Xuyên Qua Gặp Được Thê Tử Như Ý ( Thái Tử Phi Tối Cao 2 )
Chương 2: Tử Thuần Thông Minh Hơn Người
/10
|
Ăn cơm tối xong, tôi kéo Tử Thuần cùng đi nhà sách mua dụng cụ học tập cho hắn rồi dẫn đến trường mua đồng phục.
Chúng tôi đi đến đâu là bị nhòm ngó đến đó, quả thực cũng tại ai đó quá bất bình thường, đặc biết là mái tóc dài tuy đã được cột lên theo kiểu đuôi gà, nhưng vẫn dài như bình thường, hơn nữa hắn lại còn rất đẹp trai.
Tôi tức giận định lên tiếng thì hắn đã nhanh hơn, quát một tiếng :
“ Nhìn cái gì mà nhìn! Cút hết cho ta!”
Phải công nhận lời nói của hắn rất có hiệu lực, vừa dứt lời , mọi người xung quanh người thì vội vàng chạy đi, người thì cúi đầu không dám ngẩng lên. Ài, xem ra, cái danh vương gia cũng không phải là cái danh hão rồi!
Tôi quay sang nhìn người con trai cao hơn mình một cái đầu, do dự không biết có nên nói hay không thì hắn đã quay sang, cau mày hỏi :
“ Có chuyện gì?”
“ Ừm… Vương gia này, tôi nói anh nghe, mái tóc này của anh, rất đẹp, nhưng anh không thể tiếp tục để dài như vậy, sẽ thu hút người đó..” Tôi nuốt nước miếng, rụt cổ nói.
Hắn nghe xong liền không chút do dự, ngay cả suy nghĩ cũng không, trực tiếp từ chối :
“ Mái tóc này, không thể bỏ! Chỉ có nam tử là phạm nhân mới cắt tóc ngắn mà thôi!”
Tôi chán nản chẳng thèm nói nữa. Ài, vương gia đại nhân, nói như ngài thì không phải đàn ông trên toàn thế giới ở hiện đại này đều là tội phạm hết sao? Trời ơi.. tuyệt đối không thể có người thứ ba biết câu này!
Từ biệt thự đến nhà sách không xa nên tôi không định đi xe máy hoặc taxi gì cả, cứ trực tiếp đi bộ đến đó, ai ngờ lại xảy ra nhiều chuyện phiền toái như vậy. Nhưng điều khiến tôi khó hiểu nhất là vì sao Tử Thuần thấy mấy cái xe ô tô hay xe máy đều không hoảng sợ hay hỏi nó là gì như tôi tưởng tượng nhỉ?
“ Ngươi đang nhìn cái gì? Ánh mắt kỳ quái đó là thế nào?”
“ À… này, anh không thấy mấy thứ đó kỳ lạ sao?” Tôi tiện tay chỉ vào chiếc ô tô đang đậu bên kia lề đường.
“ Đó gọi là cái gì ô tô đúng không? Yên tâm, bổn vương đã nghiên cứu tất tần tật từ bách khoa toàn thư rồi, cái thứ gọi là Bách Thư Toàn Khoa cũng được đấy” Tử Thuần lấy tay xoa cằm, hết sức tán thưởng nói.
Tôi giật mình, mắt trợn lên , nhìn chằm chằm vào Tử Thuần :
“ Anh đọc hết nó rồi?”
“ Đương nhiên. Này! Cô làm cái gì vậy! Sao đột nhiên lại ngã?”
“ Hu hu, anh nói là đang đùa đi! Vì cái gì tôi đọc cả nửa năm còn chưa hết, trong một ngày anh đã đọc xong rồi” Tôi cực kỳ ấm ức đấm đá liên tục vào người Tử Thuần, hận không thể giết quách người này đi.
“ Có gì sao? Bổn vương là ai ? Chỉ một cuốn sách nhỏ đó thì nhằm nhò gì so với Tư thư ngũ kinh chứ? Bổn vương một ngày một đêm đã học thuộc hết Tứ thư…. Cái đồ nữ nhân không biết tốt xấu nhà ngươi! Vì sao lại cứ suýt ngất mãi như vậy!”
Tôi nhịn, tôi nhịn. Hắn từ cổ đại tới, thật giả không thể chắc chắn được, nhịn nhịn!
Vào đến nhà sách, tôi lại phải chấp nhận biết bao ánh nhìn đang đổ dồn về phía này, mà đại đa số lại là các thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung , nhìn thấy tôi và Tử Thuần đi cạnh nhau, lại hiểu lầm thành cái gì đó, thế nên trái tim rớt xuống loảng xoảng, còn ánh mắt thì sắc hơn dao bắn về phía tôi làm tôi sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay của Tử Thuần.
