Edit: Kiri
“Vẽ lại chân dung Vương phu tử rồi đến thôn Triệu gia hỏi mọi người xem có ai từng gặp qua hắn ta không. Nếu hắn ta thật sự giết hại những người thương tổn Vân Nương thì nhất định đã từng đến thôn Triệu gia.” Biện pháp này tuy rằng không quá khả quan nhưng còn hơn không làm gì.
“Được, ta sẽ làm ngay.” Từ Bộ đầu lập tức sắp xếp.
“Nhất định chúng ta sẽ tìm được hung thủ thật sự, phá tan kế hoạch của hắn ta.”
Mọi người chia nhau hành động, hôm nay tuy mệt nhưng cũng coi như có kết quả.
Lúc mấy người Từ Bộ đầu quay lại thì thấy mặt họ ánh lên nét vui mừng, thì ra, thật sự đã có người thấy Vương phu tử xuất hiện ở gần thôn Triệu gia, tin tức này càng khích lệ sĩ khí của mọi người.
Điều tra lâu như vậy, cuối cùng cũng có thu hoạch.
Lúc họ về đã rất khuya rồi, thấy tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, Chu Kính ngỏ ý để đến mai mới đến nhà Vương phu tử bắt giữ hắn ta.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, mai sẽ mệt đấy.” Công Tôn Sách vỗ vỗ vai Phi Yến.
“Dù hắn ta có chống chế thế nào cũng vô dụng, chứng cứ ở đây rồi, thôn Triệu gia có người từng thấy hắn ta hay xuất hiện gần đó. Cho dù cái này không tính thì chuyện Phùng Nhị hắn ta không chối được, hạt giống ở trong hài cốt, đất đặc thù, hắn chối kiểu gì? Bao tải ở nhà Phùng Nhị nữa. Tuy chứng cứ không phải rất xác thực nhưng cũng không ít.” Triệu Bộ đầu không cho rằng Công Tôn Sách nói đúng.
Công Tôn Sách cũng không cãi cọ với Từ Bộ đầu, hắn có suy nghĩ của mình, những chứng cứ này nhìn thì có vẻ chắc chắn nhưng cũng có thể phủ định, nếu hắn là Vương phu tử thì đều có cách để phủ định những chứng cứ này.
Nhưng bây giờ hắn cũng không muốn phá hỏng sự tích cực của mọi người.
Phi Yến nhìn vẻ mặt Công Tôn Sách thì biết hắn nghĩ tới điều gì, thật ra nàng cũng thấy những chứng cứ này không hoàn toàn thuyết phục lắm.
Chỉ mong mọi chuyện đều thuận lợi.
“Bàng Tiểu thư.” Một Bộ khoái chạy vào gọi.
“Có chuyện gì thế?”
“Là Vân Nương, Vân Nương bế Tiểu Phát đến đây, cô ấy nói muốn gặp tiểu thư.”
Mọi người nhìn nhau trong giây lát, Phi Yến nói vọng ra: “Cho cô ấy vào đi.”
“À, được.”
Vân Nương bế Tiểu Phát đã ngủ say bước vào, vẻ mặt kinh hoảng đứng ở đó.
“Vân Nương, sao cô lại đến đây, xảy ra chuyện gì à?”
Thấy không ít Bộ khoái đều ở đây, Vân Nương hơi căng thẳng nhưng vẫn cắn môi mở miệng: “Bàng… Bàng Tiểu thư, ta…. ta phát hiện có người nhìn trộm.” Giọng nàng run rẩy, hẳn là rất sợ hãi.
Nhìn trộm?
“Vân Nương, ta có thể nói chuyện riêng với cô không?”
Vân Nương hơi chần chừ rồi gật đầu.
Đương nhiên Phi Yến có suy nghĩ của mình.
Nếu Vương phu tử thật sự giết người thì chắc chắn có liên quan đến Vân Nương, nhưng mọi người lại không hề biết chuyện gian phu. Điều này rất khó hiểu.
“Vân Nương, cô và Vương phu tử có quan hệ gì?” Phi Yến hỏi thẳng.
Vân Nương nghe nàng hỏi thế thì mắt trợn tròn: “Bàng Tiểu thư, cô….. cô sao lại nói lung tung như thế. Không có. Chẳng lẽ cô cũng tin bọn tiểu nhân đặt điều kia? Ta thề với trời, ta chỉ có mình Đại Phát, nếu như nói dối, sét đánh mà chết.”
Nàng nói xong thì run rẩy đứng đó, bộ dạng như bị vũ nhục rất lớn.
“Vương phu tử là người tốt, cô đừng nghe mấy người ăn no nhàn rỗi đi đặt điều mà nghi oan cho ngài ấy. Ngài ấy tốt bụng, lại thích Tiểu Phát nên thường xuyên giúp đỡ ta. Nhưng chúng ta tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ mờ ám nào.”
Phi Yến nhìn bộ dạng nàng ta kích động không giống như giả vờ nhưng nàng cũng biết, có những chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài.
“Vân Nương, ta nói thật cho cô biết, bây giờ chúng ta hoài nghi Vương phu tử có liên quan đến án mạng của trượng phu cô Phạm Đại Phát. Không chỉ như thế, cô còn nhớ Phùng Nhị không, là kẻ mấy tháng trước thường đến làm phiền cô, hắn ta cũng chết rồi, bị người ta giết chết. Cả Tú Mai và Nhị Lại Tử nữa. Chúng ta đã có chứng cứ, cô vẫn nói không biết gì ư? Nếu hai người không có quan hẹ gì tại sao hắn ta lại làm vậy, vì sao lại giết kẻ thù của cô, chắc những người này cũng không có quan hệ gì với hắn ta.”
Vân Nương kinh sợ trợn to mắt, ngồi bệt xuống, thì thào: “Không thể nào, không thể nào……..”
“Sao lại không, chúng ta đã có chứng cớ rồi bằng không hôm nay cũng sẽ không nói những điều này với cô, giờ ta nói với cô có nghĩa là ta tin cô. Nếu cô vẫn không chịu nói gì thì đến lúc bắt Vương phu tử về quy án, nếu hắn ta có nói gì thì sẽ rất bất lợi cho cô, hiểu không?” Phi Yến vừa nói vừa đánh giá Vân Nương.
Thấy nàng vẫn khiếp sợ, Phi Yến thay đổi chủ đề: “Vân Nương, vừa nãy cô nói có người rình trộm là sao?”
