Tin tức lễ thành hôn của Đoan Vương suýt bị phá đi qua miệng thiên hạ, bàn tán rồi đến tai Hoàng thượng, Hoàng thượng đầu tiên làm rõ xem tin có thật nên lập tức truyền Đoan vương vào cung hỏi rõ, Đoan vương trên xe lăn, đối diện trước thánh thượng, nói đó chỉ là lời đồn đại, thành hôn rất suôn sẻ, không có gặp vấn đề.
Hoàng thượng nhận lời nói Đoan vương, xong lại hỏi mấy vị quan lại tham gia thành hôn ấy, các vị quan đều chắc nịch đáp: "Thưa hoàng thượng, thật sự mọi thứ hôm đó tiến hành rất thuận lợi ạ." Hoàng thượng lúc này mới phất tay cho qua.
Người trong cuộc đều đã phủ nhận, Hoàng thượng cũng tin rồi, hiển nhiên tin này trở thành lời đồn, không phải thật nữa, thế nên tội của thú phạm gây ra vô tình được che đậy.
...
Chớp mắt một cái Yên quốc đã tới mùa đông gió lạnh, một bầu trời tối mây mù, từng trận gió nhỏ lung lay thổi bay bông tuyết trắng đang rớt rơi xuống, từ từ phủ kín mặt đất, họa sắc trắng xóa lên trên Kinh Thành phồn hoa, che đi rạng rỡ hoa vinh vốn có nơi đây.
Thừa tướng phủ.
Thủ phạm Tân Phương Phương sau bốn tháng thông não trở ra, tuy nhiên trí thông minh không tăng tẹo nào, ngược lại thành người tối cổ mới hòa nhập xã hội phong kiến.
Vừa ra ngoài, nàng liền nhận được mời tiệc từ Hoàng cung.
Không sai! Nhà quê sắp dự tiệc, tầm mấy ngày nữa là sinh thần của vị công chúa được sủng ái nhất, gì ấy nhờ?
À, Huyền Hoa Uyên, đúng tròn mười lăm tuổi, sinh thần của công chúa sẽ mời các tiểu thư công tử thế gia tới tham dự, các quan lại tặng quà chúc mừng.
Nàng là nữ nhi của Thừa tướng, tiểu thư của Tân phủ, gia tộc lớn thì đương nhiên được mời.
Rất tò mò yến hội của hoàng tộc nên nàng phải đi xem.
Ừ, vì thế chuẩn bị đồ đẹp đi chơi! Dự tiệc ấy, chắc chắn có nhiều nam nhân, nàng phải chỉnh chu, nàng muốn xem nam nhân quyền quý ở cổ đại đẹp xấu tự nhiên như nào.
Xem xem có ai hơn tiểu thụ, đại công không.
"Tỉ tỉ! Tỉ đang nghĩ gì thế ạ?" Giọng nói mềm mại vang bên tai làm Tân Phương Phương tỉnh lại, nàng quay qua nhìn tiểu cô nương không rõ từ phương nào nhảy ra, đang như con kangaroo bật cao bật thấp cạnh mình.
Nàng nâng xuống nâng lên hai con ngươi mình, mở to nhìn tiểu cô nương nhảy nhót, nàng vừa đáp vừa hỏi: "Nghĩ việc vặt thôi, Tứ muội à? Muội ở đâu tới với tỉ vậy?" Còn tăng động như trẻ thơ nghe thấy pháo nổ.
"Muội á? Muội từ phía kia qua, gọi tỉ hoài mà không thấy tỉ phản ứng." Tân Hoa Hoa [tiểu cô nương] hé miệng cười trả lời.
"Tỉ ơi, lần này tỉ đi tiệc không?" Tân Hoa Hoa tiếp tục cất tiếng hỏi nàng.
Nàng sờ sờ mũi, nhẹ đáp lại: "Tỉ có đi, làm sao?"
Tân Hoa Hoa nghe vậy liền mong đợi: "Tỉ đem muội đi với được không ạ?"
Tân Phương Phương im lặng.
Why muốn go tiệc?
Những buổi tiệc hoàng gia, quy định từ xưa chỉ có dòng chính, con chính thất mới có thể tham gia, thứ nữ ít khi được vào, ngoại lệ hoặc nhận được thiệp mời hay có người địa vị cao mang vào, hoặc tài năng nổi trội có đặc ân mới có thể hiên ngang tham dự.
Tứ muội này mười ba tuổi, trẻ nhỏ ngây thơ, ít khi ra ngoài tiếp xúc với ai cũng chưa biểu hiện tài năng, thiếp mời chắc không có đi?
