Diệu Mộng Mộng nói xong lại nhìn Nam Huyền Ngọc đắm đuối, Nam Huyền Ngọc nghe nàng nói thì cũng nhìn nàng ánh mắt cả hai chạm nhau, lúc lâu sau đó Nam Huyền Ngọc rời mắt khỏi nàng, hắn nhanh nhanh chóng chóng đứng dậy rời đi trong chớp mắt không cả để lại lời nào cho nàng.
Diệu Mộng Mộng đần mặt ra: "..." Mình đã làm gì đâu? Sao chạy đi phản ứng như đột nhiên đau bụng mắc ị vậy kìa?
Trích Liên dùng ánh mắt như đại bàng săn mồi nhìn nàng cảnh cáo, sau rời đi theo sau Nam Huyền Ngọc.
Diệu Mộng Mộng: "..." Ta đã làm gì nào!?
...
"Vương gia, người không sao chứ?" Trích Liên đi theo sát Nam Huyền Ngọc, nhìn gương mặt tuấn mỹ lúc trước còn sắc hồng nay lại trở nên trắng bệch thì lo lắng hết sức...
Vương gia sao đột nhiên phát bệnh chứ?
Nam Huyền Ngọc xua xua một tay biểu thị mình không có sao, tay còn lại cầm bình nhỏ từ trong tay áo ra mở nắp dốc thẳng vào miệng, viên thuốc trong bình lập tức rơi trong miệng tiếp xúc ấm nóng ở miệng lập tức tan ra tản ra vị đăng đắng.
Lúc sau cảm thấy cả người dễ chịu hơn, đầu không còn đau cổ họng cũng không có cảm giác muốn nôn nữa Nam Huyền ngọc mới thở ra một hơi, trên khuôn mặt đỡ phần trắng bệch đi.
Nam Huyền Ngọc hắn bất giác đặt tay lên ngực mình vị trí của trái tim.
Sao khi nàng nhìn hắn làm hắn tự dưng căng thẳng như thế? Hơn nữa trái tim hắn còn đập nhanh như xe lao xuống dốc không kiểm soát được vậy...
"Vương gia... người đỡ hơn chưa?" Trích Liên nhíu mày, lên tiếng gọi Nam Huyền Ngọc.
"Đỡ rồi. Trích Liên, lát nữa kêu tổng quản chuẩn bị đồ, bốn ngày nữa đi phủ thừa tướng." Hắn nói xong Trích Liên lập tức ngờ vực, lên tiếng hỏi: "Vương gia, người đây là chấp nhận nữ nhân không tốt đó?"
Rõ ràng nữ nhân tên Diệu Mộng Mộng này khiến danh tiếng vương gia bị vây bẩn hơn thế cái nữ nhân còn làm thiên hạ đồn đại vương gia nhà hắn yếu đuối đến nỗi không một nữ nhân nào để ý, Chính bởi vì nàng một cái nữ nhân vì không muốn bị gả cho vương gia nhu nhược nhà hắn liền tự sát! Vốn là tự sát mà kì quặc lao ra kiệu hoa hỏi ai đâm ta?!
Nói đến đây hắn càng tức hơn! Nữ nhân này vốn không phải người hoàng thượng chỉ định ban hôn cho vương gia! Đáng lẽ Diệu Mộng Mộng phải là cái người mấy ngày trước bước lên kiệu hoa gả cho Hiền vương gia chứ chẳng phải Tình vương gia nhà hắn đâu!
Hôm nay hắn đi điều tra, phát hiện chuyện này do nữ nhân được cho là Thiện Lương, đoan trang hoàng thượng đã định kia cùng Hiền vương gia bày mưu đứng sau, Diệu Mộng Mộng cũng chỉ là quân cờ!
Thêm một cái Diệu gia cấu kết nhau dối lừa hoàng thất!
Đúng là gan thật lớn! Lớn đến làm người ta chán ghét!
Mặc kệ Diệu Mộng Mộng có hay không là đồng phạm hắn cũng không chấp nhận nữ nhân như nàng trở thành người của vương gia đâu!
Vậy mà vương gia giờ đây chấp nhận nữ nhân ấy không chút do dự?
Trích Liên cảm thấy vương gia nhà mình dường như chưa có tỉnh ngủ vẫn còn mê man!
"Trích Liên, ta thấy nàng không như lời đồn đại... mấy ngày qua nàng chẳng phải an phận hay sao? Với lại nàng cũng đã nói nguyện ý cùng ta." Nam Huyền Ngọc nhẹ giọng nói ra, trong giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe làm người say mê kia bình thản lại kiên định khiến Trích Liên có chút bất ngờ.
Trích Liên nhìn vị vương gia bấy lâu mình theo sau trước mắt thật lâu.
Hắn hiện tại nói gì bây giờ? Cái cần nói cũng nói từ mấy ngày trước rồi! Một khi nghe mà không để trong tâm thì có nói bao nhiêu cũng vậy!
Thôi! Chuyện này vẫn cho Quý Phi biết! Và theo dõi thêm nữ nhân Diệu Mộng Mộng kia!