Hắn lúc này còn đang chăm chú lựa cặp, thấy tôi đột ngột “sàm sỡ” như vậy, mắt chậm rãi đảo một vòng. Một kẻ đã từng có kinh nghiệm như hắn làm sao không biết, nữ nhân này đang sợ cái gì ?
Ngón tay thon dài trắng muốt nhẹ nhàng đặt cái cặp đen xuống, hắn cầm lấy tay tôi, tiến thẳng về phía đám con gái đó. Tôi hãi hùng nhìn hắn, vương gia đại nhân anh đang làm gì?
Đến trước mặt mấy cô gái đó, Tử Thuần rất tự nhiên chỉ vào mặt tôi, khóe môi nở một nụ cười điên đảo chúng sinh :
“ Mọi người đừng nhìn chằm chằm như vậy, muội muội bảo bối của ta rất sợ”
“ Hả?” Muội muội bảo bối? Từ khi nào tôi thành em gái hắn rồi?
Nhưng mà, sau khi nghe hắn nói xong, mấy bà chị kia có vẻ đã đỡ hơn rất nhiều, ban nãy còn xù lông nhím, bây giờ ai nấy đều yểu điệu , rất nịnh nọt xoa má ta :
“ Ai yêu, anh có cô em gái đáng yêu quá đi mất! Em đẹp thế này, thảo nào anh trai cũng… tuyệt như vậy”
“ A… anh .. anh tên gì vậy? Cho em xin số điện thoại được không ạ?”
“ Anh ơi ~ Quay đây cho em chụp một tấm với!”
Tôi thấy tình hình không ổn, lập tức lôi Tử Thuần rời đi. Cũng may là mấy bà chị đó cũng không có mặt dày đuổi theo, nếu không thật sự tôi phải một cước trúng mặt mấy bà đó! Trên đời này, tôi ghét nhất cái kiểu hám trai như vậy!
“ Được rồi, anh lựa nhanh rồi về, gần mười giờ rồi…” Tôi quay người lại nhắc nhở thì thấy Tử Thuần đang nhìn mình chằm chằm.
Tôi lấy tay sờ sờ lên mặt, lẽ nào mặt tôi dính cái gì sao?
“ Không cần sờ nữa! Ha ha, tiểu nha đầu, thừa nhận đi, có phải đã bị bổn vương làm cho thần hồn điên đảo, nhất kiến chung tình rồi đúng không?”
P/S : Lời văn của Tử Thuần vẫn mang tính chất cổ , bởi vì mới đến đây chưa lâu, nên mình sẽ từ từ chỉnh thành câu văn mang tính chất hiện đại ở những chap sau nhé!
Chúng tôi đi đến đâu là bị nhòm ngó đến đó, quả thực cũng tại ai đó quá bất bình thường, đặc biết là mái tóc dài tuy đã được cột lên theo kiểu đuôi gà, nhưng vẫn dài như bình thường, hơn nữa hắn lại còn rất đẹp trai.
Tôi tức giận định lên tiếng thì hắn đã nhanh hơn, quát một tiếng :
“ Nhìn cái gì mà nhìn! Cút hết cho ta!”
Phải công nhận lời nói của hắn rất có hiệu lực, vừa dứt lời , mọi người xung quanh người thì vội vàng chạy đi, người thì cúi đầu không dám ngẩng lên. Ài, xem ra, cái danh vương gia cũng không phải là cái danh hão rồi!
Tôi quay sang nhìn người con trai cao hơn mình một cái đầu, do dự không biết có nên nói hay không thì hắn đã quay sang, cau mày hỏi :
“ Có chuyện gì?”
“ Ừm… Vương gia này, tôi nói anh nghe, mái tóc này của anh, rất đẹp, nhưng anh không thể tiếp tục để dài như vậy, sẽ thu hút người đó..” Tôi nuốt nước miếng, rụt cổ nói.
Hắn nghe xong liền không chút do dự, ngay cả suy nghĩ cũng không, trực tiếp từ chối :
“ Mái tóc này, không thể bỏ! Chỉ có nam tử là phạm nhân mới cắt tóc ngắn mà thôi!”
Tôi chán nản chẳng thèm nói nữa. Ài, vương gia đại nhân, nói như ngài thì không phải đàn ông trên toàn thế giới ở hiện đại này đều là tội phạm hết sao? Trời ơi.. tuyệt đối không thể có người thứ ba biết câu này!
Từ biệt thự đến nhà sách không xa nên tôi không định đi xe máy hoặc taxi gì cả, cứ trực tiếp đi bộ đến đó, ai ngờ lại xảy ra nhiều chuyện phiền toái như vậy. Nhưng điều khiến tôi khó hiểu nhất là vì sao Tử Thuần thấy mấy cái xe ô tô hay xe máy đều không hoảng sợ hay hỏi nó là gì như tôi tưởng tượng nhỉ?
