Chương 256 người đàn bà đanh đá Triệu An An.
Cảnh Dật Nhiên đoán không sai, Cảnh Dật Thần đã sớm biết đứa con trong bụng của Thượng Quan Nhu Tuyết là của Tạ Trác Quân, cho nên mới muốn đem đứa nhỏ này giữ lại. Nếu không như vậy, Tạ Trác Quân về sau sẽ chối bỏ một cách nhẹ nhàng luôn, mà có đứa con này, thì trong nhà bọn họ đều vẫn luôn ở trạng thái gà bay chó sủa, anh không cho bất luận kẻ nào nhúng tay vào, nếu ai động vào sẽ bị chỉnh cho túi bụi.
Chỉ khi làm cả nhà Tạ Trác Quân bị Thượng Quan Nhu Tuyết tra tấn cả đời, mới có thể làm hắn nhận ra, hắn đã phạm phải sai lầm lớn cỡ nào!
Hơn nữa, Cảnh Dật Nhiên còn đoán đúng một việc, đó chính là Cảnh Dật Thần đã sớm biết Thượng Quan Nhu Tuyết không chết, cũng biết việc cô ta hôm nay tới tìm Cảnh Dật Nhiên.
Riêng bản thân Thượng Quan Nhu Tuyết cũng không thể khiến cho Cảnh Dật Thần coi trọng, nhưng bởi vì cô ta vẫn luôn muốn gây tổn thương tới Thượng Quan Ngưng, cho nên Cảnh Dật Thần mới phái người đi theo chua ý.
Ở biệt thự Dương gia sau khi bị thiêu hủy, cảnh sát ở biệt thự liền phát hiện ở dưới nền đất có ba mật đạo, xem xét và căn cứ vào dấu vết ở mật đạo chứng minh, bọn họ đã chạy thoát.
Mật đạo giống như vậy, mấy gia tộc ngầm đều có, Dương gia chỉ có ba mật đạo, đã tính là nhiều. Mật đạo của Cảnh còn có đến mười cái!
Cho nên có người có thể chạy thoát, cũng chẳng có gì lạ.
Cảnh Dật Thần xác định chắc chắn là Thượng Quan Nhu Tuyết còn sống, chính cô ta đã gọi điện thoại cho Dương Văn Xu.
Lời Dương Văn Xu lúc sau lại nói, cũng có thể chứng minh Thượng Quan Nhu Tuyết vẫn còn sống, bà ta lúc ấy giống như điên rồi mà kêu lên “Con gái của tôi không chết”, Thượng Quan Ngưng cho rằng bà nói bậy, nhưng Cảnh Dật Thần lại biết rõ, những lời bà nói đều là lời nói thật.
Lúc sau Thượng Quan Ngưng còn hỏi lại anh, Thượng Quan Nhu Tuyết rốt cuộc còn sống hay đã chết, anh cũng cũng không có dấu diếm, nói cho Thượng Quan Ngưng biết, Thượng Quan Nhu Tuyết còn sống.
Thượng Quan Ngưng quả thật không để ý đến sự sống chết của Thượng Quan Nhu Tuyết, chỉ cần cô ta không tìm đến gây phiền toái, thì sẽ không sao cả.
Những việc báo thù, cô đều đã báo hết lên người của Dương Văn Xu.
Ánh đèn chiếu sáng cả thư phòng, Cảnh Dật Thần nghe A Hổ bái cáo xong, chỉ là nhàn nhạt gật gật đầu, cũng không khiến cho anh phảb ứng gì.
Anh mỗi ngày đều thu được không biết bao nhiêu mưu đồ bí mật của người muốn đẩy ngã Cảnh gia, nhưng anh cũng không để ý lắm, bởi vì lớp phòng ngự của Cảnh gia có thể nói là không gì phá nổi.
Ở lực lượng tuyệt đối như trước mặt, bất luận tâm cơ thủ đoạn gì cũng đều là vô dụng. Cảnh gia có thực lực lực vô đối, có thể nghiền áp bất kì gia tộc nào ở thành phố A.
Tâm tư của Cảnh Dật Nhiên, anh cũng biết rõ ràng, hai người tranh đấu nhiều năm như vậy, nhiều lần đều là anh chết tôi sống, nhưng nhiều lần đều không có biện pháp lấy đi tính mạng của đối phương, trong đó trộn lẫn quá nhiều nhân tố, cho nên, kế hoạch nhất thời của Cảnh Dật nhiên căn bản là không thực hiện được.
Cảnh Dật Thần đối với những việc này, cũng không lo lắng.
Anh hiện tại đang nỗ lực sắm vai một người chồng tốt, đưa đón vợ đi đi về về, thỉnh thoảng tạo một chút lãng mạn và một chút bất ngờ cho cô, gia tăng tình cảm vợ chồng, còn có một việc rất quan trọng chính là uống thuốc đúng hạn!
Không có biện pháp né tránh, Thượng Quan Ngưng mỗi ngày đều nhìn chằm chằm anh!
Cảnh Dật Thần vừa muốn phất tay kêu A Hổ đi ra ngoài, cửa thư phòng đã vang lên hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, sau đó Thượng Quan Ngưng liền đẩy cửa ra đem khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết thò vào xem xét: "nói chuyện song rồi sao?"
Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nói: "Em vào đi. A Hổ, cậu đi ra ngoài đi.”
A Hổ lên tiếng, cười ngây ngô hô một tiếng “Thiếu phu nhân” sau đó liền rời đi.
