Nhắc đến chuyện ngày đó, hắn nhớ Huyền Quân Quân chẳng có ý định tạ lỗi, hay bù đắp hành động sai trái đã làm nên hắn rất áy náy, suy cho cùng do hắn mà ra cả.
"Vậy nói được làm được, chúng ta về sau không liên quan." Tân Phương Phương cong khóe mắt môi mỉm cười nói, nhưng Hàn Phong Vũ không thấy bao nhiêu ý cười ở gương mặt xinh đẹp của nàng. Lần đầu tiên hắn rõ ràng thiếu nữ trước mắt đã không còn là tiểu cô nương ngày xưa, tất cả trong nàng thay đổi, ngoại trừ dung nhan bên ngoài còn khiến hắn quen thuộc ra.
Hắn không ngờ bản thân và nàng sẽ có ngày hôm nay.
Hàn Phong Vũ thầm cười khổ trong lòng.
Cuộc trò chuyện của cả hai kết thúc sắc trời bên ngoài cũng sáng lên lại vừa lúc Thừa Tướng bước vào nói người Đoan Vương Phủ đến đón người. Tân Phương Phương mệt nhoài muốn về nghỉ ngơi nên xin phép trở về chỗ mình, chờ Thừa Tướng đồng ý, nàng lập tức bỏ mặc Hàn Phong Vũ rời đi.
Thừa Tướng nhìn bóng lưng bình thản của nữ nhi nhà mình, ông thở dài một hồi rồi quay đầu sai người dìu Hàn Phong Vũ đi.
...
Sau ngày đó, cuộc sống của Tân Phương Phương lại trở về ban đầu, an tĩnh trôi dần cho đến ngày lệnh cấm túc của Thừa Tướng được rút lại. Nàng biết thời khắc tự do đến rồi, liền đem đàn tiểu hắc cẩu thả ra, cho chúng nó quen dần người trong phủ.
Ngôi ở ghế đá tại hoa viên Tân Phương Phương một thân hồng y dễ nhìn với gương mặt thuần đơn không trang điểm, bộ dạng nàng hiện tại mọi thứ nhẹ nhàng, nhàn nhã mà nâng tay chống cằm, ánh mắt thì tràn ngập ý cười nhìn vào đàn tiểu hắc cẩu cùng Tiểu cẩu đùa nghịch chạy nhảy trên đất.
Hình ảnh một người, một đàn cẩu hài hòa như thế đập vào mắt những gia nhân thi thoảng đi qua hoa viên, ngẫu nhiên trông đàn tiểu hắc cẩu mập map dường như được hai tháng tuổi, họ suy đoán về sau Tân phủ sẽ có đàn cầu to cao như của Ôn Vương.
Vì nhìn đến đàn tiểu hắc cẩu cảm giác giống với Dại cẩu hồi trước náo loạn ở phủ xong bị Ôn Vương bắt về.
"Nhị tỉ!" Phía xa giọng Tân Hoa Hoa truyền vào, làm thức tỉnh ý nghĩ các gia nhân, lẫn đánh thức Tân Phương Phương đang xem cẩu con.
Tân Phương Phương nàng vừa quay đầu lập tức thấy bóng dáng thiếu nữ nhỏ hoạt bát xuất hiện chạy tới cạnh mình, trên thân thiếu nữ là y phục hồng đỏ rực rỡ, đi kèm kiểu tóc chải hai búi.
Nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của thiếu nữ, dưới lớp trang điểm nhè nhẹ càng được tôn lên nét đẹp trong sáng vốn có.
Không thể phủ nhận, Tân Hoa Hoa lớn lên một tuổi, dung nhan cũng tăng một bậc, người khác nhìn kĩ vào đều xét thấy tiểu cô nương có tương lai thành tiểu mỹ nhân.
"Nhị tỉ, sao lại nhìn muội như thế?" Tân Hoa Hoa bị nhị tỉ Tân Phương Phương nhìn chăm chú, nhịn không nổi sờ mặt bản thân, tự cho rằng phía trên dính thứ gì.
Tân Phương Phương cười, ngăn hành động này lại: "Tỉ chỉ đơn thuần nhìn muội, chứ không có gì ở mặt muội cả."
Tân Hoa Hoa ồ lên một tiếng, tầm mắt lại chuyển qua vô thức va phải đàn tiểu hắc cẩu, đôi mắt trong chốc lát bừng sáng: "Nhị tỉ, đó là đàn cẩu tỉ nuôi ư? Thật đáng yêu! Chúng có cắn người không, muội có thể bế chúng không?"
Đây là lần đầu tiên Tân Hoa Hoa nhìn được cẩu con nên nét mặt vô cùng hứng thú lẫn chờ mong.
