Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Chương 114: Phiên ngoại Đà Lôi: Hoa đào không nói xuân đã lại về (hạ)

/118


Trong trướng không ngừng vang lên tiếng ngọn nến cháy ‘lép bép’.

Trầm mặc một lúc lâu, Đà Lôi gật gật đầu nhìn Âu Dương Khắc nói: “Gần đây thảo nguyên không an bình, nếu đã gặp qua, ta cũng yên lòng rồi, tối nay ngươi liền đưa Hoa Tranh rời đi đi.”

Lời vừa nói ra, hiển nhiên là đã giao muội tử cho hắn rồi, Âu Dương Khắc mỉm cười chắp tay. Đà Lôi hơi trầm ngâm, lại nói tiếp: “Đợi tình hình ổn định ta sẽ phái người thông báo với các ngươi, ngươi đừng nói chuyện này với nó vội…”

Âu Dương Khắc tiếp lời nói: “Ta chỉ nói huynh dẫn quân tây chinh, ít ngày nữa sẽ xuất phát.”

Đà Lôi gật gật đầu: “Chỉ là nếu như vậy, nó sẽ lại lo lắng chuyện quân tình, không bằng…”

Âu Dương Khắc vỗ tay hoan nghênh cười nói: “Đương nhiên ta sẽ thường xuyên báo với nàng tin tức đại thắng.”







Hai người nói tới chỗ hợp ý, nhìn nhau cười, cùng thấy đối phương lúc này dường như nhìn thuận mắt hơn không ít. Nên biết thiên hạ tuy lớn, nhưng muốn tìm một người có thể ‘cùng lừa dối Hoa Tranh’ một cách ăn ý thế này, thật sự cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu gặp gỡ rồi, không khỏi rất có cảm giác tri kỷ.

( Hoa Tranh: @##$%OO$%^&XX… )

Chờ sau khi thương nghị sẵn sàng mọi việc, Đà Lôi mới xoay người, ngồi tựa vào vị trí chủ vị.

“Hoa Tranh lúc này hơn phân nửa là ở chỗ…” Một cái tên nghẹn ở chỗ yết hầu hắn, do do dự dự, rốt cuộc vẫn nuốt xuống, “Ta sẽ sai Ba Đặc Nhĩ dẫn ngươi tới đó tìm nó, bất quá…” Hắn khẽ nở nụ cười, “Ta đoán hơn phân nửa là nó đã bảo Ba Đặc Nhĩ chờ ngươi ngoài trướng rồi.” Người có thể ra lệnh cho thân vệ dưới trướng của hắn không nhiều lắm, Hoa Tranh là một trong số đó.

“Đa tạ cữu huynh.” Âu Dương Khắc cười chắp tay, nói: “Chỉ là có một chuyện còn muốn thỉnh giáo…”

Đà Lôi nhíu nhíu mày, nếu người này hỏi chuyện Đô Sử, hắn nên trả lời như thế nào? Vốn trước đây muốn người này cùng Hoa Tranh tách ra, cho nên có hiểu lầm thì càng tốt, chỉ là lúc này, tâm sự của muội tử nhà mình đã rõ ràng, nhắc lại chuyện này không khỏi có chút khó xử, bởi vậy vẫn do dự một chút mới hỏi:

“Chuyện gì?”

“Từ ngày quen biết Hoa Tranh, chưa từng nghe nàng xưng một tiếng ‘phụ hãn’, chuyện này rốt cuộc có duyên cớ gì?”

—— Như hắn đã dự đoán, sắc mặt Đà Lôi nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.

Hoa Tranh tính tình nhu hòa, lại có thể hành động quyết tuyệt như vậy, tất nhiên là Thành Cát Tư Hãn đã làm chuyện gì khiến nàng khó có thể tha thứ được. Để suy tính cho tương lai, nàng có thể không đề cập tới, nhưng hắn lại không thể không biết. Chỉ là việc này dường như vô cùng cơ mật, mặc dù hắn đã phái rất nhiều người đi tìm hiểu, vẫn không tra được manh mối gì.

Trước mắt, tình cảm với vị cữu huynh này đang phát triển tốt, Âu Dương Khắc quyết định rèn sắt khi còn nóng.

