Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?
Chương 7: Tân Phương Phương Tiểu Thư Xuất Hiện
/123
|
Tân Phương Phương không muốn tiếp xúc thêm với Hàn Phong Vũ nên đi thật nhanh, ẩn mình trong màn mưa tuyết, nhanh chóng lại quả quyết đến độ bóng lưng mình cũng không lưu. Tránh né của nàng, ánh mắt qua loa và hành động lưu loát khiến Hàn Phong Vũ tỉnh táo hơn để dừng bước chân mình, tâm trí nhớ qua, nhắc nhở hắn rằng quan hệ cả hai thật sự kết thúc ở bốn tháng trước.
Chỉ là sâu ở lòng hắn vẫn chả tin nổi nàng có thể quên lẫn buông bỏ mau chóng, tựa như tình nghĩa xưa nay nàng bao trọn trong một ngày, rồi từng canh giờ trôi, nàng dùng nó quên hết thảy, chút tàn dư, vụn vặt nàng hoàn toàn không cho vương, đọng lại sau ngày mới.
Nàng dường như đều quên cả còn hắn vẹn nguyên chưa quên được tí nào, hầu như nhớ tới hình bóng cô nương nhỏ, cánh môi hồng chúm chím gọi tên hắn, hai ba tiếng đựng ngọt ngào thơ ngây. Dưới bầu trời xanh thẳm không một mây bay, gió thổi đưa lá rung rinh, rụng rơi như mưa lớt phớt trên dưới, sông biếc sóng sánh, ánh nắng dịu dàng, phản chiếu hình ảnh hai người chơi đùa vui vẻ nhiều năm.
Nơi ấy khắc ghi thật sâu sắc cho hắn, không kìm nổi buồn bã khi nhớ lại.
Nhưng nếu nàng quên rồi, là tốt cho nàng, tốt cho cả hắn, bởi vì hiện tại của hắn và nàng có quá nhiều vướng bận, ngăn cách.
Hàn Phong Vũ thở dài, quay người đi về phía sau, giống hướng nàng vừa đi.
Hắn trở thành con rối, một con rối thì chỉ có thể bị tiêu khiển, không thể tự mình hành động, vị vương phi giả, tiểu thư thế thân, không chừng chẳng lâu nữa hắn bị vứt đi vì bại lộ thân phận.
...
Yến Tiệc sinh thần của Công chúa Hoa Uyên đều xong, sẵn sàng tất cả, chỉ chờ đến ngày hôm nay, mọi thứ hoa lệ rất nhanh diễn ra.
Đêm ấy, rất nhiều xe ngựa dừng tại cửa hoàng cung tráng lệ, mỗi khi màn xe ngựa được nhấc lên là thấy được một tiểu thư quyền quý bên trong.
Xe của Thừa tướng đến muộn, nhưng vừa kịp lúc cửa hoàng cung mở. Khoảng khắc Thừa tướng đại nhân xuống xe, mọi người chăm chú nhìn, nhìn xem Thừa tướng mang vị tiểu thư nào tới.
Bởi vì từ trước đến này Thừa tướng đều để hai nữ nhi có tài sắc đi theo, nhưng là thứ nữ chứ không phải đích nữ, nguyên do đích nữ từ nhỏ mang bệnh, phải đưa ra ngoài tìm thần y để chữa, hơn mười năm đến giờ Thừa tướng mới đón đích nữ đó về, cơ mà bọn họ chưa được thấy, chỉ nghe đồn nói vị đích nữ tiểu thư này rất ương bướng, không lâu trước còn gây họa.
Thế nên bọn họ càng tò mò hơn về vị này, hôm nay là yến tiệc quan trọng, có mời các tiểu thư, công tử đến, chắc rằng Thừa tướng sẽ đem đích nữ tiểu thư ương bướng tới.
Quả nhiên, trong mắt mọi người thấy một thiếu nữ phía sau Thừa tướng. Thiếu nữ mang áo choàng lông cáo màu trắng như tuyết dưới chân, phía trên tà áo thêu hoa gạo đỏ chói, trông nổi bật giống cành hoa thật đang lay khi thiếu nữ nâng bước chân. Sau lớp áo choàng tinh tế ấy có lấp lóe một dung nhan xinh đẹp, chỉ là bọn họ chưa rõ ràng mấy với gương mặt của thiếu nữ, tại thiếu nữ vội vã theo Thừa tướng.
Trông thiếu nữ quy quy củ củ núp sau lưng Thừa tướng, lộ ra dáng vẻ nhút nhát, càng kéo sự chú ý kèm những lời bàn tán nho nhỏ.