"Muội có thể bế nha, nhưng hãy cẩn thận chút." Tân Phương Phương vừa nói vừa huýt sáo gọi đàn cẩu qua, tiếng huýt sáo vang lên như âm thanh mệnh lệnh khiến đàn cẩu nghe thấy tức thì nhảy nhót bốn chân chạy qua, miệng chúng còn hé ra tươi cười mừng rỡ.
Tân Hoa Hoa mở to mắt nhìn đàn tiểu hắc cẩu mập béo chạy lại dưới chân, không chỉ thế chúng nó còn cất tiếng sủa gâu gâu nũng nịu và thay nhau cọ đầu to, cọ thân tròn vào chân Tân Hoa Hoa tựa hồ lấy lòng.
Cái đuôi ngắn của mỗi một con như nhau quẫy đến nhiệt tình, điệu bộ đáng yêu không gì sánh kịp để làm Tân Hoa Hoa đắm chìm, cười khúc khích giơ tay bế cả hai con cùng lúc.
Ôm hai con tiểu hắc cẩu trên tay, Tân Hoa Hoa nhẹ đưa bàn tay vuốt ve chúng, cảm thụ xúc cảm mềm mại rồi hướng Tân Phương Phương nói: "Nhị tỉ, chúng nó thật đáng yêu cũng nghe lời nữa! Cơ mà chúng nó bỏ sữa chưa vậy, muội muốn nuôi một con!"
Tân Phương Phương không biết lúc nào cũng bế lên một con đùa nghịch, nghe thế chậm rãi đáp: "Chờ thêm một thời gian, tỉ sẽ cho muội một con, giờ chúng vẫn nhỏ cần mẹ."
Đợi chúng cứng cáp lên ăn được cơm đi rồi tính tiếp, dù sao thì ở trong phủ muốn chơi lúc nào là đi mấy bước liền thấy.
Tân Hoa Hoa gật gù đồng ý, trong phút chốc im lặng sờ cẩu con, sau lại như nhớ ra gì đó, kéo tay Tân Phương Phương qua nói: "Nhị tỉ, có chuyện này kể tỉ nghe. Hôm qua tam tỉ đi từ Nam Quán về nghe được không ít chuyện đó, tỉ ấy nói là mọi người trong Thành đang bàn tán chuyện Thái Tử Phi có hỉ!"
"Hả? Sao lại bàn tán chuyện này?" Tân Phương Phương hé miệng, vẻ mặt nghệch ra.
Thái Tử Phi người ta cũng không phải lần đầu hoài thai, đứa trẻ cũng không phải là cháu đầu tiên của Hoàng thất...
"Vậy nói được làm được, chúng ta về sau không liên quan." Tân Phương Phương cong khóe mắt môi mỉm cười nói, nhưng Hàn Phong Vũ không thấy bao nhiêu ý cười ở gương mặt xinh đẹp của nàng. Lần đầu tiên hắn rõ ràng thiếu nữ trước mắt đã không còn là tiểu cô nương ngày xưa, tất cả trong nàng thay đổi, ngoại trừ dung nhan bên ngoài còn khiến hắn quen thuộc ra.
Hắn không ngờ bản thân và nàng sẽ có ngày hôm nay.
Hàn Phong Vũ thầm cười khổ trong lòng.
Cuộc trò chuyện của cả hai kết thúc sắc trời bên ngoài cũng sáng lên lại vừa lúc Thừa Tướng bước vào nói người Đoan Vương Phủ đến đón người. Tân Phương Phương mệt nhoài muốn về nghỉ ngơi nên xin phép trở về chỗ mình, chờ Thừa Tướng đồng ý, nàng lập tức bỏ mặc Hàn Phong Vũ rời đi.
Thừa Tướng nhìn bóng lưng bình thản của nữ nhi nhà mình, ông thở dài một hồi rồi quay đầu sai người dìu Hàn Phong Vũ đi.
...
Sau ngày đó, cuộc sống của Tân Phương Phương lại trở về ban đầu, an tĩnh trôi dần cho đến ngày lệnh cấm túc của Thừa Tướng được rút lại. Nàng biết thời khắc tự do đến rồi, liền đem đàn tiểu hắc cẩu thả ra, cho chúng nó quen dần người trong phủ.
Ngôi ở ghế đá tại hoa viên Tân Phương Phương một thân hồng y dễ nhìn với gương mặt thuần đơn không trang điểm, bộ dạng nàng hiện tại mọi thứ nhẹ nhàng, nhàn nhã mà nâng tay chống cằm, ánh mắt thì tràn ngập ý cười nhìn vào đàn tiểu hắc cẩu cùng Tiểu cẩu đùa nghịch chạy nhảy trên đất.
Hình ảnh một người, một đàn cẩu hài hòa như thế đập vào mắt những gia nhân thi thoảng đi qua hoa viên, ngẫu nhiên trông đàn tiểu hắc cẩu mập map dường như được hai tháng tuổi, họ suy đoán về sau Tân phủ sẽ có đàn cầu to cao như của Ôn Vương.