“Mới vừa rồi cữu huynh từng nói qua ‘Cho dù nàng không muốn làm con gái Thành Cát Tư Hãn, chung quy cũng vẫn là muội tử của Đà Lôi ta’, vậy hẳn là cữu huynh biết nội tình rồi.”

Đà Lôi chần chờ một lát, mới nói: “Trước khi phụ hãn đăng vị đã tiêu diệt bộ tộc Khắc Liệt, vị hôn phu của Hoa Tranh… đã chết trong trận chiến đó.”

Nếu là người khác, nói không chừng sẽ tin vào lý do thoái thác đó, chỉ tiếc chuyện trận chiến đó, Âu Dương Khắc đã sớm phái người tra rõ rành mạch, bao gồm chuyện ‘vị hôn phu trước kia’ tuy là do Thành Cát Tư Hãn hạ lệnh, nhưng thực ra lại bị Đà Lôi lãnh binh tiêu diệt.

Nếu bởi vậy mà Hoa Tranh mang lòng oán hận, nhất định cũng sẽ bất hòa với cả Đà Lôi, huynh muội họ sao còn có thể thân mật được như hiện tại?

Có thể thấy được nhất định là có ẩn tình khác, hơn nữa hẳn là cực kì quan trọng, thậm chí có khả năng kéo theo rất nhiều bí mật khác, như vậy…

Hắn trầm ngâm một lát, mới từ từ nói: “Nếu thảo nguyên sắp sinh biến, ta phải có phòng bị trước, mới có thể bảo hộ nàng chu toàn được.”

Một chiêu ‘lấy lui làm tiến’ này, hắn đã dùng với Hoa Tranh vô cùng thuần thục, tới mức xuất thần nhập hóa rồi, Đà Lôi cùng Hoa Tranh quả nhiên không hổ là huynh muội, lập tức trúng chiêu, sắc mặt nháy mắt trở nên tái xanh, hiển là trong lòng đang cực kì giãy dụa.

Qua thật lâu sau, Đà Lôi mới thở dài một tiếng nói:

“Ta vốn cũng không biết việc này, nếu không phải lần trước sau khi từ Trung Nguyên trở về, Tam ca đã nói với ta…”

Oa Khát Đài nói với hắn, đương nhiên không phải là chuyện tốt lành gì.

Chỉ là… ngay cả biết là đối phương dụng tâm cố ý, trong nháy mắt, hắn vẫn kinh sợ không thôi, cho nên đã quên cố kỵ, một mình xông vào kim trướng chất vấn Thành Cát Tư Hãn, rồi sau đó… Lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ phụ hãn trước giờ vẫn luôn uy nghiêm như một vị thần trong lòng mình trở nên luống cuống tức giận.

Đà Lôi theo bản năng khẽ chạm tay lên chỗ vết thương vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nở nụ cười khổ, đó là vết thương bị lúc Thành Cát Tư Hãn nổi giận rút đao chém xuống. Lúc ấy một đao kia thế tới hung mãnh, Thành Cát Tư Hãn quả thực đã muốn lấy tính mạng của hắn… Nếu không phải sư phụ Bác Nhĩ Hốt tay mắt lanh lẹ rút đao ngăn lại, vừa ngăn vừa cầu tình giúp hắn, hắn… chắc hẳn đã phải chết.

Đó cũng là lần đầu tiên hắn cảm thấy, thì ra những thứ mà mình vẫn luôn kiêu ngạo —— tỷ như “được phụ thân thương yêu nhất” —— lại là hư vô mờ mịt như vậy.







Có những thứ… nắm trong tay chính mình mới là đáng tin nhất…

Đà Lôi nhắm mắt lại, trong lòng đã có quyết định:

“Khát Khát Nhĩ là chưởng giáo tiền nhiệm của Tát Mãn giáo, nghe nói có khả năng hiểu được tiếng của thần. Từ khi phụ hãn còn trẻ, y đã đi theo người, nhưng trong suốt cuộc đời chỉ nhận được ‘thần dụ’ ba lần.”

Suốt cuộc đời? Nói cách khác người này hiện nay đã chết, đối với người chết, tự nhiên là không còn làm gì được nữa rồi. Âu Dương Khắc không khỏi tiếc nuối nhíu mày, hỏi: “Cả ba câu đều trở thành sự thật rồi?”

