Edit: Kiri
“Chu Kính, huynh ra ngoài nói gì vậy?” Nàng hỏi.
“Không nói gì cả.”
“Huynh đừng lừa muội, muội thấy rõ ràng hắn cười rất đáng khinh, chắc chắn không phải chuyện hay ho.” Phi Yến vẫn rất tò mò.
Nhưng Công Tôn Sách cũng đã nhìn ra được một chút, chuyện như thế này không nên để cho một cô nương biết.
“Nếu đã biết là không phải chuyện hay thì muội đừng hỏi nữa.”
“Không phải là hắn chết trên giường chứ?” Người hiện đại dù sao cũng khác người cổ đại. Phi Yến vừa dứt lời, Công Tôn Sách đã phun sạch trà trong miệng, ho sặc sụa.
Chu Kính sắc mặt ửng đỏ lui sang bên cạnh, ra vẻ như mình không nghe thấy gì.
Phi Yến biết đã nói lời không ổn nên xấu hổ cười cười.
Chuyện này phải trách đứa em của nàng nha, nếu không phải do nó suốt ngày ăn nói bừa bãi làm mình cũng quen miệng thì sao có thể thốt ra câu này.
Phi Yến rất không nghĩa khí mà đẩy vấn đề này cho người khác.
Công Tôn Sách giả vờ như không nghe thấy nàng nói, chủ yếu là do hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.
“Hai người xem, những người liên quan đến vụ án năm đó, hầu như đều đã chết. Khâm sai đại nhân đã chết.” Công Tôn Sách lấy một cái chén đặt xuống bàn.
“Cả nhà Chu Huyện lệnh đều đã chết. Cha mẹ Tô Hữu Ninh đã chết. Dương tri phủ đã chết. Thổ phỉ Nhị Long sơn đều đã chết. Thậm chí ngay cả cả nhà Tô lão Nhị đều bị độc chết.” Công Tôn Sách nói một câu lại lấy thêm một cái chén.
Nhìn mấy cái chén này, mọi người đều thở dài: “Nhiều người chết như thế, bây giờ người duy nhất biết rõ sự việc chỉ còn Tô Hữu Ninh. Chúng ta giả sử là có người giúp cô ta, vậy thì người đó là ai.”
Công Tôn Sách lại lấy hai cái chén.
Nhìn số lượng chén Phi Yến Phi Yến nói: “Ít nhất chúng ta vẫn có hai manh mối.”
Nếu hôm nay có thể tra ra gì đó trong hồ sơ thì có lẽ chúng ta sẽ có thu hoạch lớn hơn.”
“Huynh nghi ngờ là còn có người chết bởi độc dược này?” Chu Kính hỏi.
“Đúng, nếu còn có người khác bị loại độc này độc chết thì chúng ta có thể điều tra tỉ mỉ. Có khi sẽ tìm được đầu mối mới, tìm được manh mối liên quan đến người giúp đỡ kia.”
Ba người phân tích một lúc thì nhận thấy không hẳn là không có manh mối, đoạn đường phía trước cũng không đến nỗi mù mờ như thế, đều nở nụ cười.
“Ba người thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng.” Phi Yến tổng kết.
Công Tôn Sách bĩu môi: “Gia Cát Lượng là ai? Bao Chửng? Ta đây không thừa nhận mình là thợ giày.
Chu Kính cũng hài hước hiếm thấy: “Ta cũng không thừa nhận.”
Phi Yến thấy hai người như vậy liền cười: “Được rồi được rồi. Hai người đều có lý. Tuy rằng Bao Chửng thông minh, cũng không bằng Gia Cát Lượng đâu! Chúng ta nhất định còn mạnh hơn hắn.”
“So với ai đều không quan trọng. Quan trọng là … chúng ta nên làm gì đây?”
“À nếu đã vậy thì cơm nước xong rồi đến nha môn đi.”
Thấy ba người đi rồi quay lại, mấy người Lão Vu hơi bất ngờ, nhưng mấy người Phi Yến cũng hơi ngạc nhiên vì Vương bộ đầu cũng đã quay lại.
Mấy người nhìn nhau cười.
“Thế nào rồi?”
