. Hiện tại, Lâm Nhàn vẫn thích mặc nó vì trang phục thể thao giúp di chuyển và trốn thoát dễ dàng hơn.
“Làm sao vậy, anh Lợi Minh?”
Lâm Nhàn thản nhiên hỏi, sau đó đi ngang qua hắn, đối diện cửa phòng là bàn bếp. Cô rót một cốc nước rồi tựa người vào bàn uống một ngụm. Rõ ràng là cô ấy không muốn rót một ly cho Y Lợi Minh.
Y Lợi Minh kiềm chế và mỉm cười nói “Tập Doanh muốn gặp cô.”
Lâm Nhàn cười nhẹ nhàng, nghiêng đầu nhìn Y Lợi Minh và không nói gì.
Y Lợi Minh nhíu mày “Cô có ý tứ gì?”
Lâm Nhàn dứt khoát kéo chiếc ghế phía sau ra, ngồi xuống và nhẹ nhàng nói “Hãy để họ tự mình đến gặp tôi.”
Y Lợi Minh “Hả?”
“Tôi mặc kệ cô cùng cô ấy có làm giao dịch gì, nhưng cô cần hiểu được một đạo lý. Hiện tại. là ai đang cầu ai?”
Y Lợi Minh cười lạnh một tiếng “Cô thực sự cho rằng tôi không thể làm gì cô sao?”
Ngón cái tay phải Lâm Nhàn nhẹ nhàng cọ xát ly pha lê, hỏi “Anh tính giết tôi à?”
Y Lợi Minh “????”. Điều đó thực sự không cần thiết.
Lâm Nhàn cũng ngạc nhiên “Một khi không phải như vậy, anh có thể làm gì tôi?”
Y Lợi Minh “...”
Lâm Nhàn trước đây chỉ cần hắn nói một lời, cô sẽ yên lặng cúi đầu lắng nghe.
Bây giờ, đột nhiên phải nói với cô điều gì đó, Y Lợi Minh nhận ra điều gì cô cũng dám nói.
Nhưng đối phó với Lâm Nhàn, hắn cũng không phải mới lần một lần hai. Bởi vậy, hắn thuần thục lại nhanh nhẹn móc điện thoại di động ra “Tháng này, cô sẽ không được phát tiền lương.”
Lâm Nhàn mặc dù không có làm việc nhiều, nhưng cô ấy vẫn còn một mức lương cố định hàng tháng là 3000 tệ. Rất nhiều thời điểm, 3000 tệ này là số tiền cứu mạng của cô.
Cho nên, Y Lợi Minh biết đây là uy hiếp lớn nhất đối với Lâm Nhàn.
Nhưng mà, người mà ngày trước luôn chọn thỏa hiệp, nay cũng móc di động ra, nhẹ nhàng nói “Được.”
Y Lợi Minh “????”.
Nhìn thấy Lâm Nhàn bên kia nhấn số với vẻ mặt bình tĩnh, hắn tò mò hỏi “Cô đây là đang tìm ai? Cô còn quen biết với sếp tổng bên trên sao?”
Lâm Nhàn gật đầu “Ừ, 123333”
Y Lợi Minh “Hả? Cái gì đó?”
Lâm Nhàn “Chính là ông chủ lớn trong miệng anh gọi Cơ quan thanh tra của sở lao động.”
Y Lợi Minh “....”
Ở Trung Quốc nói rằng, người nghèo sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược sợ kẻ câm, kẻ câm sợ mất mạng.
Ngày xưa, Lâm Nhàn nghèo nên cô sợ Y Lợi Minh. Hiện tại, Lâm Nhàn dường như không sợ gì, kể cả mất đi cả mạng sống.
Y Lợi Minh cho dù có ngạo mạn đến đâu, cũng chỉ có thể chuyển tiền lương cho cô.
Hắn đi về hướng cửa, còn quay đầu lại nói một câu “Cô thật giỏi, cô tự đi mà hẹn gặp bọn họ”
Lâm Nhàn nhấp một ngụm nước, rồi quay đi “Có duyên chắc sẽ gặp lại”
Y Lợi Minh nghẹn ngào thỏa hiệp “....Tôi sẽ hẹn”
/662
|