Người thứ nhất tự thẩm: "Vị kia thật sự là đích nữ?"
Người thư hai đánh giá: "Đích nữ này không có khí chất mấy, mềm yếu, dè dặt, không cả ngẩng cao đầu, có chút thua kém thứ nữ nha!"
Người thứ ba phản bác thứ hai: "Tân tiểu thư bị bệnh đó, người lo chữa bệnh, đâu có thời gian học lễ nghi, bị bệnh sức không có, mà đòi có khí chất à? Thử hỏi mang bệnh mấy ai toàn vẹn, nếu sức khỏe vị này bình thường từ nhỏ, chắc rằng bằng những vị tiểu thư khác."
Người thứ tư thắc mắc: "Bệnh thì liên quan gì đến khí chất?"
Tân Phương Phương lúc này đang lén nhìn những người ở đây qua khe hở áo ống tay của Thừa tướng phụ thân, dùng ánh nhìn tò mò như những người kia để xem tất cả những thứ ở nơi này.
Vốn Tân Phương Phương sẽ không ra vẻ rụt rè, yên lặng núp sau lưng người như giờ, là bởi gia pháp đánh xuống khá đau mông và sự uy nghiêm, sức lớn mạnh gần giết chết vật sống của Thừa tướng đã răn đe trước khi đi, vũ lực cao cả quá mức nên làm Tân Phương Phương khuất phục, treo cờ trắng đầu hàng, bỏ đi tính tình bát quái, ngang như cua, trở thành một tiểu thư dịu dàng, nghe lời, ít nói.
Khi nàng nghe thấy mọi người bàn tán về mình thì chậc chậc, thì thầm nghĩ bụng.
Nàng đâu phải tiểu thư khuê các, đòi khí chất đặc biệt? Nàng xưa kia may ra có khí thở thôi.
Mà trong đây, muốn khí chất thì phải là các nhân vật quan trọng, có một hoặc ba, hay cả đôi, nhân vật phản diện, nam phụ nhé.
Một nữ phụ? Tác giả cho bệnh nặng thay khí chất rồi nha!
Vậy ấy, đừng tìm tòi bốn chữ khí chất cao quý từ nàng.
...
Thừa tướng và Tân tiểu thư vào Hoàng cung, khi đi ngang Ngự hoa viên, mọi người nghe thấy có tiếng ai gọi Thừa tướng, giọng nói trầm trầm khiến Thừa tướng dừng bước chân, "Thừa tướng đại nhân tới rồi à?"
Chỉ là sâu ở lòng hắn vẫn chả tin nổi nàng có thể quên lẫn buông bỏ mau chóng, tựa như tình nghĩa xưa nay nàng bao trọn trong một ngày, rồi từng canh giờ trôi, nàng dùng nó quên hết thảy, chút tàn dư, vụn vặt nàng hoàn toàn không cho vương, đọng lại sau ngày mới.
Nàng dường như đều quên cả còn hắn vẹn nguyên chưa quên được tí nào, hầu như nhớ tới hình bóng cô nương nhỏ, cánh môi hồng chúm chím gọi tên hắn, hai ba tiếng đựng ngọt ngào thơ ngây. Dưới bầu trời xanh thẳm không một mây bay, gió thổi đưa lá rung rinh, rụng rơi như mưa lớt phớt trên dưới, sông biếc sóng sánh, ánh nắng dịu dàng, phản chiếu hình ảnh hai người chơi đùa vui vẻ nhiều năm.
Nơi ấy khắc ghi thật sâu sắc cho hắn, không kìm nổi buồn bã khi nhớ lại.
Nhưng nếu nàng quên rồi, là tốt cho nàng, tốt cho cả hắn, bởi vì hiện tại của hắn và nàng có quá nhiều vướng bận, ngăn cách.
Hàn Phong Vũ thở dài, quay người đi về phía sau, giống hướng nàng vừa đi.
Hắn trở thành con rối, một con rối thì chỉ có thể bị tiêu khiển, không thể tự mình hành động, vị vương phi giả, tiểu thư thế thân, không chừng chẳng lâu nữa hắn bị vứt đi vì bại lộ thân phận.
...
Yến Tiệc sinh thần của Công chúa Hoa Uyên đều xong, sẵn sàng tất cả, chỉ chờ đến ngày hôm nay, mọi thứ hoa lệ rất nhanh diễn ra.
