Tỉnh lại, ta đã xuyên qua rồi, ai, lão đại gia bán vòng tay ơi, ngươi nói lực lượng khó tin đây chính là xuyên qua thời không a?
Ta buồn bực, vấn đề vốn là, bản thân ta xuyên qua đây làm công chúa, có thể tránh được sự thất tình đau khổ mà tiêu sái đùa giỡn các soái ca, nhưng ta muốn xuyên trở lại về hiện đại thì phải làm thế nào đây? Ngất a! Lão nhân gia ngài đúng là để lại cho bổn công chúa ta một vấn đề không nhỏ a.
“Băng Thanh, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?” Thủy Dật Hiên trầm mặc nhìn ta hồi lâu, nãy giờ không nói gì, bây giờ mới mở miệng hỏi.
“Ca ca, ta đang suy nghĩ ta thật là hạnh phúc! Ta có thể có được một ca ca vừa anh tuấn tiêu sái lại vừa vạn phần thương yêu ta như ngươi, quả thực là trời cao ban cho ta phúc khí…” Ta lập tức nói tiếp.
Nói nhảm, có hoàng thượng ca ca cưng chiều thân muội muội như vậy tựa hồ tuyệt vô cận hữu! Tấm tắc, 500 nam sủng mĩ lệ, ta tới đây! Có hoàng thượng ca ca là chỗ dựa, ta có thể ở nơi này tung hoành ngang dọc bắt soái ca về rồi, không ai dám trêu chọc ta, hì hì!
Hừ, Chu Vũ Hằng đáng chết, ngươi không nên bỏ rơi bổn cô nương, bổn cô nương đây mới là không thèm ngươi! Mắc dù ta mất đi một gốc cây cổ thụ, nhưng thu lại là cả một rừng rậm, ha ha ha! Chờ xem, ta ở nơi này có 500 nam sủng, ít nhất mỗi ngày cùng một nam nhân khác nhau lên giường, ngươi tốt nhất là nên chuẩn bị 500 cái nón xanh đi, cho ngươi mắt mũi miệng cũng không thở ra khí! Vừa nghĩ như vậy, trong lòng ta lại tốt hơn một chút.
Nhưng trên thực tế, ta ở đây là lừa mình dối người, Chu Vũ Hằng bây giờ đã không còn là bạn trai của ta, như vậy ta cùng bao nhiêu nam nhân lên giường cũng không tính là cho hắn đội mũ xanh. Có lẽ, nếu hắn tàn nhẫn quyết tâm cùng ta chia tay, thì hẳn hắn cũng không quản sau khi chia tay ta cùng bao nhiêu nam nhân lên giường.
“Thật sự? Ngươi thật sự nghĩ như vậy?” Thủy Dật Hiên nheo đôi mắt vừa tà vừa chính lại nhìn ta, thản nhiên quét qua ta một cái, nhìn không ra vẻ mặt bất hỉ bất nộ của hắn.
Ta buồn bực, vấn đề vốn là, bản thân ta xuyên qua đây làm công chúa, có thể tránh được sự thất tình đau khổ mà tiêu sái đùa giỡn các soái ca, nhưng ta muốn xuyên trở lại về hiện đại thì phải làm thế nào đây? Ngất a! Lão nhân gia ngài đúng là để lại cho bổn công chúa ta một vấn đề không nhỏ a.
“Băng Thanh, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?” Thủy Dật Hiên trầm mặc nhìn ta hồi lâu, nãy giờ không nói gì, bây giờ mới mở miệng hỏi.
“Ca ca, ta đang suy nghĩ ta thật là hạnh phúc! Ta có thể có được một ca ca vừa anh tuấn tiêu sái lại vừa vạn phần thương yêu ta như ngươi, quả thực là trời cao ban cho ta phúc khí…” Ta lập tức nói tiếp.
Nói nhảm, có hoàng thượng ca ca cưng chiều thân muội muội như vậy tựa hồ tuyệt vô cận hữu! Tấm tắc, 500 nam sủng mĩ lệ, ta tới đây! Có hoàng thượng ca ca là chỗ dựa, ta có thể ở nơi này tung hoành ngang dọc bắt soái ca về rồi, không ai dám trêu chọc ta, hì hì!
Hừ, Chu Vũ Hằng đáng chết, ngươi không nên bỏ rơi bổn cô nương, bổn cô nương đây mới là không thèm ngươi! Mắc dù ta mất đi một gốc cây cổ thụ, nhưng thu lại là cả một rừng rậm, ha ha ha! Chờ xem, ta ở nơi này có 500 nam sủng, ít nhất mỗi ngày cùng một nam nhân khác nhau lên giường, ngươi tốt nhất là nên chuẩn bị 500 cái nón xanh đi, cho ngươi mắt mũi miệng cũng không thở ra khí! Vừa nghĩ như vậy, trong lòng ta lại tốt hơn một chút.
Nhưng trên thực tế, ta ở đây là lừa mình dối người, Chu Vũ Hằng bây giờ đã không còn là bạn trai của ta, như vậy ta cùng bao nhiêu nam nhân lên giường cũng không tính là cho hắn đội mũ xanh. Có lẽ, nếu hắn tàn nhẫn quyết tâm cùng ta chia tay, thì hẳn hắn cũng không quản sau khi chia tay ta cùng bao nhiêu nam nhân lên giường.
“Thật sự? Ngươi thật sự nghĩ như vậy?” Thủy Dật Hiên nheo đôi mắt vừa tà vừa chính lại nhìn ta, thản nhiên quét qua ta một cái, nhìn không ra vẻ mặt bất hỉ bất nộ của hắn.
/12
|