“ Ngươi đang nhìn cái gì? Ánh mắt kỳ quái đó là thế nào?”
“ À… này, anh không thấy mấy thứ đó kỳ lạ sao?” Tôi tiện tay chỉ vào chiếc ô tô đang đậu bên kia lề đường.
“ Đó gọi là cái gì ô tô đúng không? Yên tâm, bổn vương đã nghiên cứu tất tần tật từ bách khoa toàn thư rồi, cái thứ gọi là Bách Thư Toàn Khoa cũng được đấy” Tử Thuần lấy tay xoa cằm, hết sức tán thưởng nói.
Tôi giật mình, mắt trợn lên , nhìn chằm chằm vào Tử Thuần :
“ Anh đọc hết nó rồi?”
“ Đương nhiên. Này! Cô làm cái gì vậy! Sao đột nhiên lại ngã?”
“ Hu hu, anh nói là đang đùa đi! Vì cái gì tôi đọc cả nửa năm còn chưa hết, trong một ngày anh đã đọc xong rồi” Tôi cực kỳ ấm ức đấm đá liên tục vào người Tử Thuần, hận không thể giết quách người này đi.
“ Có gì sao? Bổn vương là ai ? Chỉ một cuốn sách nhỏ đó thì nhằm nhò gì so với Tư thư ngũ kinh chứ? Bổn vương một ngày một đêm đã học thuộc hết Tứ thư…. Cái đồ nữ nhân không biết tốt xấu nhà ngươi! Vì sao lại cứ suýt ngất mãi như vậy!”
Tôi nhịn, tôi nhịn. Hắn từ cổ đại tới, thật giả không thể chắc chắn được, nhịn nhịn!
Vào đến nhà sách, tôi lại phải chấp nhận biết bao ánh nhìn đang đổ dồn về phía này, mà đại đa số lại là các thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung , nhìn thấy tôi và Tử Thuần đi cạnh nhau, lại hiểu lầm thành cái gì đó, thế nên trái tim rớt xuống loảng xoảng, còn ánh mắt thì sắc hơn dao bắn về phía tôi làm tôi sợ hãi ôm chặt lấy cánh tay của Tử Thuần.
Hắn lúc này còn đang chăm chú lựa cặp, thấy tôi đột ngột “sàm sỡ” như vậy, mắt chậm rãi đảo một vòng. Một kẻ đã từng có kinh nghiệm như hắn làm sao không biết, nữ nhân này đang sợ cái gì ?
Ngón tay thon dài trắng muốt nhẹ nhàng đặt cái cặp đen xuống, hắn cầm lấy tay tôi, tiến thẳng về phía đám con gái đó. Tôi hãi hùng nhìn hắn, vương gia đại nhân anh đang làm gì?
Đến trước mặt mấy cô gái đó, Tử Thuần rất tự nhiên chỉ vào mặt tôi, khóe môi nở một nụ cười điên đảo chúng sinh :
“ Mọi người đừng nhìn chằm chằm như vậy, muội muội bảo bối của ta rất sợ”
“ Hả?” Muội muội bảo bối? Từ khi nào tôi thành em gái hắn rồi?
Nhưng mà, sau khi nghe hắn nói xong, mấy bà chị kia có vẻ đã đỡ hơn rất nhiều, ban nãy còn xù lông nhím, bây giờ ai nấy đều yểu điệu , rất nịnh nọt xoa má ta :
“ Ai yêu, anh có cô em gái đáng yêu quá đi mất! Em đẹp thế này, thảo nào anh trai cũng… tuyệt như vậy”
“ A… anh .. anh tên gì vậy? Cho em xin số điện thoại được không ạ?”
“ Anh ơi ~ Quay đây cho em chụp một tấm với!”
Tôi thấy tình hình không ổn, lập tức lôi Tử Thuần rời đi. Cũng may là mấy bà chị đó cũng không có mặt dày đuổi theo, nếu không thật sự tôi phải một cước trúng mặt mấy bà đó! Trên đời này, tôi ghét nhất cái kiểu hám trai như vậy!
“ Được rồi, anh lựa nhanh rồi về, gần mười giờ rồi…” Tôi quay người lại nhắc nhở thì thấy Tử Thuần đang nhìn mình chằm chằm.
Tôi lấy tay sờ sờ lên mặt, lẽ nào mặt tôi dính cái gì sao?
“ Không cần sờ nữa! Ha ha, tiểu nha đầu, thừa nhận đi, có phải đã bị bổn vương làm cho thần hồn điên đảo, nhất kiến chung tình rồi đúng không?”
P/S : Lời văn của Tử Thuần vẫn mang tính chất cổ , bởi vì mới đến đây chưa lâu, nên mình sẽ từ từ chỉnh thành câu văn mang tính chất hiện đại ở những chap sau nhé!
/10
|