Đà Lôi cười khổ gật gật đầu.”Hai câu đầu đã ứng nghiệm.”

Không hỏi nội dung thần dụ, chỉ hỏi có trở thành sự thật hay không, người này quả nhiên suy nghĩ cẩn thận. Có một người như vậy ở bên cạnh muội tử, quả thật mình có thể yên tâm hơn không ít, chẳng qua… Việc này hắn nhất định cũng phải biết…

“Phụ hãn khi còn trẻ từng nghèo túng đến mức, ở trên thảo nguyên phải bắt chuột đồng mà sống.”

Thành Cát Tư Hãn trước giờ không lấy đoạn lịch sử này làm hổ thẹn, ngược lại thường nhắc tới với các con cùng bộ tướng, cho dù Đà Lôi tuổi nhỏ hay Hoa Tranh cũng đều được nghe tới thuộc lòng rồi.

“Khi đó Khát Khát Nhĩ đã tiên đoán, phụ hãn rồi sẽ trở thành thủ lĩnh của bộ tộc Khất Nhan. Không lâu sau phụ hãn quả nhiên đoạt được vị trí thủ lĩnh, Khát Khát Nhĩ còn nói, phụ hãn chắc chắn sẽ nhất thống thảo nguyên hiệu lệnh chư bộ…”

Mà tình hình hiện nay như thế nào, tự nhiên là không cần hắn nói thêm nữa rồi.

Vị Vu sư Tát Mãn đã chết này luôn tiên đoán đúng những việc trọng đại? Trong lòng Âu Dương Khắc ẩn ẩn có một dự cảm cực kỳ xấu, lại nghe Đà Lôi nói:

“Mười lăm năm trước, Khát Khát Nhĩ đã ra lời thần dụ thứ ba, nói Hoa Tranh là con gái trời ban thưởng, lại có huyết mạch gia tộc hoàng kim ta, chọn ngày lành tháng tốt đem làm vật tế Trường Sinh Thiên ở thánh địa, từ đó thiết kỵ Mông Cổ sẽ được thần linh phù hộ, bách chiến bách thắng. Phụ hãn… phụ hãn y…”

Nói đến đây Đà Lôi dừng lại một chút, mới nói tiếp: “… tự nhiên cũng trường mệnh trăm tuổi, vĩnh viễn khỏe mạnh.”

Không khí trong trướng nháy mắt giống như bị đông cứng, yên tĩnh đến đáng sợ.

Âu Dương Khắc lạnh mặt, không nói một lời, chắp tay với Đà Lôi, xoay người rời đi. Lều vải vừa được vén lên, thanh âm Đà Lôi hơi mỏi mệt từ phía sau vang lên:

“Cách ngày tốt mà Khát Khát Nhĩ tính còn hai năm, trước đó ta chắc chắn…”

Hắn hơi hơi gật đầu, không quay lại, cất bước rời khỏi doanh trướng.

Hai năm, không chỉ Đà Lôi, hắn cũng có thể làm được rất nhiều chuyện…

Bên ngoài doanh trướng chừng mười thước có một đại hán mặc giáp sắt đứng yên như một pho tượng, trong tay nắm dây cương một con ngựa cao to, đang nhìn về phía này, vừa thấy Âu Dương Khắc đi ra, liền vui vẻ ra mặt, dẫn ngựa đi lên đón.

Âu Dương Khắc nhíu mày, lập tức nhận ra là người ban nãy ẩn núp ngoài trướng, xem tình hình hơn phân nửa là thân vệ gì đó của Đà Lôi, vì sao lúc này lại cố ý chờ mình ở đây?

Đang phỏng đoán, đại hán kia đã chạy tới gần, nhìn qua nhìn lại đánh giá hắn từ trên xuống dưới, đột nhiên nhếch miệng cười, vươn tay chụp lên bờ vai hắn.

Âu Dương Khắc thân thủ thế nào, sao có thể để y dễ dàng chạm được, hơi trầm vai xuống, hạ bàn không hề xê dịch, đã nhanh chóng tránh được.