“Trước tiên nói về hộ tịch đi, chúng ta đã tìm được người tên Triệu Khản ở thôn Triệu gia này, ba mươi hai tuổi, không có vợ. Mười năm trước mới đến đó. Không có vấn đề gì. Mặt khác cũng có vài vụ bị trúng loại độc kia. Trừ nhà Tô lão nhị và những hồ sơ khác chưa điều tra được thì hẳn là có sáu.”
“Độc giống nhau?” Công Tôn Sách nhìn người khám nghiệm tử thi.
Ông lão gật đầu: “Độc giống nhau. Lúc ấy thật ra ta cũng hoài nghi nhưng những vụ này đều đã tìm được hung thủ nên ta mới bỏ qua.”
“Trí nhớ của ngài thật tốt.” Phi Yến cảm khái.
“Ăn nhiều quả óc chó bổ não.” Ông lão cười tủm tỉm, một bộ dạng chỉ giáo.
Phi Yến hơi sửng sốt rồi lập tức nở nụ cười.
Ông lão này cũng khá thú vị đấy chứ.
Công Tôn Sách cẩn thận xem mấy bộ hồ sơ này, có thể thấy người chết đều là nam nhân trong nhà. Hơn nữa, hầu hết đều là người từ nơi khác đến Hàng Châu.
Thấy Công Tôn Sách rất chăm chú, Phi Yến hỏi: “Có thu hoạch không?”
“Có hai điểm giống nhau, một là nam nhân khỏe mạnh, hai là người đến từ nơi khác.”
“Vậy thì Triệu Khản cũng khá thích hợp đấy.” Phi Yến cũng không giống như nói đùa.
“Người phù hợp tiêu chuẩn này nhiều lắm.”
Mấy vụ án này đều đã giải quyết xong, động cơ cũng không giống nhau.
Công Tôn Sách vừa tiếp tục xem vừa nêu lên vài ý kiến.
Mấy người nghiên cứu hồ sơ xong đã khuya lắm rồi. Thấy Vương Bộ đầu hơi sốt ruột Phi Yến liền mỉm cười nói vợ chồng hai người thật ân ái.
Sau khi cáo biệt mấy người trong nha môn, ba người liền rời đi.
Đêm đã khuya, Phi Yến thấy hơi lạnh, xoa xoa hai tay.
“Thời tiết lạnh rồi, mai mang thêm áo choàng đi, lúc về sẽ đỡ lạnh hơn.” Công Tôn Sách thấy vậy nên bước nhanh hơn.
Tiểu nhị thấy họ về muộn như thế, có chút không vui nhưng cũng không tỏ vẻ gì, thương nhân qua đây rất nhiều, ai biết có phải là nhân vật lớn nào không. Đây cũng là điều được chưởng quầy ân cần dạy bảo.
Phi Yến mệt nhọc suốt một ngày, sau khi rửa mặt liền nghĩ lại các chi tiết về vụ án. Nghĩ một lát liền ngủ thiếp đi.
Lần này đến Hàng Châu, không trải qua quá nhiều chuyện nhưng chuyện Tô Hữu Ninh lại không có tiến triển gì. Trước đây đòi đi theo là có mấy nguyên nhân, lúc đó còn nghĩ rằng Tô Hữu Ninh dùng kho báu linh tinh gì đó để dụ Hoàng đế, nhưng hiện tại thì khả năng đó không cao. Đối với mấy chuyện thám hiểm kho báu, Phi Yến luôn luôn có thêm chút nhiệt tình.
Trước đây nàng đi theo con đường trộm mộ này, trừ vì đứa em trai Lệ Chi cũng bởi vì nàng thật sự có hứng thú với chuyện đó, lại còn rất có thiên phú, thế mà chuyện kho báu ở đây lại có tỉ lệ rất nhỏ.
Nhưng nếu nàng đã tới Hàng Châu này thì nhất định sẽ điều tra ra.
Nghĩ đến Chu Kính và Công Tôn Sách, nàng mỉm cười, hai cộng sự rất tốt đó.
Ba người bọn họ cùng nhau tra án, rõ ràng là rất thoải mái, điều tra án, cũng phần nào dựa vào cảm giác, không thể chỉ vì một động tác của người khác đã nghĩ tới điều gì đó rồi tìm ra bằng chứng luôn được. Vận may phải rất tốt cơ. Bao Chửng người ta là nam chính đó nhưng nàng thì khác, vẫn cứ cần tỉ mỉ cẩn thận.