Đêm ấy, rất nhiều xe ngựa dừng tại cửa hoàng cung tráng lệ, mỗi khi màn xe ngựa được nhấc lên là thấy được một tiểu thư quyền quý bên trong.
Xe của Thừa tướng đến muộn, nhưng vừa kịp lúc cửa hoàng cung mở. Khoảng khắc Thừa tướng đại nhân xuống xe, mọi người chăm chú nhìn, nhìn xem Thừa tướng mang vị tiểu thư nào tới.
Bởi vì từ trước đến này Thừa tướng đều để hai nữ nhi có tài sắc đi theo, nhưng là thứ nữ chứ không phải đích nữ, nguyên do đích nữ từ nhỏ mang bệnh, phải đưa ra ngoài tìm thần y để chữa, hơn mười năm đến giờ Thừa tướng mới đón đích nữ đó về, cơ mà bọn họ chưa được thấy, chỉ nghe đồn nói vị đích nữ tiểu thư này rất ương bướng, không lâu trước còn gây họa.
Thế nên bọn họ càng tò mò hơn về vị này, hôm nay là yến tiệc quan trọng, có mời các tiểu thư, công tử đến, chắc rằng Thừa tướng sẽ đem đích nữ tiểu thư ương bướng tới.
Quả nhiên, trong mắt mọi người thấy một thiếu nữ phía sau Thừa tướng. Thiếu nữ mang áo choàng lông cáo màu trắng như tuyết dưới chân, phía trên tà áo thêu hoa gạo đỏ chói, trông nổi bật giống cành hoa thật đang lay khi thiếu nữ nâng bước chân. Sau lớp áo choàng tinh tế ấy có lấp lóe một dung nhan xinh đẹp, chỉ là bọn họ chưa rõ ràng mấy với gương mặt của thiếu nữ, tại thiếu nữ vội vã theo Thừa tướng.
Trông thiếu nữ quy quy củ củ núp sau lưng Thừa tướng, lộ ra dáng vẻ nhút nhát, càng kéo sự chú ý kèm những lời bàn tán nho nhỏ.
Người thứ nhất tự thẩm: "Vị kia thật sự là đích nữ?"
Người thư hai đánh giá: "Đích nữ này không có khí chất mấy, mềm yếu, dè dặt, không cả ngẩng cao đầu, có chút thua kém thứ nữ nha!"
Người thứ ba phản bác thứ hai: "Tân tiểu thư bị bệnh đó, người lo chữa bệnh, đâu có thời gian học lễ nghi, bị bệnh sức không có, mà đòi có khí chất à? Thử hỏi mang bệnh mấy ai toàn vẹn, nếu sức khỏe vị này bình thường từ nhỏ, chắc rằng bằng những vị tiểu thư khác."
Người thứ tư thắc mắc: "Bệnh thì liên quan gì đến khí chất?"
Tân Phương Phương lúc này đang lén nhìn những người ở đây qua khe hở áo ống tay của Thừa tướng phụ thân, dùng ánh nhìn tò mò như những người kia để xem tất cả những thứ ở nơi này.
Vốn Tân Phương Phương sẽ không ra vẻ rụt rè, yên lặng núp sau lưng người như giờ, là bởi gia pháp đánh xuống khá đau mông và sự uy nghiêm, sức lớn mạnh gần giết chết vật sống của Thừa tướng đã răn đe trước khi đi, vũ lực cao cả quá mức nên làm Tân Phương Phương khuất phục, treo cờ trắng đầu hàng, bỏ đi tính tình bát quái, ngang như cua, trở thành một tiểu thư dịu dàng, nghe lời, ít nói.
Khi nàng nghe thấy mọi người bàn tán về mình thì chậc chậc, thì thầm nghĩ bụng.
Nàng đâu phải tiểu thư khuê các, đòi khí chất đặc biệt? Nàng xưa kia may ra có khí thở thôi.
Mà trong đây, muốn khí chất thì phải là các nhân vật quan trọng, có một hoặc ba, hay cả đôi, nhân vật phản diện, nam phụ nhé.
Một nữ phụ? Tác giả cho bệnh nặng thay khí chất rồi nha!
Vậy ấy, đừng tìm tòi bốn chữ khí chất cao quý từ nàng.
...
Thừa tướng và Tân tiểu thư vào Hoàng cung, khi đi ngang Ngự hoa viên, mọi người nghe thấy có tiếng ai gọi Thừa tướng, giọng nói trầm trầm khiến Thừa tướng dừng bước chân, "Thừa tướng đại nhân tới rồi à?"
/123
|