Sắc mặt Vân Nương đã tái nhợt rồi, nghe Phi Yến hỏi thế hơi ngập ngừng rồi mở miệng: “Là thế này, vừa nãy Tiểu Phát đang ngủ, ta thấy hơi nóng nên định lấy nước tắm rửa một chút. Vừa mới tắm thì chợt nghe tiếng cành cây gãy, ta quay đầu lại thì thấy có bóng người rụt đầu lại ở ngoài cửa sổ. Chắc là… chắc là có kẻ nhìn… nhìn trộm…….” Vân Nương cực kỳ xấu hổ.
“Ta sợ hãi nên mới vội càng thay y phục bế Tiểu Phát đến nha môn, không biết là kẻ nào bỉ ổi như thế, ta… ta……”Nàng hơi dừng lại, như là nghĩ ra gì đó.
Sau đó mặt càng trắng: “Vừa nãy cô nói…. nói Vương phu tử…… trời ạ, không… không phải chứ.”
“Cô nghi ngờ người nhìn trộm là Vương phu tử à?” Phi Yến bình tĩnh hỏi.
Nhà của Vân Nương nếu có người ngoài đi vào sân thì dù có cao lớn đến mức nào cũng khó mà đứng ở cửa sổ cao gần mái đấy mà nhìn trộm được nhưng Vương phu tử thì khác, hai nhà giáp nhau, nếu đứng trên tường nhà Vương phu tử thì đương nhiên có thể nhìn thấy trong phòng từ chỗ đó.
Nghĩ tới điều này, sắc mặt Vân Nương càng thêm khó coi.
“Thật…. thật sự là ngài ấy ư?”
“Điều này ta cũng không biết, cũng không thể trả lời cô, nhưng ta nghĩ, có lẽ cô có thể tự cho mình đáp án.”
Vân Nương nhìn Phi Yến, thở dài, chậm rãi nói: “Vương phu tử, ta không có quan hệ gì với ngài ấy cả. Còn chuyện cô nói ngài ấy vì ta lại càng không thể. Căn bản chúng ta không tiếp xúc nhiều, chủ yếu là ngài ấy dạy Tiểu Phát một số thứ, tuy rằng Tiểu Phát không hiểu gì cứ ngơ ngác như thế nhưng ngài ấy không hề ghét bỏ. Ta cho rằng ngài ấy là người tốt.”
Ngừng lại một lát rồi nàng nói tiếp: “Lúc chúng ta đến đây nương tử ngài ấy đã tạ thế, nhưng ngài ấy luôn tự giặt y phục sạch sẽ nên ta nghĩ đó là một người thích sạch sẽ, không có nương tử nên ngài áy hay đến quán ta ăn hoành thánh, tuy rằng tính tình Đại Phát không tốt lắm nhưng có ấn tượng không tồi với ngài ấy. Thi thoảng hai người cũng nói chuyện phiếm một hai câu. Hơn nữa, những lúc hai người nói chuyện, chưa bao giờ ngài ấy liếc mắt nhìn ta một cái nên cô nói ngài ấy làm chuyện này, ta không tin.”
Nghĩ đến chuyện Phi Yến nói là có chứng cớ, Vân Nương lại ngây ra.
“Vân Nương, vậy thì nói chuyện cô và Tú Mai đi.”
Chuyện năm đó, nàng rất muốn hiểu rõ ràng, có lẽ chuyện này cũng có thể giúp bọn họ tìm ra manh mối gì đó.
Nghĩ đến chuyện năm đó, Vân Nương cười khổ, giống như cực kỳ thống khổ, nhưng vẫn mở miệng: “Tú Mai? Còn không phải là tại cô ta ư, nếu không cuộc sống của ta làm gì đến mức như bây giờ. Cô ta luôn cảm thấy là ta cướp Đại Phát nhưng rốt cuộc cô ta có hiểu không, ta cũng chỉ là một nữ tử, ta có thể làm gì, có trách thì trách vận mệnh trêu ngươi.”
“Lúc còn nhỏ, ta cũng là tiểu thư nhà giàu có, ai ngờ, năm ấy quê ta có ôn dịch, chỉ trong vài ngày, ta liền cửa nát nhà tan. Sau đó ta theo vú nuôi chạy nạn, không ngờ vì tiền bạc mà bà ta bán ta đi, khi đó ta thật sự không còn hy vọng, may mắn ta trốn thoát. Sau đó ta gặp Phạm Đại Phát, lúc đó hắn không như bây giờ, lúc đó hắn rất tốt bụng mà cho ta ở lại. Nhưng cũng vì vậy mà hỏng hôn sự của mình, lúc đó ta nghĩ, là ta làm hỏng hôn sự của hắn, hại hắn mất vợ, nên lấy mình bù đắp.
Lúc mới thành thân, chúng ta rất hoà thuận vui vẻ, tuy rằng Tú Mai kia luôn gây khó dễ cho a, nhưng ta thấy không sao cả, ta sống rất tốt, thế là đủ rồi. Nhưng ai ngờ năm đó lại xảy ra chuyện như vậy.
Ta trong sạch, thật sự trong sạch, ta không hề bị xâm phạm, nhưng không ai tin ta, không một ai, ngay cả Đại Phát cũng không tin. Sau đó ta có Tiểu Phát, ta biết là do Tú Mai làm nhưng dù ta giải thích thế nào Đại Phát cũng không tin. Hắn trở nên bạo lực, nếu không phải tại hắn đánh Tiểu Phát, Tiểu Phát sẽ không thành như thế này, trước đây nó rất thông minh…. thông minh………” Vân Nương bật khóc.
Phi Yến đưa khăn cho nàng ấy lau nước mắt.
“Sau đó chúng ta rời khỏi thôn vào thành, hắn như biến thành một người khác, không uống rượu thì đi đánh bạc, lúc ấy, ta đã coi như hắn chết rồi……. chết rồi.”
Nhìn Vân Nương thương tâm như vậy, Phi Yến thở dài, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, Vân Nương này, cũng là một người đáng thương.
“Hôm nay cô và Tiểu Phát nghỉ tạm ở đây đi.”
Ra khỏi phòng, Phi Yến cảm thấy đè nén khó chịu vô cùng.
“Sao rồi?”
Tất cả mọi người đều không đi mà đang chờ nàng.
Phi Yến nói lại tất cả cho mọi người nghe, tất cả đều trầm mặc.
“Tú Mai này thật sự chết chưa hết tội, cô ta quá độc ác, hại người như vậy. Một gia đình đang yên ấm chỉ vì cô ta lại thành thế này, aizz….” Trương Bộ đầu nói ra tiếng lòng của mọi người.