Nàng còn là cô nương thôn quê, vừa được cái danh Đích Nữ Tiểu Thư thôi, chưa có va chạm với ai, sao mang được Tứ muội vào nhỉ?
Thôi thì bảo muội ấy tìm phụ thân hỏi.
"Tứ muội, bây giờ muội đi hỏi phụ thân nhé! Tỉ chưa có đủ quyền để quyết định cho muội đi đâu." Nàng thấp giọng trả lời.
"Tỉ tỉ..." Tân Hoa Hoa nũng nịu gọi, đôi mắt tròn trong suốt phủ tầng nước long lanh.
"Khoan! Tỉ vừa trở lại thôi, đối với hoàn cảnh nơi này còn không mấy hiểu, chuyện lần trước muội cũng thấy rồi đó, tỉ thật sự chừa rồi! Muội muội cứ làm như tỉ nói xem sao ha." Nàng nói xong nhanh chóng chạy đi, mặc Tân Hoa Hoa bĩu môi, tiếc nuối.
Tân Phương Phương dừng lại đoạn xa sau khi chạy, nàng đứng thở dài.
Bánh bèo thích làm nũng? Xin lỗi! Nàng ăn bánh tráng dai dai!
Tì muội không cùng khẩu vị, thì chả muốn miễn cưỡng bản thân, huống hồ nàng lo chẳng xong mình nữa.
...
Tân Phương Phương tiếp đến bị Tân Hoa Hoa đeo bám, mở mắt thấy người, đi dạo thấy bóng, ngay cả đang quá mót thấy mặt!
Một lời hai lời lại năn nỉ cho đi, nàng khó hiểu gào thét trong lòng...
Why muốn xin nàng go tiệc?
Sau ba ngày ở trong phủ dạo chơi đến chán, nàng xin phụ thân cho ra phủ dạo chơi, Thừa tướng phụ thân nghiêm mặt đồng ý cùng căn dặn nàng không được gây chuyện, rồi sai người theo sau nàng...
Biết người đó là ai không nè?
"Tỉ tỉ, tứ muội nè!" Vẫn giọng nói mềm mại nũng nịu, vẫn dáng vẻ tăng động và gương mặt trẻ thơ... Tân Hoa Hoa vô cùng vui vẻ đi sau nàng.
Đậu xanh hải dương, bánh bèo lại tới rồi! Bánh bèo này dai quá! Dai hơn bánh tráng, khiến nàng tự hỏi: "Bánh bèo này có nhân con đỉa sao?"
Hoàng thượng nhận lời nói Đoan vương, xong lại hỏi mấy vị quan lại tham gia thành hôn ấy, các vị quan đều chắc nịch đáp: "Thưa hoàng thượng, thật sự mọi thứ hôm đó tiến hành rất thuận lợi ạ." Hoàng thượng lúc này mới phất tay cho qua.
Người trong cuộc đều đã phủ nhận, Hoàng thượng cũng tin rồi, hiển nhiên tin này trở thành lời đồn, không phải thật nữa, thế nên tội của thú phạm gây ra vô tình được che đậy.
...
Chớp mắt một cái Yên quốc đã tới mùa đông gió lạnh, một bầu trời tối mây mù, từng trận gió nhỏ lung lay thổi bay bông tuyết trắng đang rớt rơi xuống, từ từ phủ kín mặt đất, họa sắc trắng xóa lên trên Kinh Thành phồn hoa, che đi rạng rỡ hoa vinh vốn có nơi đây.
Thừa tướng phủ.
Thủ phạm Tân Phương Phương sau bốn tháng thông não trở ra, tuy nhiên trí thông minh không tăng tẹo nào, ngược lại thành người tối cổ mới hòa nhập xã hội phong kiến.
Vừa ra ngoài, nàng liền nhận được mời tiệc từ Hoàng cung.
Không sai! Nhà quê sắp dự tiệc, tầm mấy ngày nữa là sinh thần của vị công chúa được sủng ái nhất, gì ấy nhờ?
À, Huyền Hoa Uyên, đúng tròn mười lăm tuổi, sinh thần của công chúa sẽ mời các tiểu thư công tử thế gia tới tham dự, các quan lại tặng quà chúc mừng.
Nàng là nữ nhi của Thừa tướng, tiểu thư của Tân phủ, gia tộc lớn thì đương nhiên được mời.
Rất tò mò yến hội của hoàng tộc nên nàng phải đi xem.