Vì nhìn đến đàn tiểu hắc cẩu cảm giác giống với Dại cẩu hồi trước náo loạn ở phủ xong bị Ôn Vương bắt về.
"Nhị tỉ!" Phía xa giọng Tân Hoa Hoa truyền vào, làm thức tỉnh ý nghĩ các gia nhân, lẫn đánh thức Tân Phương Phương đang xem cẩu con.
Tân Phương Phương nàng vừa quay đầu lập tức thấy bóng dáng thiếu nữ nhỏ hoạt bát xuất hiện chạy tới cạnh mình, trên thân thiếu nữ là y phục hồng đỏ rực rỡ, đi kèm kiểu tóc chải hai búi.
Nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của thiếu nữ, dưới lớp trang điểm nhè nhẹ càng được tôn lên nét đẹp trong sáng vốn có.
Không thể phủ nhận, Tân Hoa Hoa lớn lên một tuổi, dung nhan cũng tăng một bậc, người khác nhìn kĩ vào đều xét thấy tiểu cô nương có tương lai thành tiểu mỹ nhân.
"Nhị tỉ, sao lại nhìn muội như thế?" Tân Hoa Hoa bị nhị tỉ Tân Phương Phương nhìn chăm chú, nhịn không nổi sờ mặt bản thân, tự cho rằng phía trên dính thứ gì.
Tân Phương Phương cười, ngăn hành động này lại: "Tỉ chỉ đơn thuần nhìn muội, chứ không có gì ở mặt muội cả."
Tân Hoa Hoa ồ lên một tiếng, tầm mắt lại chuyển qua vô thức va phải đàn tiểu hắc cẩu, đôi mắt trong chốc lát bừng sáng: "Nhị tỉ, đó là đàn cẩu tỉ nuôi ư? Thật đáng yêu! Chúng có cắn người không, muội có thể bế chúng không?"
Đây là lần đầu tiên Tân Hoa Hoa nhìn được cẩu con nên nét mặt vô cùng hứng thú lẫn chờ mong.
"Muội có thể bế nha, nhưng hãy cẩn thận chút." Tân Phương Phương vừa nói vừa huýt sáo gọi đàn cẩu qua, tiếng huýt sáo vang lên như âm thanh mệnh lệnh khiến đàn cẩu nghe thấy tức thì nhảy nhót bốn chân chạy qua, miệng chúng còn hé ra tươi cười mừng rỡ.
Tân Hoa Hoa mở to mắt nhìn đàn tiểu hắc cẩu mập béo chạy lại dưới chân, không chỉ thế chúng nó còn cất tiếng sủa gâu gâu nũng nịu và thay nhau cọ đầu to, cọ thân tròn vào chân Tân Hoa Hoa tựa hồ lấy lòng.
Cái đuôi ngắn của mỗi một con như nhau quẫy đến nhiệt tình, điệu bộ đáng yêu không gì sánh kịp để làm Tân Hoa Hoa đắm chìm, cười khúc khích giơ tay bế cả hai con cùng lúc.
Ôm hai con tiểu hắc cẩu trên tay, Tân Hoa Hoa nhẹ đưa bàn tay vuốt ve chúng, cảm thụ xúc cảm mềm mại rồi hướng Tân Phương Phương nói: "Nhị tỉ, chúng nó thật đáng yêu cũng nghe lời nữa! Cơ mà chúng nó bỏ sữa chưa vậy, muội muốn nuôi một con!"
Tân Phương Phương không biết lúc nào cũng bế lên một con đùa nghịch, nghe thế chậm rãi đáp: "Chờ thêm một thời gian, tỉ sẽ cho muội một con, giờ chúng vẫn nhỏ cần mẹ."
Đợi chúng cứng cáp lên ăn được cơm đi rồi tính tiếp, dù sao thì ở trong phủ muốn chơi lúc nào là đi mấy bước liền thấy.
Tân Hoa Hoa gật gù đồng ý, trong phút chốc im lặng sờ cẩu con, sau lại như nhớ ra gì đó, kéo tay Tân Phương Phương qua nói: "Nhị tỉ, có chuyện này kể tỉ nghe. Hôm qua tam tỉ đi từ Nam Quán về nghe được không ít chuyện đó, tỉ ấy nói là mọi người trong Thành đang bàn tán chuyện Thái Tử Phi có hỉ!"
"Hả? Sao lại bàn tán chuyện này?" Tân Phương Phương hé miệng, vẻ mặt nghệch ra.
Thái Tử Phi người ta cũng không phải lần đầu hoài thai, đứa trẻ cũng không phải là cháu đầu tiên của Hoàng thất...
/123
|