“Độc nhất là lòng dạ đàn bà.” Từ Bộ đầu huých vai Trương Bộ đầu: “Ngươi còn trẻ, sau này tìm vợ nên cẩn thận.”
***
Hôm sau.
Mọi người đến nhà Vương phu tử bắt giữ hắn ta về quy án.
Nhưng Phi Yến khăng khăng là không phải bắt giữ về quy án mà là tìm hắn ta hỗ trợ điều tra.
“Vương Dục Văn, tối mười lăm tháng tám ngươi ở đâu, làm gì?”
“Vương Dục Văn, ngươi có quan hệ gì với Phùng Nhị, chúng ta tìm được hạt giống hoa nhà ngươi trên người Phùng Nhị.”
“Vương Dục Văn, hai năm trước, ngươi từng đến thôn Triệu gia, ngươi đến đó làm gì?”
………
Dù ai hỏi gì, hỏi như thế nào Vương Dục Văn vẫn im lặng ngồi ở đó.
Phi Yến ra hiệu cho mấy người bảo họ đi ra.
“Hắn ta không chịu nói gì cả, làm sao bây giờ?”
“Để ta thẩm vấn.” Chu Kính mà thẩm vấn thì thẩm xong người ta cũng chẳng còn lành lặn nữa.
Phi Yến cũng không muốn như vậy, như thế khác gì vu oan giá hoạ, trước đây vụ Triệu Khản có thể để cho Chu Kính thẩm vấn vì có liên quan đến Hoàng thượng và quan ngân, không phải việc bọn họ có thể quản nhưng vụ này thì không.
“Chu Kính, để muội thử xem.” Phi Yến không biết mình có thể làm được không.
Thấy mọi người gật đầu, nàng bước vào phòng.
Quan sát tỉ mỉ Vương Dục Văn, nàng thấy hắn không hề giống hai người đã chết, hắn gầy yếu, vóc dáng không cao, sắc mặt cũng tái nhợt, y phục màu xám tro, vừa nhìn đã biết đây là người đọc sách.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì sẽ chẳng ai nghĩ hắn ta có thể làm ra chuyện này.
“Ngươi thích Vân Nương.” Lời dạo đầu của Phi Yến quả nhiên đã khiến hắn ta chú ý.
Nhưng hắn ta vẫn chưa trả lời.
“Các ngươi có gian tình nên ngươi giúp nàng ta giết người. Dù ngươi có im lặng thì chúng ta đều đã có chứng cứ, tối qua chúng ta đã bắt giam Vân Nương rồi.”
Quả nhiên, sau khi nghe xong những lời này thì Vương Dục Văn lập tức hung tợn trừng mắt nhìn Phi Yến, khác hoàn toàn vẻ tao nhã, bình tĩnh ban nãy, vô cùng ác độc.
Nhìn hắn như vậy, Phi Yến không hề sợ hãi mà chỉ nghĩ có lẽ tâm lý người này có vấn đề, trước đó bọn họ vốn hoài nghi hắn ta và Vân Nương có gian tình nhưng đêm qua nghe được chuyện của Vân Nương lại hơi do dự, nàng ấy nói rất thật lòng, hoàn toàn không giống nói dối.
Cho dù có nói dối thì lời thề kia tuyệt không thể giả, phải biết rằng, người ở thời đại này rất thờ phụng thần linh.
“Ngươi có muốn nói gì không?”
“Ta muốn gặp Vân Nương.”
Phi Yến nhìn hắn cười khẽ: “Không được, các ngươi đều là nghi phạm, chúng ta không thể cho các ngươi gặp mặt, nếu các ngươi thông đồng làm khẩu cung giả sẽ rất khó cho chúng ta.”
“Ta muốn gặp Vân Nương, các ngươi đều có thể ở lại, thế vẫn còn sợ chúng ta thông đồng ư? Như thế mà cũng đòi làm Bộ khoái?” Ngữ khí hắn đầy vẻ trào phúng.
Phi Yến cũng không trúng phép khích tướng của hắn: “Ngươi muốn gặp Vân Nương nhưng Vân Nương lại chưa chắc đã muốn gặp ngươi. Ngươi cho rằng mình tốt lắm chắc? Ngươi liên lụy Vân Nương, nàng ấy nói mình vô tội, nói mình không biết gì cả.”
“Nàng ấy nói mình không biết gì?” Vương Dục Văn kinh ngạc.
Từ Bộ đầu đứng ngoài nói thầm: “Xem ra hai người bọn họ thực sự có gian tình.”
“Xem tiếp đi.”
Trong phòng chỉ có Phi Yến và Vương Dục Văn. Phi Yến nghe hắn nói như vậy cũng không kinh ngạc gì: “Hai người các ngươi nhất định có một người nói dối. Không biết là ngươi hay nàng ta đây.”
“Cho ta gặp nàng ấy, ta muốn gặp nàng ấy.” Vương Dục Văn càng ngày càng kích động.
“Để ta gặp nàng ấy, chỉ cần gặp nàng ấy, gì ta cũng nói.”
Phi Yến thấy nhìn hắn hơi bối rối kích động thì chậm rãi gật gật đầu.
“Ta có thể đồng ý nhưng ngươi cũng phải nhớ lời mình vừa nói.”
“Quân tử nhất ngôn.”
Nghe hắn nói như thế, Phi Yến cười nhạo trong lòng, quân tử? Giết người còn xứng với hai chữ quân tử ư?
Đương nhiên Phi Yến sẽ không ép Vân Nương đi gặp Vương Dục Văn, nhưng nàng vẫn tới gặp Vân Nương hy vọng nàng ấy đồng ý. Nàng cho rằng chắc hẳn Vân Nương sẽ không cự tuyệt, dù sao cho đến giờ câu chuyện chỉ do mình nàng ấy kể, nếu để cả hai người gặp nhau thì có thể đối chứng hơn nữa nếu có thể chứng minh mình trong sạch, Vân Nương nhất định sẽ làm.
Quả nhiên, Phi Yến đã đoán đúng, Vân Nương đống ý.
“Ta không có quan hệ gì với hắn cả, nếu hắn muốn đổ oan cho ta thì không có cửa đâu.” Vân Nương cắn môi, nhìn rất kiên cường.
Thật ra dù Vân Nương hay Vương Dục Văn không muốn gặp Phi Yến cũng sẽ có cách để hai người gặp nhau, để hai người đối chất mới dễ dàng tìm được chân tướng.
