XUYÊN QUA TA THÀNH TIỂU YẾN TỬ

Chương 2: Thật sự là xuyên không rồi.

/3


Chương 2: Thật sự là xuyên không rồi.


Thư Hoàng gần như tỉnh táo hoàn toàn. “Chuyện này càng lúc càng khó hiểu. Mình không ở trong bệnh viện mà đang ở trong một căn phòng thiết kế cổ đại. Không ở bệnh viện thì cũng thôi đi, xung quanh lại toàn người cũng trang phục cổ đại. Cảm giác cơ thể có vẻ như không giống lắm. aaaaaaaaaaaa!!! Bình tĩnh! Bình tĩnh! Sâu chuỗi lại một chút: Mình là cô gái từ bãi săn mang về. Mấy người này dựa vào một cây quạt, bức tranh mà họ kết luận mình là cách cách, lại còn Lệnh phi, Hoàng hậu, Dung ma ma? Cứ như phim Hoàn Châu Cách cách không bằng!!! Ặc! Hoàn Châu cách cách? Định cho mình là Tiểu Yến Tử chắc? Aaaaaaaaaaa!!!! Điên mất thôi! Chẳng lẽ mình xuyên vào thế giới Hoàn Châu Cách cách thật rồi?

Hix! Hix! Đau quá! Cả người không sức lực, không nhấc nổi tay chân thế này! Làm sao mà xác nhận được đây? Mấy người này còn đang bàn tính chém đầu mình nữa kìa.” Mệt mỏi, Thư Hoàng lại tiếp tục thiếp đi.



Hoàng Thượng nhè nhẹ bước tới, đứng cạnh giường, lặng lẽ ngắm Thư Hoàng. Lệnh Phi nương nương thấy Hoàng Thượng chú tâm như vậy cũng không dám quấy rầy, chỉ đứng yên một bên.

Một lúc sau, Hoàng Thượng hỏi nhỏ Lệnh Phi:

-     Hôm nay thế nào? Có đỡ hơn chút nào không?

-     Dạ, con bé vừa uống thuốc xong, và ngủ rồi ạ. Thái y nói tình hình hồi phục của cô ấy rất tốt. Lúc sáng đã tỉnh lại rồi, chắc là do sợ quá. Hai mắt đảo qua đảo lại, chỉ là không nói câu nào.

-     Thế ư?

Hoàng Thượng lại cúi xuống nhìn Thư Hoàng lần nữa. Thấy trên trán cô lấm tấm mấy giọt mồ hôi, không dằn lòng được, ông lấy khăn tay ra chấm bớt mồ hôi cho Thư Hoàng. Hương thơm nhẹ nhàng từ chiếc khăn tay toát ra và thái độ ân cần của Hoàng Thượng đã làm cho Thư Hoàng thức tỉnh. Nhưng cô vẫn nằm yên đó bởi vì chưa biết đối mặt với bọn họ như thế nào.

Lệnh Phi nương nương thấy Hoàng Thượng có vẻ yêu quí Tiểu Yến Tử nên nói:

-     Sáng nay Hoàng hậu có đến thăm.

Hoàng Thượng bình thản:

-     Bà ta nói gì?

Lệnh Phi cúi đầu:

-     Thần thiếp không dám nói.

-     Nàng cứ nói.

-     Hoàng hậu nói, chuyện của Tiểu Yến Tử là lừa đảo, điều tra ra chân tướng sẽ….

Nội tâm Thư Hoàng: “Tiểu Yến Tử? Không lẽ mình thật xuyên qua Hoàn Châu Cách cách?”

Hoàng Thượng quay qua:

-     Sẽ làm gì?

-     Sẽ chém đầu của Tiểu Yến Tử và của thiếp.

-     Hừ!

Hoàng Thượng có vẻ không hài lòng. Lệnh Phi lại tiếp:

-     Thiếp không hề nói dối. Thiếp càng nhìn, càng nhìn càng thấy Tiểu Yến Tử rất giống Hoàng thượng. Đặc biệt là khi cô ấy tình lại, ánh mắt đó rất giống ánh mắt Hoàng thượng.

Hoàng Thượng hơi bực mình xoay người lại:

-     Ai nói nó không phải là con gái Trẫm, Trẫm chém đầu kẻ đó! Lần đầu tiên Trẫm gặp nó ở bãi săn, Trẫm nhìn thấy nó Trẫm đã có cảm giác rất khác lạ. Đặc biệt là khoảnh khắc lúc nó hôn mê, ánh mắt đầy ai oán của nó nhìn Trẫm hỏi Trẫm có còn nhớ Hạ Vũ Hà hay không? Cả đời này Trẫm không quên được bộ dạng nó vừa hoảng hốt, vừa gấp gáp, vừa sợ hãi, vừa không có điểm tựa đó. Tình cảm cha con bẩm sinh đó có thể là giả được hay sao.

Giọng của Hoàng Thượng hơi lớn nên Thư Hoàng không giả bộ ngủ được nữa, mở choàng mắt. Khi ông quay người lại thấy Thư Hoàng mở mắt, thì mừng rỡ:

-     Con tỉnh rồi hả?