Thượng Quan Ngưng bưng một chén nước đi vào, đưa đến trước mặt cho Cảnh Dật Thần, sau đó đem thuốc trong tay đưa cho anb, cười duyên nói: “Chồng à, tới giờ uống thuốc rồi!”
Ngày thường cô rất ít khi gọi anh là “Chồng”, chỉ có khi nịnh Cảnh Dật Thần uống thuốc mới có thể dùng âm thanh kiều nộn như vậy mà gọi, khiến cho cả người Cảnh Dật Thần đều mang theo một loại cảm giác tê dại.
Cảnh Dật Thần nhận lấy thuốc, cho thuốc vào mồm rồi uống một ngụm nước, đem vợ ôm ngời lên trên đùi, cười nói: “Em muốn sinh con cho anh như vậy sao? Mỗi ngày đều buộc anh phải uống thuốc! Vẫn là nói, em muốn mượn cớ là đưa thuốc mà đem bản thân mình đến trong ngực anh sao?”
Thượng Quan Ngưng đâu có muốn sinh con gấp, cô chỉ là sợ thân thể anh có vấn đề gì không uống thuốc về sau sẽ càng thêm nghiêm trọng, Mộc Thanh cho anh thuốc, khẳng định là rất tốt, có thể làm thân thể anh trở nên càng tốt!
“Anh có bệnh, em có thuốc, em là tới đưa thuốc, không phải tới tặng mình! Bất quá, đã uống thuốc xong rồi, chúng ta lại đi đến bệnh viện, cho nên, hiện tại mong đại thiếu gia buông em ra được không?”
"Thuốc cũng uống xong không phải là được rồi sao? Không cần phải đi bệnh viện nữa chứ, hơn nữa đã muộn thế này, Mộc Thanh bây giờ chắc là cũng đã nghỉ ngơi.”
“Thật là không khéo, Mộc Thanh hiện tại đang trực ban, không có chuyện nghỉ ngơi đâu. Anh không đi? Vậy được, một mình em đi.”
Thượng Quan Ngưng nói xong liền đứng lên đi ra ngoài.
Cảnh Dật Thần lập tức đuổi theo cô, một phen đem cô bế lên tới, nhàn nhạt nói: “khi vợ ra lạnh, anh nào dám không nghe, liều mình chiều vọ, đi đến bệnh viện thôi!”
Hai người thay quần áo, Cảnh Dật Thần lái xe đưa Thượng Quan Ngưng đi tới bệnh viện Mộc thị, vừa vào bệnh viện, liền nghe được một giọng nói của một người phụ nữ chửi bậy.
Chờ đến lúc hai người đẩy cửa văn phòng Mộc Thanh ra, âm thanh chửi bậy thanh đã gần ngay trước mắt.
“Tên hỗn đản, anh là muốn cầm tù tôi sao! Tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn kêu cảnh sát tóm cổ cho anh vào tù! Cả đời anh cũng không thể thoát ra!"
“Anh mau chóng rút kim châm ra đi, baefng không tôi sẽ cắn anh! Tay tôi đều đã không còn cảm giác gì, anh thật con mẹ nó là một tên biến thái, kẻ điên, bị bệnh tâm thần, không chiếm được liền nhốt tôi lại! Tôi nói cho anh biết, cái đồ đầu trứng gỗ, có làm gì cũng vô dụng, tôi lừ một cô gái có nguyên tắc, tôi không yêu anh, vĩnh viễn không yêu anh!!"
“Mau tới cứu tôi với! Cứu mạng, có người ức hiếp nột dân nữ hiền lành, mau đến Cứu mạng a……”
“Bệnh viện này lòng dạ hiểm độc, tất cả mọi người đều chạy nhanh, không ai đến mà nhìn xem! Mộc Thanh là người điên, anh ta dám cầm tù mũ nữ a!"
……
Đối với người phụ nữ điên đối diện, là vẻ mặt đạm nhiên bình tĩnh của Mộc Thanh, cậu đang hết sức chuyên chú xem một phần bệnh án, cầm bút thỉnh thoảng tiến hành ghi chú dấu hiệu, tựa như không quan tâm tới âm thanh chửi bậy bên cạnh.
Nghe được âm thanh mở cửa, Mộc Thanh liền ngẩng đầu, rồi sau đó trên khuôn mặt tuấn lãng lộ ra ý cười: “Cảnh thiếu, chị dâu, hai ngươi mới tới!”
Thượng Quan Ngưng căn bản là không có nghe thấy Mộc Thanh chào hỏi mình, bởi vì cô đang kinh ngạc vạn phần người phụ nữ đang ngồi đối diện nhìn Mộc Thanh, Triệu An An!
Triệu An An nếu câm miệng nói, sẽ là một mỹ nữ an tĩnh.
Cô bởi vì ở bệnh viện nước Đức tĩnh dưỡng nửa năm, làn da rất lâu không có phơi nắng mà giờ lại có vẻ trắng như ngọc, hơn nữa ngũ quan của cô rất tinh xảo, dung mạo thanh lệ, hơn nữa trên người cô còn mặc một váy liền ren mầu đỏ, trên đôi chân có đeo đôi giày cao gót, càng làm cho đôi chân thon dài cân xứng của cô đều có một loại gợi cảm mà khỏe mạnh.
Chính là, một lát sau cô lại không ngừng mắng chửi khàn cả giọng “Khóc lóc kể lể”, sợ người khác nghe không được, việc này hoàn toàn phá hủy khí chất thục nữ trên người cô, trong nháy mắt trở thành một người đàn bà đanh đá chua ngoa!
/77
|