Mà mọi chuyện vẫn đang phát triển theo phương hướng nàng nghĩ tới, nên giờ phải xem hai người này nói như thế nào.
Phi Yến cùng Vân Nương vừa đi tới cửa thì Công Tôn Sách giữ chặt Phi Yến: “Huynh thấy Vương Dục Văn rất không bình thường, lại còn bị kích thích như thế, giờ muội dẫn Vân Nương đi vào càng thêm không an toàn, huynh đề nghị để họ một người trong một người ngoài đối chất.”
“Công Tôn công tử nói đúng. Việc này không an toàn.” Từ Bộ đầu mở miệng, tối qua sau khi nghe chuyện của Vân Nương thật ra mọi người đã có thiên hướng nghĩ Vân Nương vô tội.
Còn Vương Dục Văn thì quả thật rất không bình thường, qua cuộc nói chuyện vừa nãy có thể nhận ra.
“Ta không tán thành. Tuy rằng mọi người nói rất có lý nhưng ta vẫn mong họ có thể mặt đối mặt. Như vậy mới càng dễ quan sát họ, dễ dàng nhận biết là ai nói dối, hơn nữa mọi người đều ở trong, tuy rằng Công Tôn đại ca không biết võ nhưng Chu đại ca và mọi người cũng đều là cao thủ. Ta không tin một Vương Dục Văn có thể làm được chuyện gì kinh thiên động địa.”
Mọi người nghĩ đến cái chết của Phạm Đại Phát và Phùng Nhị đều thấy Vương Dục Văn không đơn giản, nhưng Phi Yến thì thấy hai người kia trúng chiêu chủ yếu là vì không phòng bị.
Hắn ta dùng thuốc mê thì đương nhiên có thể có được kết quả như ý.
“Ta không sợ, sẽ giáp mặt đối chất cùng hắn, ta trong sạch. Chuyện giết người này ta không hề biết.” Vân Nương càng kiên định nói.
Chu Kính từ nãy đến giờ vẫn im lặng bất chợt nhìn mọi người nói: “Nếu Phi Yến và Vân Nương đã kiên quyết như vậy thì chúng ta vào thôi. Nhưng mọi người cũng cẩn thận chút, Vương Dục Văn này thật sự không bình thường.”
“Được.”
Vương Dục Văn ngơ ngác ngồi ở đó, thấy mọi người bước vào, ánh mắt của hắn ta khóa chặt lấy Vân Nương, dường như coi những người khác là không khí.
“Vân Nương……” Hắn ta đứng lên.
“Vương Dục Văn, ngươi đã được gặp Vân Nương rồi, ngươi nói được chưa? Vân Nương nói, nàng ấy không có một chút quan hệ nào với ngươi.”
Vương Dục Văn vẫn si ngốc nhìn Vân Nương như cũ: “Vân Nương, sao nàng có thể nói như vậy, sao nàng nỡ nói chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì?”
Vân Nương lập tức đỏ mặt: “Ngươi nói cái gì, ta và ngươi vốn không có quan hệ gì, sao ngươi lại đổ oan cho ta? Ta có quan hệ với ngươi khi nào, ngươi nói xem nói xem.”
Ánh mắt Vương Dục Văn trở nên nóng bỏng hơn: “Có, có. Nàng không nhớ ư? Ngày nào nàng cũng tâm sự với ta.”
Tâm sự? Mọi người nhìn Vân Nương bằng ánh mắt hoài nghi.
Vân Nương kích động: “Ngươi nói bậy, ta không có, ta chưa bao giờ tâm sự với ngươi, bình thường ta còn không nói được với ngươi mấy câu sao có thể tâm sự với ngươi?”
“Sao nàng lại phủ nhận, đương nhiên là có, chạng vạng mỗi ngày nàng đều ở trong sân với Tiểu Phát, nó vẽ tranh nàng thêu thùa, sau đó ta ngồi ở tường bên này lẳng lặng nghe nàng nói, nàng nói hôm nay gặp khó khăn gì, nàng nói, Phạm Đại Phát đối xử với nàng không tốt cỡ nào, nàng nói, mình vất vả bao nhiêu, nàng còn nói Tú Mai kia đáng hận thế nào.”
“Ngươi… ngươi……..” Vân Nương nhìn Phi Yến: “Ta chỉ tự lẩm bẩm, cô biết mà, chuyện của ta không thể nói với ai chỉ có thể tự nói tự nghe, ta không nói cùng hắn, không phải.”
Phi Yến thấy Vân Nương hoảng loạn liền nắm chặt lấy tay nàng ấy.
“Nàng nói mong bọn họ đều chết hết đi. Đều là nàng nói, nàng biết không? Từ ngày nàng đến ta rất thích nàng. Nàng dịu dàng lương thiện sao có thể gả cho một người như thế. Nàng đã muốn bọn họ biến mất thì ta sẽ giúp nàng. Nhưng tại sao nàng lại phủ nhận quan hệ của chúng ta?” Bộ dáng của Vương Dục Văn khiến người ta không rét mà run.
“Ta không, không có. Ngươi nói bậy. Hôm qua nữa, là ngươi nhìn trộm ta đúng không, đúng không? Rõ ràng ta với ngươi không có quan hệ gì.”
“Ta không nhìn trộm, là nàng nói nàng đi tắm, là nàng nói ở trong sân, rõ ràng là nàng muốn ta nhìn. Cả Tiểu Phát nữa, nàng nói nàng lo cho Tiểu Phát, mong nó có thể học được gì đó, ta đều giúp nàng, nhưng tại sao nàng vẫn cứ lãnh đạm như thế, tại sao?”
Nghe đến đây, mọi người đều đã nhận ra, Vân Nương không có vấn đề gì cả, kẻ có vấn đề là Vương Dục Văn, nhất định tinh thần hắn ta không được bình thường bằng không sao lại như thế này.
Người ta tự lẩm bẩm hắn ta lại nghĩ rằng người ta nói chuyện với mình. Người ta nói đi tắm hắn ta liền nhìn trộm. Đây rốt cuộc là dạng người gì chứ.
“Vương Dục Văn, có phải ngươi hại chết Tú Mai và Nhị Lại Tử không?” Phi Yến hỏi.
“Hại chết? Ta hại chết bọn họ ư? Không, là ta thay trời hành đạo, người như vậy, căn bản không đáng sống trên đời này. Vân Nương tốt đẹp như vậy, bọn họ nên đi chết đi.”