Đại hán kia chỉ cảm thấy mắt hoa lên, bàn tay liền rơi vào khoảng không. Lúc đó người Mông Cổ vô cùng kính phục anh hùng hảo hán, Âu Dương Khắc trong lúc vô tình lại để lộ thân thủ như vậy, y lại không lấy làm giận mà lớn tiếng hô ‘giỏi’.

Âu Dương Khắc tuy là không hiểu tiếng Mông Cổ, nhưng thấy gương mặt y lộ vẻ tán thưởng, nghĩ rằng hơn phân nửa sẽ không nói gì bậy bạ, lập tức liền mỉm cười nhìn y gật gật đầu. (há há, các mỹ nhân có xuyên về cổ đại, nhớ tươi cười hớn hở dùng tiếng Anh mắng người nga~ )

Chỉ thấy đại hán kia có vẻ vô cùng hưng phấn, lại lớn tiếng nói vài câu gì đó, thấy hắn không hiểu, vò đầu bứt tai nửa ngày, đột nhiên thốt ra một câu tiếng Hán: “Ngươi… Lợi hại!”

Phát âm cứng rắn miễn cưỡng, so với hai huynh muội Đà Lôi cùng Hoa Tranh thì kém xa, chắc là chưa từng học qua, có lẽ là đi theo bên cạnh Đà Lôi nghe được vài câu.

Nghĩ thông suốt, Âu Dương Khắc mỉm cười, trong lòng đã bớt cảnh giác, ôn ngôn hỏi:

“Là Hoa Tranh bảo ngươi ở đây chờ ta?”

Quả nhiên đại hán kia nghe được tên Hoa Tranh liền lộ vẻ vui mừng liên tục gật đầu, Âu Dương Khắc nghĩ nghĩ, lại hỏi dò: “Ngươi có biết hiện giờ nàng ở đâu không?”

Đại hán kia đầu tiên là gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, lập tức huyên thuyên một tràng tiếng Mông Cổ. Âu Dương Khắc nở nụ cười khổ, không muốn dây dưa lâu với y, cất bước đi, đại hán kia lại chạy lại trước mặt hắn, đưa dây cương trong tay qua.

“Của ngươi… Hoa Tranh đưa!” Lại xoay người chỉ về phía nam, “Bên kia, chờ.”

Âu Dương Khắc thầm tính toán cước trình một chút, cũng không nhận lấy dây cương, chỉ chắp tay về phía đại hán, nói tiếng cảm ơn, cũng không quản y nghe có hiểu hay không, hơi hơi đề khí liền thi triển khinh công đi về phía nam.

Chỉ thấy bóng trắng chợt lóe, nhấp nhô vài cái đã không thấy bóng dáng, chỉ còn đại hán trợn mắt há hốc mồm đứng tại chỗ, sau một lúc lâu, mới vỗ đầu, vô cùng lo lắng quăng dây cương chạy về phía doanh trướng của Đà Lôi, vừa chạy vừa hô lớn:

“Tứ Vương gia, công chúa nàng… nàng sẽ không phải bị hồ yêu mê hoặc đấy chứ!”

Chỗ Hoa Tranh chỉ cách doanh trướng của Đà Lôi vài dặm, sau một lát, Âu Dương Khắc từ xa xa đã thấy một thân ảnh kiều nhỏ đang ôm gối ngồi trên cỏ, ngửa đầu nhìn phía chân trời, vẻ mặt ngơ ngẩn, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đang muốn lên tiếng gọi nàng, tâm niệm thay đổi thật nhanh, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cước bộ không khỏi chậm lại một chút.

Chỉ chậm một lát, lại tiếp tục vận khí tới mười thành, cử động nhẹ nhàng không chút tiếng động. Cho đến khi tới gần phía sau Hoa Tranh, mới mạnh chân đi về phía nàng.

Mới vừa đi được hai bước, một đạo nhuyễn tiên đen nhánh đột nhiên từ phía nàng phóng ra, đánh thẳng đến trước mặt hắn.

Âu Dương Khắc hơi nghiêng người, dùng tay bắt lấy ngọn roi, nắm chặt trong tay, dưới ánh trăng chỉ nghe nàng khẽ “Y” một tiếng, dường như là đã nhận ra hắn, lập tức giống như nghĩ tới chuyện gì, vội vàng nhảy dựng lên, “Còn không mau buông tay!”