“Chu Kính, huynh ra ngoài nói gì vậy?” Nàng hỏi.
“Không nói gì cả.”
“Huynh đừng lừa muội, muội thấy rõ ràng hắn cười rất đáng khinh, chắc chắn không phải chuyện hay ho.” Phi Yến vẫn rất tò mò.
Nhưng Công Tôn Sách cũng đã nhìn ra được một chút, chuyện như thế này không nên để cho một cô nương biết.
“Nếu đã biết là không phải chuyện hay thì muội đừng hỏi nữa.”
“Không phải là hắn chết trên giường chứ?” Người hiện đại dù sao cũng khác người cổ đại. Phi Yến vừa dứt lời, Công Tôn Sách đã phun sạch trà trong miệng, ho sặc sụa.
Chu Kính sắc mặt ửng đỏ lui sang bên cạnh, ra vẻ như mình không nghe thấy gì.
Phi Yến biết đã nói lời không ổn nên xấu hổ cười cười.
Chuyện này phải trách đứa em của nàng nha, nếu không phải do nó suốt ngày ăn nói bừa bãi làm mình cũng quen miệng thì sao có thể thốt ra câu này.
Phi Yến rất không nghĩa khí mà đẩy vấn đề này cho người khác.
Công Tôn Sách giả vờ như không nghe thấy nàng nói, chủ yếu là do hắn cũng không biết nên trả lời như thế nào.
“Hai người xem, những người liên quan đến vụ án năm đó, hầu như đều đã chết. Khâm sai đại nhân đã chết.” Công Tôn Sách lấy một cái chén đặt xuống bàn.
“Cả nhà Chu Huyện lệnh đều đã chết. Cha mẹ Tô Hữu Ninh đã chết. Dương tri phủ đã chết. Thổ phỉ Nhị Long sơn đều đã chết. Thậm chí ngay cả cả nhà Tô lão Nhị đều bị độc chết.” Công Tôn Sách nói một câu lại lấy thêm một cái chén.
Nhìn mấy cái chén này, mọi người đều thở dài: “Nhiều người chết như thế, bây giờ người duy nhất biết rõ sự việc chỉ còn Tô Hữu Ninh. Chúng ta giả sử là có người giúp cô ta, vậy thì người đó là ai.”
Công Tôn Sách lại lấy hai cái chén.
Nhìn số lượng chén Phi Yến Phi Yến nói: “Ít nhất chúng ta vẫn có hai manh mối.”
Nếu hôm nay có thể tra ra gì đó trong hồ sơ thì có lẽ chúng ta sẽ có thu hoạch lớn hơn.”
“Huynh nghi ngờ là còn có người chết bởi độc dược này?” Chu Kính hỏi.
“Đúng, nếu còn có người khác bị loại độc này độc chết thì chúng ta có thể điều tra tỉ mỉ. Có khi sẽ tìm được đầu mối mới, tìm được manh mối liên quan đến người giúp đỡ kia.”
Ba người phân tích một lúc thì nhận thấy không hẳn là không có manh mối, đoạn đường phía trước cũng không đến nỗi mù mờ như thế, đều nở nụ cười.
“Ba người thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng.” Phi Yến tổng kết.
Công Tôn Sách bĩu môi: “Gia Cát Lượng là ai? Bao Chửng? Ta đây không thừa nhận mình là thợ giày.
Chu Kính cũng hài hước hiếm thấy: “Ta cũng không thừa nhận.”
Phi Yến thấy hai người như vậy liền cười: “Được rồi được rồi. Hai người đều có lý. Tuy rằng Bao Chửng thông minh, cũng không bằng Gia Cát Lượng đâu! Chúng ta nhất định còn mạnh hơn hắn.”
“So với ai đều không quan trọng. Quan trọng là … chúng ta nên làm gì đây?”
“À nếu đã vậy thì cơm nước xong rồi đến nha môn đi.”
Thấy ba người đi rồi quay lại, mấy người Lão Vu hơi bất ngờ, nhưng mấy người Phi Yến cũng hơi ngạc nhiên vì Vương bộ đầu cũng đã quay lại.
Mấy người nhìn nhau cười.
“Thế nào rồi?”