“Vẽ lại chân dung Vương phu tử rồi đến thôn Triệu gia hỏi mọi người xem có ai từng gặp qua hắn ta không. Nếu hắn ta thật sự giết hại những người thương tổn Vân Nương thì nhất định đã từng đến thôn Triệu gia.” Biện pháp này tuy rằng không quá khả quan nhưng còn hơn không làm gì.
“Được, ta sẽ làm ngay.” Từ Bộ đầu lập tức sắp xếp.
“Nhất định chúng ta sẽ tìm được hung thủ thật sự, phá tan kế hoạch của hắn ta.”
Mọi người chia nhau hành động, hôm nay tuy mệt nhưng cũng coi như có kết quả.
Lúc mấy người Từ Bộ đầu quay lại thì thấy mặt họ ánh lên nét vui mừng, thì ra, thật sự đã có người thấy Vương phu tử xuất hiện ở gần thôn Triệu gia, tin tức này càng khích lệ sĩ khí của mọi người.
Điều tra lâu như vậy, cuối cùng cũng có thu hoạch.
Lúc họ về đã rất khuya rồi, thấy tất cả mọi người đều rất mệt mỏi, Chu Kính ngỏ ý để đến mai mới đến nhà Vương phu tử bắt giữ hắn ta.
“Nghỉ ngơi sớm một chút, mai sẽ mệt đấy.” Công Tôn Sách vỗ vỗ vai Phi Yến.
“Dù hắn ta có chống chế thế nào cũng vô dụng, chứng cứ ở đây rồi, thôn Triệu gia có người từng thấy hắn ta hay xuất hiện gần đó. Cho dù cái này không tính thì chuyện Phùng Nhị hắn ta không chối được, hạt giống ở trong hài cốt, đất đặc thù, hắn chối kiểu gì? Bao tải ở nhà Phùng Nhị nữa. Tuy chứng cứ không phải rất xác thực nhưng cũng không ít.” Triệu Bộ đầu không cho rằng Công Tôn Sách nói đúng.
Công Tôn Sách cũng không cãi cọ với Từ Bộ đầu, hắn có suy nghĩ của mình, những chứng cứ này nhìn thì có vẻ chắc chắn nhưng cũng có thể phủ định, nếu hắn là Vương phu tử thì đều có cách để phủ định những chứng cứ này.
Nhưng bây giờ hắn cũng không muốn phá hỏng sự tích cực của mọi người.
Phi Yến nhìn vẻ mặt Công Tôn Sách thì biết hắn nghĩ tới điều gì, thật ra nàng cũng thấy những chứng cứ này không hoàn toàn thuyết phục lắm.
Chỉ mong mọi chuyện đều thuận lợi.
“Bàng Tiểu thư.” Một Bộ khoái chạy vào gọi.
“Có chuyện gì thế?”
“Là Vân Nương, Vân Nương bế Tiểu Phát đến đây, cô ấy nói muốn gặp tiểu thư.”
Mọi người nhìn nhau trong giây lát, Phi Yến nói vọng ra: “Cho cô ấy vào đi.”
“À, được.”
Vân Nương bế Tiểu Phát đã ngủ say bước vào, vẻ mặt kinh hoảng đứng ở đó.
“Vân Nương, sao cô lại đến đây, xảy ra chuyện gì à?”
Thấy không ít Bộ khoái đều ở đây, Vân Nương hơi căng thẳng nhưng vẫn cắn môi mở miệng: “Bàng… Bàng Tiểu thư, ta…. ta phát hiện có người nhìn trộm.” Giọng nàng run rẩy, hẳn là rất sợ hãi.
Nhìn trộm?
“Vân Nương, ta có thể nói chuyện riêng với cô không?”
Vân Nương hơi chần chừ rồi gật đầu.
Đương nhiên Phi Yến có suy nghĩ của mình.
Nếu Vương phu tử thật sự giết người thì chắc chắn có liên quan đến Vân Nương, nhưng mọi người lại không hề biết chuyện gian phu. Điều này rất khó hiểu.
“Vân Nương, cô và Vương phu tử có quan hệ gì?” Phi Yến hỏi thẳng.
Vân Nương nghe nàng hỏi thế thì mắt trợn tròn: “Bàng Tiểu thư, cô….. cô sao lại nói lung tung như thế. Không có. Chẳng lẽ cô cũng tin bọn tiểu nhân đặt điều kia? Ta thề với trời, ta chỉ có mình Đại Phát, nếu như nói dối, sét đánh mà chết.”
Nàng nói xong thì run rẩy đứng đó, bộ dạng như bị vũ nhục rất lớn.
“Vương phu tử là người tốt, cô đừng nghe mấy người ăn no nhàn rỗi đi đặt điều mà nghi oan cho ngài ấy. Ngài ấy tốt bụng, lại thích Tiểu Phát nên thường xuyên giúp đỡ ta. Nhưng chúng ta tuyệt đối không có bất kỳ quan hệ mờ ám nào.”
Phi Yến nhìn bộ dạng nàng ta kích động không giống như giả vờ nhưng nàng cũng biết, có những chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài.
“Vân Nương, ta nói thật cho cô biết, bây giờ chúng ta hoài nghi Vương phu tử có liên quan đến án mạng của trượng phu cô Phạm Đại Phát. Không chỉ như thế, cô còn nhớ Phùng Nhị không, là kẻ mấy tháng trước thường đến làm phiền cô, hắn ta cũng chết rồi, bị người ta giết chết. Cả Tú Mai và Nhị Lại Tử nữa. Chúng ta đã có chứng cứ, cô vẫn nói không biết gì ư? Nếu hai người không có quan hẹ gì tại sao hắn ta lại làm vậy, vì sao lại giết kẻ thù của cô, chắc những người này cũng không có quan hệ gì với hắn ta.”
Vân Nương kinh sợ trợn to mắt, ngồi bệt xuống, thì thào: “Không thể nào, không thể nào……..”
“Sao lại không, chúng ta đã có chứng cớ rồi bằng không hôm nay cũng sẽ không nói những điều này với cô, giờ ta nói với cô có nghĩa là ta tin cô. Nếu cô vẫn không chịu nói gì thì đến lúc bắt Vương phu tử về quy án, nếu hắn ta có nói gì thì sẽ rất bất lợi cho cô, hiểu không?” Phi Yến vừa nói vừa đánh giá Vân Nương.
Thấy nàng vẫn khiếp sợ, Phi Yến thay đổi chủ đề: “Vân Nương, vừa nãy cô nói có người rình trộm là sao?”