Âu Dương Khắc theo lời buông nhuyễn tiên trong tay ra, cười dài nhìn Hoa Tranh, trong lòng cực kỳ vui mừng.

Mới vừa rồi hắn cố ý biến hóa lực đạo cùng tiết tấu bước chân, nàng tự nhiên không nhận ra là hắn, lại được hắn dạy dỗ đã lâu, biết ra tay trước là chiếm ưu thế. Chỉ là, trong nháy mắt khi nàng quay đầu nhìn thấy hắn, vẻ mặt từ đề phòng chuyển sang ngạc nhiên, rồi vui mừng, lo lắng… Chỉ một chút biến hóa nhưng đều lọt vào mắt hắn, chút lo lắng bất an trong lòng nháy mắt đã tan thành mây khói.

Lúc này nhìn nàng vội vã chạy về phía mình, trong lòng càng cảm thấy nhu tình tràn ngập.

Hắn vốn là kẻ không câu nệ mọi chuyện, nếu không phải lúc này có chút cố kỵ, sớm đã áp ngã nàng xuống cỏ bừa bãi yêu thương một phen rồi, hiện tại lại chỉ có thể miễn cưỡng nhẫn nại.

Hắn định thần, thấp giọng trêu đùa: “Quả nhiên là dạy xong đồ đệ muốn đánh sư phụ, nương tử, nàng quả thực là qua sông phá cầu a…”

Chỉ nghe nàng dậm chân nói: “Huynh né tránh là được, sao còn bắt lấy làm gì?” Ngừng lại một chút, lại liếc trắng mắt, “Không kêu một tiếng liền nhảy ra dọa người, nếu… nếu huynh bị thương thì sao!” Nói xong liền nắm lấy tay hắn.

Thiên phú học võ của Hoa Tranh thật sự là thấp đủ khiến người ta giận sôi gan, những hoa chiêu dạy nàng cũng chỉ có thể hù được những kẻ không biết võ công, muốn khiến hắn bị thương thực không dễ dàng —— chỉ là việc này cũng không cần nói cho nàng biết, để tránh sau này thiếu ‘phúc lợi’. Cho nên lúc này Âu Dương Khắc tuyệt không phân trần, chỉ cười dài để nàng cầm tay phải mình xem xét, tay trái thuận thế vòng qua, nhẹ nhàng ôm người nào đó vào lòng.

Sau một lúc lâu, nàng mới thở ra một hơi, vui vẻ ngẩng đầu nhìn hắn nói: “May mà không có việc gì.”

“Ta đã sớm bảo không việc gì mà.” Âu Dương Khắc nở nụ cười, ôm nàng về chỗ ban nãy ngồi xuống, ánh mắt dường như hữu ý vô tình quét về phía một đống đất nhô lên cách đó không xa, khẽ nhíu mày.

Mới vừa rồi Hoa Tranh nhìn nó mà ngẩn người sao…

Ngày đó Thành Cát Tư Hãn tiêu diệt bộ tộc Khắc Liệt, trên thảo nguyên lan truyền tin tức ồn ào huyên náo, nhưng nội tình đến tột cùng như thế nào, ngay cả những bộ tướng dưới trướng Thành Cát Tư Hãn cũng không thể kết luận được.

Có người nói vị Hoa Tranh công chúa này ỷ mình được Thành Cát Tư Hãn sủng ái, coi mạng người như cỏ rác. Năm đó lúc hứa gả đã bắt vị ở tộc Khắc Liệt kia phải giết hết mười nữ nô tuyệt sắc trong trướng, khi người kia chết, cũng không thèm rơi nửa giọt nước mắt, có thể thấy được tính tình vô cùng lạnh lùng tàn ác.

Cũng có người nói Hoa Tranh công chúa âm hiểm, lấy bản thân làm mồi nhử, liều lĩnh xâm nhập bộ tộc Khắc Liệt, chiếm tiên cơ, rồi sinh ra họa phá gia diệt tộc. Tuy nói là vâng lệnh phụ hãn, nhưng có thể làm ra chuyện đó, cũng không khỏi quá độc ác đi.