Thư Hoàng nhìn khuôn mặt nghiêm nghị, đầy uy nghiêm thật sự rất giống Hoàng Thượng. Chẳng lẽ là Hoàng Thượng thật? Chợt sợ hãi hỏi:

-     Chú... chú là ai?

Lệnh Phi nương nương vội bước tới vỗ nhẹ Thư Hoàng.

-     Nói chuyện với Hoàng Thượng không được gọi bằng chú biết không?

Thư Hoàng như không nghe thấy, rụt rè hỏi:

-     Làm phiền lấy giúp tôi cái gương được không?

Mọi người trong phòng đều ngơ ngác nhìn nhau không hiểu Thư Hoàng muốn làm gì.

Lệnh Phi nương nương lại nhắc nhở:

-     Sao con vừa tỉnh dậy đã muốn soi gương rồi?

Thư Hoàng ngượng ngùng cúi đầu:

-     Thật xin lỗi, con muốn xem bộ dáng của mình hiện tại thế nào.

Hoàng Thượng bật cười nghĩ có lẽ cô nương nhà sợ xấu mặt trước mặt mình sao? Nói với Thư Hoàng:

-     Không cần phải soi gương, con rất là xinh đẹp.

Rồi quay lại ra lệnh:

-     Đông Tuyết! Mau mang gương lại đây.

Thư Hoàng nhìn vào gương trợn to mắt bật thốt ra:

-     Thật sự là một mỹ nữ.

Rồi lại thất thần “Đây rõ ràng không phải mình, mình thật sự xuyên qua rồi? Lúc trước còn mang tia hy vọng đây chỉ là diễn kịch, nhưng giờ thì… Mình chết thật rồi. Hu hu! T,T”

Thư Hoàng òa khóc cô phải làm sao bây giờ, bước vào một thế giới xa lạ, cô phải sống tiếp như thế nào đây?

Cô không phải Cách cách thật, nếu cô mạo nhận chắc chắn sẽ bị chém đầu. Cô cũng không phải Tiểu Yến Tử thật lấy đâu ra Tử Vy giúp cô che dấu.

Cô không biết mặt bọn Tử Vy, Liễu Thanh, Liễu Hồng, biết cái Đại tạp viện của bọn họ ở đâu mà tìm. Mà nếu thật sự gặp bọn họ cô phải đối mặt như thế nào? Bọn họ chắc chắn sẽ nhìn ra cô không phải Tiểu Yến Tử.

“Đúng rồi! Mất trí nhớ! Mất trí nhớ! Chẳng phải trong truyện xuyên không họ đều nhận mình mất trí nhớ sao. Yeahhhh!!! Thông minh! Trước cứ mất trí cái đã.” :v

Mọi người lo lắng nhìn Thư Hoàng, không biết chuyện gì xảy ra. Trước vừa tự khen mình xinh đẹp xong lại quay ra khóc luôn là sao?

Hoàng Thượng lo lắng hỏi:

-      Con đau ở chỗ nào sao? Nói cho Trẫm nghe.

Thư Hoàng lắc đầu:

-     Không… không…. Con không đau.

Hoàng Thượng vỗ người cô:

-     Trẫm biết quãng đường con đi rất vất vả. Nào để Trẫm sờ xem con có còn sốt không.

Rồi thuận tay sờ lên trán Thư Hoàng.

-     Uh! Cũng may đã hạ sốt rồi. Con thấy đói không? Trẫm sai người đi chuẩn bị.

Thư Hoàng sụt sịt mũi, cố gắng nín khóc nhìn Hoàng Thượng. Sự chăm sóc, lời hỏi thăm nhẹ nhàng đã khiến Thư Hoàng cảm thấy chút ấm áp trước cái thế giới xa lạ này. Cô xúc động nói:

-     Cảm ơn ngài! Nhưng… ngài thật sự là Hoàng Thượng? Hoàng Thượng Càn Long? Không phải diễn kịch thật chứ?

Dù đã tiếp nhận là mình đã thật sự xuyên qua nhưng Thư Hoàng vẫn muốn xác nhận lại một lần nữa.

Hoàng Thượng:

-     … “”

Lệnh Phi đứng gần nghiêm giọng:

-     Người không là Hoàng Thượng thì còn ai!

Hoàng Thượng gạt ngang:

-     Đúng. Trẫm chính là đương kim Hoàng Thượng. Khi ở bãi săn chẳng phải con đã gặp Trẫm rồi sao?

Thư Hoàng ánh mắt mơ màng. (Nội tâm “Trước giờ mình chưa từng có khiếu diễn xuất, người mất trí đại khái chắc là mơ mơ hồ hồ như vậy đi.” :D)

-     Vậy!... Con là ai? Tại sao con không nhớ gì hết vậy?

Hoàng Thượng trợn tròn mắt.

-     Thái y! Thái y! Người đâu, mau truyền Thái y!


/3

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status