Sắc mặt Vân Nương đã tái nhợt rồi, nghe Phi Yến hỏi thế hơi ngập ngừng rồi mở miệng: “Là thế này, vừa nãy Tiểu Phát đang ngủ, ta thấy hơi nóng nên định lấy nước tắm rửa một chút. Vừa mới tắm thì chợt nghe tiếng cành cây gãy, ta quay đầu lại thì thấy có bóng người rụt đầu lại ở ngoài cửa sổ. Chắc là… chắc là có kẻ nhìn… nhìn trộm…….” Vân Nương cực kỳ xấu hổ.
“Ta sợ hãi nên mới vội càng thay y phục bế Tiểu Phát đến nha môn, không biết là kẻ nào bỉ ổi như thế, ta… ta……”Nàng hơi dừng lại, như là nghĩ ra gì đó.
Sau đó mặt càng trắng: “Vừa nãy cô nói…. nói Vương phu tử…… trời ạ, không… không phải chứ.”
“Cô nghi ngờ người nhìn trộm là Vương phu tử à?” Phi Yến bình tĩnh hỏi.
Nhà của Vân Nương nếu có người ngoài đi vào sân thì dù có cao lớn đến mức nào cũng khó mà đứng ở cửa sổ cao gần mái đấy mà nhìn trộm được nhưng Vương phu tử thì khác, hai nhà giáp nhau, nếu đứng trên tường nhà Vương phu tử thì đương nhiên có thể nhìn thấy trong phòng từ chỗ đó.
Nghĩ tới điều này, sắc mặt Vân Nương càng thêm khó coi.
“Thật…. thật sự là ngài ấy ư?”
“Điều này ta cũng không biết, cũng không thể trả lời cô, nhưng ta nghĩ, có lẽ cô có thể tự cho mình đáp án.”
Vân Nương nhìn Phi Yến, thở dài, chậm rãi nói: “Vương phu tử, ta không có quan hệ gì với ngài ấy cả. Còn chuyện cô nói ngài ấy vì ta lại càng không thể. Căn bản chúng ta không tiếp xúc nhiều, chủ yếu là ngài ấy dạy Tiểu Phát một số thứ, tuy rằng Tiểu Phát không hiểu gì cứ ngơ ngác như thế nhưng ngài ấy không hề ghét bỏ. Ta cho rằng ngài ấy là người tốt.”
Ngừng lại một lát rồi nàng nói tiếp: “Lúc chúng ta đến đây nương tử ngài ấy đã tạ thế, nhưng ngài ấy luôn tự giặt y phục sạch sẽ nên ta nghĩ đó là một người thích sạch sẽ, không có nương tử nên ngài áy hay đến quán ta ăn hoành thánh, tuy rằng tính tình Đại Phát không tốt lắm nhưng có ấn tượng không tồi với ngài ấy. Thi thoảng hai người cũng nói chuyện phiếm một hai câu. Hơn nữa, những lúc hai người nói chuyện, chưa bao giờ ngài ấy liếc mắt nhìn ta một cái nên cô nói ngài ấy làm chuyện này, ta không tin.”
Nghĩ đến chuyện Phi Yến nói là có chứng cớ, Vân Nương lại ngây ra.
“Vân Nương, vậy thì nói chuyện cô và Tú Mai đi.”
Chuyện năm đó, nàng rất muốn hiểu rõ ràng, có lẽ chuyện này cũng có thể giúp bọn họ tìm ra manh mối gì đó.
Nghĩ đến chuyện năm đó, Vân Nương cười khổ, giống như cực kỳ thống khổ, nhưng vẫn mở miệng: “Tú Mai? Còn không phải là tại cô ta ư, nếu không cuộc sống của ta làm gì đến mức như bây giờ. Cô ta luôn cảm thấy là ta cướp Đại Phát nhưng rốt cuộc cô ta có hiểu không, ta cũng chỉ là một nữ tử, ta có thể làm gì, có trách thì trách vận mệnh trêu ngươi.”
“Lúc còn nhỏ, ta cũng là tiểu thư nhà giàu có, ai ngờ, năm ấy quê ta có ôn dịch, chỉ trong vài ngày, ta liền cửa nát nhà tan. Sau đó ta theo vú nuôi chạy nạn, không ngờ vì tiền bạc mà bà ta bán ta đi, khi đó ta thật sự không còn hy vọng, may mắn ta trốn thoát. Sau đó ta gặp Phạm Đại Phát, lúc đó hắn không như bây giờ, lúc đó hắn rất tốt bụng mà cho ta ở lại. Nhưng cũng vì vậy mà hỏng hôn sự của mình, lúc đó ta nghĩ, là ta làm hỏng hôn sự của hắn, hại hắn mất vợ, nên lấy mình bù đắp.
Lúc mới thành thân, chúng ta rất hoà thuận vui vẻ, tuy rằng Tú Mai kia luôn gây khó dễ cho a, nhưng ta thấy không sao cả, ta sống rất tốt, thế là đủ rồi. Nhưng ai ngờ năm đó lại xảy ra chuyện như vậy.
Ta trong sạch, thật sự trong sạch, ta không hề bị xâm phạm, nhưng không ai tin ta, không một ai, ngay cả Đại Phát cũng không tin. Sau đó ta có Tiểu Phát, ta biết là do Tú Mai làm nhưng dù ta giải thích thế nào Đại Phát cũng không tin. Hắn trở nên bạo lực, nếu không phải tại hắn đánh Tiểu Phát, Tiểu Phát sẽ không thành như thế này, trước đây nó rất thông minh…. thông minh………” Vân Nương bật khóc.
Phi Yến đưa khăn cho nàng ấy lau nước mắt.
“Sau đó chúng ta rời khỏi thôn vào thành, hắn như biến thành một người khác, không uống rượu thì đi đánh bạc, lúc ấy, ta đã coi như hắn chết rồi……. chết rồi.”
Nhìn Vân Nương thương tâm như vậy, Phi Yến thở dài, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, Vân Nương này, cũng là một người đáng thương.
“Hôm nay cô và Tiểu Phát nghỉ tạm ở đây đi.”
Ra khỏi phòng, Phi Yến cảm thấy đè nén khó chịu vô cùng.
“Sao rồi?”
Tất cả mọi người đều không đi mà đang chờ nàng.
Phi Yến nói lại tất cả cho mọi người nghe, tất cả đều trầm mặc.
“Tú Mai này thật sự chết chưa hết tội, cô ta quá độc ác, hại người như vậy. Một gia đình đang yên ấm chỉ vì cô ta lại thành thế này, aizz….” Trương Bộ đầu nói ra tiếng lòng của mọi người.
