Editor: Nana Chan
Nhìn vào đồng hồ, Ran bắt đầu chạy như bay đến trường. Ran cảm thán: Cơ thể này thật tốt, tốc độ chạy nhanh thật. Càng nói cô càng chạy nhanh hơn.
Bỗng có một chàng trai khá tuấn tú đi ngang qua làm cô phản ứng không kịp nằm sấp trên người cậu ta. Cô loay hoay không biết làm sao, vội đứng lên, phủi đất cát trên người và nói:
- Xin lỗi! Bạn có sao không?
Chàng trai mặc đồ học sinh cũng giống như cô đứng lên có vẻ chật vật. Cô hảo tâm giơ tay đỡ cậu ta đứng dậy.
Chàng ấy nói với tôi:
- Ran, cậu vẫn không bỏ được tật xấu này à. Cậu như vậy sẽ không ai cưới cậu nữa đâu (Ngoài tớ. Hí hí.)
Cậu ta lại nói:
- Sao hôm nay cậu nói chuyện khách sáo vậy.
Cậu ta thân mật tiến lại gần cô. Khuôn mặt cậu phóng đại trước mặt tôi. Lúc này, tôi mới phát giác mình mình đã gặp được một chàng trai đẹp đến nghẹt thở.
Ôi đẹp quá đi mất! Cặp mắt thật là quyến rũ làm sao. Yêu chết mất. Làn da mái tóc không thể chê đâu được. Nhìn ngang nhìn dọc đâu cũng thấy đẹp cả.
Cậu ta thoạt nhìn mới 17 tuổi. Trông có vẻ thông minh hoạt bát. Câu ta quơ quơ tay trước mặt tôi tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Ran. Ran. Cậu làm gì thất thần vậy. Có bị làm sao không? Đưa trán tớ xem nào.
Tôi lúng túng tránh thoát làm cậu ta hụt hẫng rụt tay trở về. Tôi nói:
- Không sao. Không sao cả. Cậu là ai vậy. Hình như tôi không quen cậu.
Cậu ta trông có vẻ giận dỗi, hờn trách tôi:
- Sao cậu lại nói thế chúng ta là bạn thân mà. Cậu còn thế nữa tớ giận ấy.
Lúc ấy tôi mới sực nhớ ra: À! Cậu ta quen mình mà lại thân như vậy: Chắc không ai khác là Shinichi. Ôi. Thần tượng yêu dấu của mình. Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt mà.
Tôi la hét trong lòng: Muốn xỉu quá. Muốn xỉu quá. Gặp thần tượng!
- Ran. Cậu lại thất thần nữa rồi. Nhanh lên trễ học bây giờ.
- Ôi chết! Shinichi nhanh lên muộn rồi.
Shinichi hớn hở chạy theo tôi đến trường.
Nhìn vào đồng hồ, Ran bắt đầu chạy như bay đến trường. Ran cảm thán: Cơ thể này thật tốt, tốc độ chạy nhanh thật. Càng nói cô càng chạy nhanh hơn.
Bỗng có một chàng trai khá tuấn tú đi ngang qua làm cô phản ứng không kịp nằm sấp trên người cậu ta. Cô loay hoay không biết làm sao, vội đứng lên, phủi đất cát trên người và nói:
- Xin lỗi! Bạn có sao không?
Chàng trai mặc đồ học sinh cũng giống như cô đứng lên có vẻ chật vật. Cô hảo tâm giơ tay đỡ cậu ta đứng dậy.
Chàng ấy nói với tôi:
- Ran, cậu vẫn không bỏ được tật xấu này à. Cậu như vậy sẽ không ai cưới cậu nữa đâu (Ngoài tớ. Hí hí.)
Cậu ta lại nói:
- Sao hôm nay cậu nói chuyện khách sáo vậy.
Cậu ta thân mật tiến lại gần cô. Khuôn mặt cậu phóng đại trước mặt tôi. Lúc này, tôi mới phát giác mình mình đã gặp được một chàng trai đẹp đến nghẹt thở.
Ôi đẹp quá đi mất! Cặp mắt thật là quyến rũ làm sao. Yêu chết mất. Làn da mái tóc không thể chê đâu được. Nhìn ngang nhìn dọc đâu cũng thấy đẹp cả.
Cậu ta thoạt nhìn mới 17 tuổi. Trông có vẻ thông minh hoạt bát. Câu ta quơ quơ tay trước mặt tôi tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Ran. Ran. Cậu làm gì thất thần vậy. Có bị làm sao không? Đưa trán tớ xem nào.
Tôi lúng túng tránh thoát làm cậu ta hụt hẫng rụt tay trở về. Tôi nói:
- Không sao. Không sao cả. Cậu là ai vậy. Hình như tôi không quen cậu.
Cậu ta trông có vẻ giận dỗi, hờn trách tôi:
- Sao cậu lại nói thế chúng ta là bạn thân mà. Cậu còn thế nữa tớ giận ấy.
Lúc ấy tôi mới sực nhớ ra: À! Cậu ta quen mình mà lại thân như vậy: Chắc không ai khác là Shinichi. Ôi. Thần tượng yêu dấu của mình. Đúng là nghe danh không bằng gặp mặt mà.
Tôi la hét trong lòng: Muốn xỉu quá. Muốn xỉu quá. Gặp thần tượng!
- Ran. Cậu lại thất thần nữa rồi. Nhanh lên trễ học bây giờ.
- Ôi chết! Shinichi nhanh lên muộn rồi.
Shinichi hớn hở chạy theo tôi đến trường.
/2
|