Cuộc nói chuyện chấm dứt tại đây, Nam Huyền Ngọc như thường lệ đến thư phòng xem sách và uống thuốc.
Diệu Mộng Mộng đần mặt ra: "..." Mình đã làm gì đâu? Sao chạy đi phản ứng như đột nhiên đau bụng mắc ị vậy kìa?
Trích Liên dùng ánh mắt như đại bàng săn mồi nhìn nàng cảnh cáo, sau rời đi theo sau Nam Huyền Ngọc.
Diệu Mộng Mộng: "..." Ta đã làm gì nào!?
...
"Vương gia, người không sao chứ?" Trích Liên đi theo sát Nam Huyền Ngọc, nhìn gương mặt tuấn mỹ lúc trước còn sắc hồng nay lại trở nên trắng bệch thì lo lắng hết sức...
Vương gia sao đột nhiên phát bệnh chứ?
Nam Huyền Ngọc xua xua một tay biểu thị mình không có sao, tay còn lại cầm bình nhỏ từ trong tay áo ra mở nắp dốc thẳng vào miệng, viên thuốc trong bình lập tức rơi trong miệng tiếp xúc ấm nóng ở miệng lập tức tan ra tản ra vị đăng đắng.
Lúc sau cảm thấy cả người dễ chịu hơn, đầu không còn đau cổ họng cũng không có cảm giác muốn nôn nữa Nam Huyền ngọc mới thở ra một hơi, trên khuôn mặt đỡ phần trắng bệch đi.
Nam Huyền Ngọc hắn bất giác đặt tay lên ngực mình vị trí của trái tim.
Sao khi nàng nhìn hắn làm hắn tự dưng căng thẳng như thế? Hơn nữa trái tim hắn còn đập nhanh như xe lao xuống dốc không kiểm soát được vậy...
"Vương gia... người đỡ hơn chưa?" Trích Liên nhíu mày, lên tiếng gọi Nam Huyền Ngọc.
"Đỡ rồi. Trích Liên, lát nữa kêu tổng quản chuẩn bị đồ, bốn ngày nữa đi phủ thừa tướng." Hắn nói xong Trích Liên lập tức ngờ vực, lên tiếng hỏi: "Vương gia, người đây là chấp nhận nữ nhân không tốt đó?"
Rõ ràng nữ nhân tên Diệu Mộng Mộng này khiến danh tiếng vương gia bị vây bẩn hơn thế cái nữ nhân còn làm thiên hạ đồn đại vương gia nhà hắn yếu đuối đến nỗi không một nữ nhân nào để ý, Chính bởi vì nàng một cái nữ nhân vì không muốn bị gả cho vương gia nhu nhược nhà hắn liền tự sát! Vốn là tự sát mà kì quặc lao ra kiệu hoa hỏi ai đâm ta?!
Nói đến đây hắn càng tức hơn! Nữ nhân này vốn không phải người hoàng thượng chỉ định ban hôn cho vương gia! Đáng lẽ Diệu Mộng Mộng phải là cái người mấy ngày trước bước lên kiệu hoa gả cho Hiền vương gia chứ chẳng phải Tình vương gia nhà hắn đâu!
Hôm nay hắn đi điều tra, phát hiện chuyện này do nữ nhân được cho là Thiện Lương, đoan trang hoàng thượng đã định kia cùng Hiền vương gia bày mưu đứng sau, Diệu Mộng Mộng cũng chỉ là quân cờ!
Thêm một cái Diệu gia cấu kết nhau dối lừa hoàng thất!
Đúng là gan thật lớn! Lớn đến làm người ta chán ghét!
Mặc kệ Diệu Mộng Mộng có hay không là đồng phạm hắn cũng không chấp nhận nữ nhân như nàng trở thành người của vương gia đâu!
Vậy mà vương gia giờ đây chấp nhận nữ nhân ấy không chút do dự?
Trích Liên cảm thấy vương gia nhà mình dường như chưa có tỉnh ngủ vẫn còn mê man!
"Trích Liên, ta thấy nàng không như lời đồn đại... mấy ngày qua nàng chẳng phải an phận hay sao? Với lại nàng cũng đã nói nguyện ý cùng ta." Nam Huyền Ngọc nhẹ giọng nói ra, trong giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe làm người say mê kia bình thản lại kiên định khiến Trích Liên có chút bất ngờ.
Trích Liên nhìn vị vương gia bấy lâu mình theo sau trước mắt thật lâu.
Hắn hiện tại nói gì bây giờ? Cái cần nói cũng nói từ mấy ngày trước rồi! Một khi nghe mà không để trong tâm thì có nói bao nhiêu cũng vậy!
Thôi! Chuyện này vẫn cho Quý Phi biết! Và theo dõi thêm nữ nhân Diệu Mộng Mộng kia!
Cuộc nói chuyện chấm dứt tại đây, Nam Huyền Ngọc như thường lệ đến thư phòng xem sách và uống thuốc.
/10
|