“Độc nhất là lòng dạ đàn bà.” Từ Bộ đầu huých vai Trương Bộ đầu: “Ngươi còn trẻ, sau này tìm vợ nên cẩn thận.”
***
Hôm sau.
Mọi người đến nhà Vương phu tử bắt giữ hắn ta về quy án.
Nhưng Phi Yến khăng khăng là không phải bắt giữ về quy án mà là tìm hắn ta hỗ trợ điều tra.
“Vương Dục Văn, tối mười lăm tháng tám ngươi ở đâu, làm gì?”
“Vương Dục Văn, ngươi có quan hệ gì với Phùng Nhị, chúng ta tìm được hạt giống hoa nhà ngươi trên người Phùng Nhị.”
“Vương Dục Văn, hai năm trước, ngươi từng đến thôn Triệu gia, ngươi đến đó làm gì?”
………
Dù ai hỏi gì, hỏi như thế nào Vương Dục Văn vẫn im lặng ngồi ở đó.
Phi Yến ra hiệu cho mấy người bảo họ đi ra.
“Hắn ta không chịu nói gì cả, làm sao bây giờ?”
“Để ta thẩm vấn.” Chu Kính mà thẩm vấn thì thẩm xong người ta cũng chẳng còn lành lặn nữa.
Phi Yến cũng không muốn như vậy, như thế khác gì vu oan giá hoạ, trước đây vụ Triệu Khản có thể để cho Chu Kính thẩm vấn vì có liên quan đến Hoàng thượng và quan ngân, không phải việc bọn họ có thể quản nhưng vụ này thì không.
“Chu Kính, để muội thử xem.” Phi Yến không biết mình có thể làm được không.
Thấy mọi người gật đầu, nàng bước vào phòng.
Quan sát tỉ mỉ Vương Dục Văn, nàng thấy hắn không hề giống hai người đã chết, hắn gầy yếu, vóc dáng không cao, sắc mặt cũng tái nhợt, y phục màu xám tro, vừa nhìn đã biết đây là người đọc sách.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì sẽ chẳng ai nghĩ hắn ta có thể làm ra chuyện này.
“Ngươi thích Vân Nương.” Lời dạo đầu của Phi Yến quả nhiên đã khiến hắn ta chú ý.
Nhưng hắn ta vẫn chưa trả lời.
“Các ngươi có gian tình nên ngươi giúp nàng ta giết người. Dù ngươi có im lặng thì chúng ta đều đã có chứng cứ, tối qua chúng ta đã bắt giam Vân Nương rồi.”
Quả nhiên, sau khi nghe xong những lời này thì Vương Dục Văn lập tức hung tợn trừng mắt nhìn Phi Yến, khác hoàn toàn vẻ tao nhã, bình tĩnh ban nãy, vô cùng ác độc.
Nhìn hắn như vậy, Phi Yến không hề sợ hãi mà chỉ nghĩ có lẽ tâm lý người này có vấn đề, trước đó bọn họ vốn hoài nghi hắn ta và Vân Nương có gian tình nhưng đêm qua nghe được chuyện của Vân Nương lại hơi do dự, nàng ấy nói rất thật lòng, hoàn toàn không giống nói dối.
Cho dù có nói dối thì lời thề kia tuyệt không thể giả, phải biết rằng, người ở thời đại này rất thờ phụng thần linh.
“Ngươi có muốn nói gì không?”
“Ta muốn gặp Vân Nương.”
Phi Yến nhìn hắn cười khẽ: “Không được, các ngươi đều là nghi phạm, chúng ta không thể cho các ngươi gặp mặt, nếu các ngươi thông đồng làm khẩu cung giả sẽ rất khó cho chúng ta.”
“Ta muốn gặp Vân Nương, các ngươi đều có thể ở lại, thế vẫn còn sợ chúng ta thông đồng ư? Như thế mà cũng đòi làm Bộ khoái?” Ngữ khí hắn đầy vẻ trào phúng.
Phi Yến cũng không trúng phép khích tướng của hắn: “Ngươi muốn gặp Vân Nương nhưng Vân Nương lại chưa chắc đã muốn gặp ngươi. Ngươi cho rằng mình tốt lắm chắc? Ngươi liên lụy Vân Nương, nàng ấy nói mình vô tội, nói mình không biết gì cả.”
“Nàng ấy nói mình không biết gì?” Vương Dục Văn kinh ngạc.
Từ Bộ đầu đứng ngoài nói thầm: “Xem ra hai người bọn họ thực sự có gian tình.”
“Xem tiếp đi.”
Trong phòng chỉ có Phi Yến và Vương Dục Văn. Phi Yến nghe hắn nói như vậy cũng không kinh ngạc gì: “Hai người các ngươi nhất định có một người nói dối. Không biết là ngươi hay nàng ta đây.”
“Cho ta gặp nàng ấy, ta muốn gặp nàng ấy.” Vương Dục Văn càng ngày càng kích động.
“Để ta gặp nàng ấy, chỉ cần gặp nàng ấy, gì ta cũng nói.”
Phi Yến thấy nhìn hắn hơi bối rối kích động thì chậm rãi gật gật đầu.
“Ta có thể đồng ý nhưng ngươi cũng phải nhớ lời mình vừa nói.”
“Quân tử nhất ngôn.”
Nghe hắn nói như thế, Phi Yến cười nhạo trong lòng, quân tử? Giết người còn xứng với hai chữ quân tử ư?
Đương nhiên Phi Yến sẽ không ép Vân Nương đi gặp Vương Dục Văn, nhưng nàng vẫn tới gặp Vân Nương hy vọng nàng ấy đồng ý. Nàng cho rằng chắc hẳn Vân Nương sẽ không cự tuyệt, dù sao cho đến giờ câu chuyện chỉ do mình nàng ấy kể, nếu để cả hai người gặp nhau thì có thể đối chứng hơn nữa nếu có thể chứng minh mình trong sạch, Vân Nương nhất định sẽ làm.
Quả nhiên, Phi Yến đã đoán đúng, Vân Nương đống ý.
“Ta không có quan hệ gì với hắn cả, nếu hắn muốn đổ oan cho ta thì không có cửa đâu.” Vân Nương cắn môi, nhìn rất kiên cường.
Thật ra dù Vân Nương hay Vương Dục Văn không muốn gặp Phi Yến cũng sẽ có cách để hai người gặp nhau, để hai người đối chất mới dễ dàng tìm được chân tướng.