Đủ loại tin tức đồn đại, nhưng cuối cùng thường thường sẽ quy kết tới “Quách Tĩnh bị ép trở thành Kim đao phò mã thật là đáng thương, tuy là hiện giờ chưa thấy, nhưng sau khi thành thân nhất định số phận sẽ cực kỳ bi thảm…”



Bản thân Âu Dương Khắc đã là một kẻ cực giỏi lừa gạt, những lời đồn đại thô lậu đó hiển nhiên không qua được mắt hắn, nhưng nếu Hoa Tranh đã quyết ý không trở lại thảo nguyên, hắn cũng lười động thủ, duy nhất lo lắng chính là vị hôn phu trước kia…

Ngày đó Hoàn Nhan Hồng Liệt sai người khiêm tốn nhã nhặn chiêu nạp nhân tài tới Bạch Đà Sơn chiêu dụ, chính lúc hắn đang cực kỳ nhàn nhã, liền dễ dàng đáp ứng. Sứ giả kia vô cùng mừng rỡ, lại nói Lục Vương gia đang muốn đi sứ thảo nguyên, không ngại nhân dịp đó tới thảo nguyên xem lễ hội Naadam. Hắn đang rảnh rỗi, liền đúng hẹn tới đó, khi đi ngang qua nơi nào đó ở thảo nguyên đã nhìn thấy một tiểu cô nương thú vị, liền thuận tay bắt tới hỏi đường…

Đó là lần đầu hắn gặp Hoa Tranh.

Mấy ngày sau đó, hắn đi dạo chung quanh thường thường lại nhìn thấy Hoa Tranh, thậm chí còn từng bởi vì cảm thấy thú vị âm thầm đi theo nàng hồi lâu —— việc này đương nhiên nàng không biết, hắn cũng không định nói ra —— người thừa kế bộ tộc Khắc Liệt này, hắn cũng đã từng gặp qua. Theo như hắn thấy, đủ loại hành vi cử chỉ của người đó đều là do rễ tình đâm sâu, nàng lại giống như người ngoài, không hề để ý. Tâm tình của cô bé lúc đó, hắn chưa từng để trong lòng, ai ngờ tới bây giờ…

Đã rất lâu rồi, những mỗi lần nghĩ lại, trong lòng vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng mà… chút khó chịu này, cho dù thế nào cũng không nói lên lời.

Lúc này, hắn lại cười đến vân đạm phong khinh nhắc tới một chuyện.

“Tứ ca nàng chuẩn bị dẫn quân tây chinh rồi.”

“Nhanh như vậy?” Lời vừa nói ra, lực chú ý của Hoa Tranh quả nhiên bị hấp dẫn, “Vết thương lần trước của huynh ấy còn chưa lành, sao đã lại muốn đi rồi…”

“Ta đã để lại thuốc trị thương thúc phụ tự tay điều chế cho hắn, vết thương đó nhiều nhất chỉ năm ngày là lành.” Âu Dương Khắc vỗ vỗ lưng nàng trấn an, ôn ngôn khuyên giải: “Tứ ca nàng nếu có ý muốn… chuyện này không thể tránh khỏi, không bảo trụ tánh mạng cũng không được —— nàng đừng quá lo lắng. Còn nữa, hắn vốn là chủ soái, làm việc tự nhiên có chừng mực, nhất định sẽ không lấy thân gánh hiểm nguy.” Ngừng lại một chút lại cười nói: “Nàng ở thảo nguyên đã bao năm rồi, hắn đã từng gặp nạn mấy lần?”

Nàng nghiêng mặt suy nghĩ một lát, mới gật gật đầu, buồn bã nói: “Đạo lý đó muội biết, chỉ là… vẫn không yên lòng…”

Hắn vươn tay ôm lấy nàng, cười nói: “Tứ ca nàng là người làm việc lớn, không tránh khỏi có chút phiêu lưu, làm sao có thể như ta, ngày ngày bầu bạn bên cạnh nương tử, mọi chuyện đều coi nương tử như trời…”

Lời còn chưa dứt, Hoa Tranh đã nhéo mạnh chỗ thịt mềm bên hông hắn, hắn trong lòng vui vẻ, tự nhiên là không né không tránh để kệ nàng nhéo, còn cực kì săn sóc ân cần hỏi: “Nương tử, nếu mỏi tay rồi thì đổi chỗ khác đi.”