“Trước tiên nói về hộ tịch đi, chúng ta đã tìm được người tên Triệu Khản ở thôn Triệu gia này, ba mươi hai tuổi, không có vợ. Mười năm trước mới đến đó. Không có vấn đề gì. Mặt khác cũng có vài vụ bị trúng loại độc kia. Trừ nhà Tô lão nhị và những hồ sơ khác chưa điều tra được thì hẳn là có sáu.”
“Độc giống nhau?” Công Tôn Sách nhìn người khám nghiệm tử thi.
Ông lão gật đầu: “Độc giống nhau. Lúc ấy thật ra ta cũng hoài nghi nhưng những vụ này đều đã tìm được hung thủ nên ta mới bỏ qua.”
“Trí nhớ của ngài thật tốt.” Phi Yến cảm khái.
“Ăn nhiều quả óc chó bổ não.” Ông lão cười tủm tỉm, một bộ dạng chỉ giáo.
Phi Yến hơi sửng sốt rồi lập tức nở nụ cười.
Ông lão này cũng khá thú vị đấy chứ.
Công Tôn Sách cẩn thận xem mấy bộ hồ sơ này, có thể thấy người chết đều là nam nhân trong nhà. Hơn nữa, hầu hết đều là người từ nơi khác đến Hàng Châu.
Thấy Công Tôn Sách rất chăm chú, Phi Yến hỏi: “Có thu hoạch không?”
“Có hai điểm giống nhau, một là nam nhân khỏe mạnh, hai là người đến từ nơi khác.”
“Vậy thì Triệu Khản cũng khá thích hợp đấy.” Phi Yến cũng không giống như nói đùa.
“Người phù hợp tiêu chuẩn này nhiều lắm.”
Mấy vụ án này đều đã giải quyết xong, động cơ cũng không giống nhau.
Công Tôn Sách vừa tiếp tục xem vừa nêu lên vài ý kiến.
Mấy người nghiên cứu hồ sơ xong đã khuya lắm rồi. Thấy Vương Bộ đầu hơi sốt ruột Phi Yến liền mỉm cười nói vợ chồng hai người thật ân ái.
Sau khi cáo biệt mấy người trong nha môn, ba người liền rời đi.
Đêm đã khuya, Phi Yến thấy hơi lạnh, xoa xoa hai tay.
“Thời tiết lạnh rồi, mai mang thêm áo choàng đi, lúc về sẽ đỡ lạnh hơn.” Công Tôn Sách thấy vậy nên bước nhanh hơn.
Tiểu nhị thấy họ về muộn như thế, có chút không vui nhưng cũng không tỏ vẻ gì, thương nhân qua đây rất nhiều, ai biết có phải là nhân vật lớn nào không. Đây cũng là điều được chưởng quầy ân cần dạy bảo.
Phi Yến mệt nhọc suốt một ngày, sau khi rửa mặt liền nghĩ lại các chi tiết về vụ án. Nghĩ một lát liền ngủ thiếp đi.
Lần này đến Hàng Châu, không trải qua quá nhiều chuyện nhưng chuyện Tô Hữu Ninh lại không có tiến triển gì. Trước đây đòi đi theo là có mấy nguyên nhân, lúc đó còn nghĩ rằng Tô Hữu Ninh dùng kho báu linh tinh gì đó để dụ Hoàng đế, nhưng hiện tại thì khả năng đó không cao. Đối với mấy chuyện thám hiểm kho báu, Phi Yến luôn luôn có thêm chút nhiệt tình.
Trước đây nàng đi theo con đường trộm mộ này, trừ vì đứa em trai Lệ Chi cũng bởi vì nàng thật sự có hứng thú với chuyện đó, lại còn rất có thiên phú, thế mà chuyện kho báu ở đây lại có tỉ lệ rất nhỏ.
Nhưng nếu nàng đã tới Hàng Châu này thì nhất định sẽ điều tra ra.
Nghĩ đến Chu Kính và Công Tôn Sách, nàng mỉm cười, hai cộng sự rất tốt đó.
Ba người bọn họ cùng nhau tra án, rõ ràng là rất thoải mái, điều tra án, cũng phần nào dựa vào cảm giác, không thể chỉ vì một động tác của người khác đã nghĩ tới điều gì đó rồi tìm ra bằng chứng luôn được. Vận may phải rất tốt cơ. Bao Chửng người ta là nam chính đó nhưng nàng thì khác, vẫn cứ cần tỉ mỉ cẩn thận.
/70
|