Mà mọi chuyện vẫn đang phát triển theo phương hướng nàng nghĩ tới, nên giờ phải xem hai người này nói như thế nào.
Phi Yến cùng Vân Nương vừa đi tới cửa thì Công Tôn Sách giữ chặt Phi Yến: “Huynh thấy Vương Dục Văn rất không bình thường, lại còn bị kích thích như thế, giờ muội dẫn Vân Nương đi vào càng thêm không an toàn, huynh đề nghị để họ một người trong một người ngoài đối chất.”
“Công Tôn công tử nói đúng. Việc này không an toàn.” Từ Bộ đầu mở miệng, tối qua sau khi nghe chuyện của Vân Nương thật ra mọi người đã có thiên hướng nghĩ Vân Nương vô tội.
Còn Vương Dục Văn thì quả thật rất không bình thường, qua cuộc nói chuyện vừa nãy có thể nhận ra.
“Ta không tán thành. Tuy rằng mọi người nói rất có lý nhưng ta vẫn mong họ có thể mặt đối mặt. Như vậy mới càng dễ quan sát họ, dễ dàng nhận biết là ai nói dối, hơn nữa mọi người đều ở trong, tuy rằng Công Tôn đại ca không biết võ nhưng Chu đại ca và mọi người cũng đều là cao thủ. Ta không tin một Vương Dục Văn có thể làm được chuyện gì kinh thiên động địa.”
Mọi người nghĩ đến cái chết của Phạm Đại Phát và Phùng Nhị đều thấy Vương Dục Văn không đơn giản, nhưng Phi Yến thì thấy hai người kia trúng chiêu chủ yếu là vì không phòng bị.
Hắn ta dùng thuốc mê thì đương nhiên có thể có được kết quả như ý.
“Ta không sợ, sẽ giáp mặt đối chất cùng hắn, ta trong sạch. Chuyện giết người này ta không hề biết.” Vân Nương càng kiên định nói.
Chu Kính từ nãy đến giờ vẫn im lặng bất chợt nhìn mọi người nói: “Nếu Phi Yến và Vân Nương đã kiên quyết như vậy thì chúng ta vào thôi. Nhưng mọi người cũng cẩn thận chút, Vương Dục Văn này thật sự không bình thường.”
“Được.”
Vương Dục Văn ngơ ngác ngồi ở đó, thấy mọi người bước vào, ánh mắt của hắn ta khóa chặt lấy Vân Nương, dường như coi những người khác là không khí.
“Vân Nương……” Hắn ta đứng lên.
“Vương Dục Văn, ngươi đã được gặp Vân Nương rồi, ngươi nói được chưa? Vân Nương nói, nàng ấy không có một chút quan hệ nào với ngươi.”
Vương Dục Văn vẫn si ngốc nhìn Vân Nương như cũ: “Vân Nương, sao nàng có thể nói như vậy, sao nàng nỡ nói chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì?”
Vân Nương lập tức đỏ mặt: “Ngươi nói cái gì, ta và ngươi vốn không có quan hệ gì, sao ngươi lại đổ oan cho ta? Ta có quan hệ với ngươi khi nào, ngươi nói xem nói xem.”
Ánh mắt Vương Dục Văn trở nên nóng bỏng hơn: “Có, có. Nàng không nhớ ư? Ngày nào nàng cũng tâm sự với ta.”
Tâm sự? Mọi người nhìn Vân Nương bằng ánh mắt hoài nghi.
Vân Nương kích động: “Ngươi nói bậy, ta không có, ta chưa bao giờ tâm sự với ngươi, bình thường ta còn không nói được với ngươi mấy câu sao có thể tâm sự với ngươi?”
“Sao nàng lại phủ nhận, đương nhiên là có, chạng vạng mỗi ngày nàng đều ở trong sân với Tiểu Phát, nó vẽ tranh nàng thêu thùa, sau đó ta ngồi ở tường bên này lẳng lặng nghe nàng nói, nàng nói hôm nay gặp khó khăn gì, nàng nói, Phạm Đại Phát đối xử với nàng không tốt cỡ nào, nàng nói, mình vất vả bao nhiêu, nàng còn nói Tú Mai kia đáng hận thế nào.”
“Ngươi… ngươi……..” Vân Nương nhìn Phi Yến: “Ta chỉ tự lẩm bẩm, cô biết mà, chuyện của ta không thể nói với ai chỉ có thể tự nói tự nghe, ta không nói cùng hắn, không phải.”
Phi Yến thấy Vân Nương hoảng loạn liền nắm chặt lấy tay nàng ấy.
“Nàng nói mong bọn họ đều chết hết đi. Đều là nàng nói, nàng biết không? Từ ngày nàng đến ta rất thích nàng. Nàng dịu dàng lương thiện sao có thể gả cho một người như thế. Nàng đã muốn bọn họ biến mất thì ta sẽ giúp nàng. Nhưng tại sao nàng lại phủ nhận quan hệ của chúng ta?” Bộ dáng của Vương Dục Văn khiến người ta không rét mà run.
“Ta không, không có. Ngươi nói bậy. Hôm qua nữa, là ngươi nhìn trộm ta đúng không, đúng không? Rõ ràng ta với ngươi không có quan hệ gì.”
“Ta không nhìn trộm, là nàng nói nàng đi tắm, là nàng nói ở trong sân, rõ ràng là nàng muốn ta nhìn. Cả Tiểu Phát nữa, nàng nói nàng lo cho Tiểu Phát, mong nó có thể học được gì đó, ta đều giúp nàng, nhưng tại sao nàng vẫn cứ lãnh đạm như thế, tại sao?”
Nghe đến đây, mọi người đều đã nhận ra, Vân Nương không có vấn đề gì cả, kẻ có vấn đề là Vương Dục Văn, nhất định tinh thần hắn ta không được bình thường bằng không sao lại như thế này.
Người ta tự lẩm bẩm hắn ta lại nghĩ rằng người ta nói chuyện với mình. Người ta nói đi tắm hắn ta liền nhìn trộm. Đây rốt cuộc là dạng người gì chứ.
“Vương Dục Văn, có phải ngươi hại chết Tú Mai và Nhị Lại Tử không?” Phi Yến hỏi.
“Hại chết? Ta hại chết bọn họ ư? Không, là ta thay trời hành đạo, người như vậy, căn bản không đáng sống trên đời này. Vân Nương tốt đẹp như vậy, bọn họ nên đi chết đi.”
/70
|