"Thái hậu, Thuần nhi không muốn làm người thất vọng, chỉ là mỗi người có lý tưởng khác nhau thôi." Thái hậu thật xin lỗi, cho dù có nhiều quyền lợi cùng tiền bạc vô số cũng không phải là thứ Thuần nhi. Nhất Thuần đau lòng nhìn Thái hậu, đối với nàng Thái hậu và mẹ mình quan trọng như nhau, trong lòng không hy vọng thấy mặt vị lão nhân này thất vọng.Thái hậu ném ra lợi thế, tiền tài giống như quăng vào vực sâu không đáy, không có bất kỳ gợn sóng nào. Thái hậu không biết nên vì con trai cao hứng hay là nên vì Nhất Thuần lo lắng, ở trong cung điện âm trầm này, không có ai thật tâm yêu con trai của mình, là một người mẹ, nàng thật ích kỷ ."Hài tử, ngươi sai lầm rồi." Thái hậu thở dài, xoay người lại nhìn Nhất Thuần.Đúng nha, lựa chọn trở lại cùng Long Tiêu chính là sai lầm, nhớ tới Long Tiêu đối với nữ nhân nước khác đầy nhu tình, thật giống câu chuyện cười, tâm Nhất Thuần rên rỉ.Tình nhân không phải là hạt cát. Thái hậu thấy trong mắt Nhất Thuần chợt lóe lên bi thương rồi biến mất, khôn khéo như nàng, cho dù chỉ một tia hi vọng cũng muốn thử một chút."Thuần nhi, người đứng đầu hoàng cung cần nhất chính là thanh cao." Thái hậu không buông tha bất kỳ biểu lộ gì trên mặt Nhất Thuần.Nhất Thuần cười khổ, thanh cao? Mình sao? Ở trên cái thế giới này, thái độ của Nhất Thuần có thể tự cho là thanh cao."Nơi này vốn chính là chiến trường đầy âm mưu, tranh giành quyền thế, nếu muốn vĩnh viễn đứng trước mặt người mình yêu, phải học được cách bỏ qua mình." Trong hoàng cung quyền thế chính là thứ tốt nhất có thể trực tiếp bảo vệ mình, hài tử thông minh kia, tại sao lại không hiểu? Thái hậu trong lòng thở dài nói."Thái hậu?" Nhất Thuần kinh ngạc, mặc dù nghe có vẻ như hỏi Nhất Thuần có thể vì Long Tiêu hy sinh bao nhiêu, nhưng tâm Nhất Thuần lại rất ấm áp."Ai!" Thái hậu thở dài một tiếng, tràn đầy tình mẫu tử lấy tay xoa xoa đầu Nhất Thuần: "Suy nghĩ thật kỹ, Bổn cung đi!"Sau khi Thái hậu đi, Nhất Thuần nằm ở trên giường nhìn nóc phòng làm bằng gỗ, nàng nhớ lại lời nói của Thái hậu, đấu tranh trong lòng. Tình yêu vốn nên tự mình đi tranh thủ, nhưng là. . .Nhất Thuần vẫn còn do dự.Nàng vẫn sợ, bị tổn thương nhiều lần như vậy, còn ai dám ôm lấy hi vọng."Chủ tử?" thanh âm của Mộng Phàm làm rối loạn suy nghĩ của Nhất Thuần."Mộng phàm?" Nhất Thuần không thể tin được nhìn người quỳ trên mặt đất, đứa bé mười mấy tuổi, đã từng cùng với mình vượt qua bao nhiêu cô độc trong thời gian qua. Mà bây giờ nàng liền quỳ gối trước mặt mình, trong đôi mắt không ngừng dâng lên sự vui mừng."Chủ tử! Ô ô!" nước mắt trong suốt ngây thơ từ gò má rơi xuống, Nhất thuần ôm lấy nàng, cảm thấy người trong ngực run rẩy, khẽ vuốt lưng của nàng."Đừng khóc, đều đã lớn, bị người ta nhìn thấy sẽ cười đấy!" Nhất Thuần giọng đầy cưng chìu, làm cho người đứng bên cạnh toàn thân sửng sốt. Nàng tám tuổi liền bị bán vào trong cung, chưa từng có người đối với nàng đối với nàng thân thiết như vậy, nàng hâm mộ hơn nữa là ghen tỵ."Ừ!" Mộng phàm nghe lời gật đầu một cái, nước mắt cũng không rơi xuống nữa, vốn là nên vui vẻ không hiểu sao lại khóc, hơn nữa Nhất Thuần đau lòng không dứt, nàng cũng không muốn quản việc sau lưng mình dính đầy nước, coi như lừa gạt mình.
/139
|