Ừ, vì thế chuẩn bị đồ đẹp đi chơi! Dự tiệc ấy, chắc chắn có nhiều nam nhân, nàng phải chỉnh chu, nàng muốn xem nam nhân quyền quý ở cổ đại đẹp xấu tự nhiên như nào.
Xem xem có ai hơn tiểu thụ, đại công không.
"Tỉ tỉ! Tỉ đang nghĩ gì thế ạ?" Giọng nói mềm mại vang bên tai làm Tân Phương Phương tỉnh lại, nàng quay qua nhìn tiểu cô nương không rõ từ phương nào nhảy ra, đang như con kangaroo bật cao bật thấp cạnh mình.
Nàng nâng xuống nâng lên hai con ngươi mình, mở to nhìn tiểu cô nương nhảy nhót, nàng vừa đáp vừa hỏi: "Nghĩ việc vặt thôi, Tứ muội à? Muội ở đâu tới với tỉ vậy?" Còn tăng động như trẻ thơ nghe thấy pháo nổ.
"Muội á? Muội từ phía kia qua, gọi tỉ hoài mà không thấy tỉ phản ứng." Tân Hoa Hoa [tiểu cô nương] hé miệng cười trả lời.
"Tỉ ơi, lần này tỉ đi tiệc không?" Tân Hoa Hoa tiếp tục cất tiếng hỏi nàng.
Nàng sờ sờ mũi, nhẹ đáp lại: "Tỉ có đi, làm sao?"
Tân Hoa Hoa nghe vậy liền mong đợi: "Tỉ đem muội đi với được không ạ?"
Tân Phương Phương im lặng.
Why muốn go tiệc?
Những buổi tiệc hoàng gia, quy định từ xưa chỉ có dòng chính, con chính thất mới có thể tham gia, thứ nữ ít khi được vào, ngoại lệ hoặc nhận được thiệp mời hay có người địa vị cao mang vào, hoặc tài năng nổi trội có đặc ân mới có thể hiên ngang tham dự.
Tứ muội này mười ba tuổi, trẻ nhỏ ngây thơ, ít khi ra ngoài tiếp xúc với ai cũng chưa biểu hiện tài năng, thiếp mời chắc không có đi?
Nàng còn là cô nương thôn quê, vừa được cái danh Đích Nữ Tiểu Thư thôi, chưa có va chạm với ai, sao mang được Tứ muội vào nhỉ?
Thôi thì bảo muội ấy tìm phụ thân hỏi.
"Tứ muội, bây giờ muội đi hỏi phụ thân nhé! Tỉ chưa có đủ quyền để quyết định cho muội đi đâu." Nàng thấp giọng trả lời.
"Tỉ tỉ..." Tân Hoa Hoa nũng nịu gọi, đôi mắt tròn trong suốt phủ tầng nước long lanh.
"Khoan! Tỉ vừa trở lại thôi, đối với hoàn cảnh nơi này còn không mấy hiểu, chuyện lần trước muội cũng thấy rồi đó, tỉ thật sự chừa rồi! Muội muội cứ làm như tỉ nói xem sao ha." Nàng nói xong nhanh chóng chạy đi, mặc Tân Hoa Hoa bĩu môi, tiếc nuối.
Tân Phương Phương dừng lại đoạn xa sau khi chạy, nàng đứng thở dài.
Bánh bèo thích làm nũng? Xin lỗi! Nàng ăn bánh tráng dai dai!
Tì muội không cùng khẩu vị, thì chả muốn miễn cưỡng bản thân, huống hồ nàng lo chẳng xong mình nữa.
...
Tân Phương Phương tiếp đến bị Tân Hoa Hoa đeo bám, mở mắt thấy người, đi dạo thấy bóng, ngay cả đang quá mót thấy mặt!
Một lời hai lời lại năn nỉ cho đi, nàng khó hiểu gào thét trong lòng...
Why muốn xin nàng go tiệc?
Sau ba ngày ở trong phủ dạo chơi đến chán, nàng xin phụ thân cho ra phủ dạo chơi, Thừa tướng phụ thân nghiêm mặt đồng ý cùng căn dặn nàng không được gây chuyện, rồi sai người theo sau nàng...
Biết người đó là ai không nè?
"Tỉ tỉ, tứ muội nè!" Vẫn giọng nói mềm mại nũng nịu, vẫn dáng vẻ tăng động và gương mặt trẻ thơ... Tân Hoa Hoa vô cùng vui vẻ đi sau nàng.
Đậu xanh hải dương, bánh bèo lại tới rồi! Bánh bèo này dai quá! Dai hơn bánh tráng, khiến nàng tự hỏi: "Bánh bèo này có nhân con đỉa sao?"
/123
|