Hoa Tranh nhụt chí buông tay, lầu bầu nói: “Không thèm…”

Hắn lập tức khoa trương kêu đau, còn lôi kéo tay nàng cọ loạn trong lòng. Hoa Tranh trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt tức giận nửa ngày, cuối cùng lại không nhịn được bật cười.

Âu Dương Khắc vốn lo lắng nàng ưu tư quá nhiều sẽ hại thân, mới làm ra vẻ như vậy, lúc này thấy nàng cười đến vui vẻ, trong lòng nhất thời nhẹ nhàng thở ra. Lo lắng tan đi, chỗ mẫn cảm bên hông lại bị nàng vô tình chạm phải, trong lòng không khỏi rung động, nghĩ tới một lần vui thích cực hạn mấy ngày trước kia, lập tức có chút không kiềm chế được, mấy chuyện kiêng kỵ cố kỵ lập tức ném hết lên chín tầng mây, một tay kéo nàng vào lòng, gắt gao ôm, hận không thể một ngụm nuốt xuống.

Vùi đầu ở hõm cổ nàng mà cọ cọ, đang muốn khẽ cắn, lại nghe nàng cười nói, “Huynh sao lại giống như Tháp Na vậy…”

Hắn ngẩn ra, bàn tay không khỏi buông lỏng một chút, nàng cũng không đứng dậy, vẫn nằm trong lòng hắn. Sau một lúc lâu, lại lười biếng nói: “Tháp Na từ nhỏ đã ở cùng muội…”

Hắn lăn lộn phong nguyệt đã lâu, tự nhiên nghe được thanh âm nàng lúc này nặng nề, nhưng không có nửa điểm dục niệm.







Lúc này thảo nguyên đang là đầu hạ, ánh trăng trong sáng, gió đêm thanh lương như nước, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu vang, nhìn quanh bốn phía, khung cảnh an tường yên tĩnh, Âu Dương Khắc lại chỉ cảm thấy thập phần vô lực.

Sau một hồi lầm bầm nhắc tới chuyện cũ mười năm trước bên tai hắn, nàng… nàng thế nhưng lại cứ như vậy mà ngủ!

Đầu sỏ gây nên tự nhiên là túi rượu đã chỉ còn một nửa bên cạnh nàng rồi, hiển nhiên là đã uống trước khi hắn đến, cảm giác say lại tới tận bây giờ mới phát tác… Có lẽ là nhìn thấy hắn nên yên lòng rồi.

Hắn khẽ thở dài, cúi đầu nhìn người đang tựa trong lòng mình, có lẽ là do say rượu, gương mặt nàng hơi hơi phiếm hồng, so với ngày thường càng thêm vài phần kiều diễm, khóe môi hãy còn mỉm cười, một tay đan chặt mười ngón với hắn, một tay kia lại gắt gao nắm lấy vạt áo hắn không buông.

Lần đầu gặp gỡ vẫn còn đầy cảnh giác, toàn thân giống như con nhím, lúc nào cũng dựng mũi nhọn đề phòng hắn… Tới bây giờ, rốt cục lại có thể nằm trong lòng hắn, bình yên đi vào giấc ngủ…

Trải qua mưa gió, chua cay ngọt đắng đủ loại tư vị… Mất vô số tâm lực, dùng đủ lại xiềng xích, cuối cùng cũng đạt được như nguyện.

Nghĩ tới đây, gương mặt hắn lại lộ ra một nụ cười, cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán Hoa Tranh, cũng không thèm nhìn vị trí, giơ tay ra, cầm lấy túi rượu kia. Ngửa đầu uống mấy ngụm, lại nhìn về phía đống đất cách đó không xa, hơi chếch cổ tay, thúc dục nội lực, một tia rượu vọt ra, tưới xuống đống đất kia.

Bọn họ vốn là hai người không có liên quan, nếu không phải bởi vì Hoa Tranh, nhất định hôm nay không có duyên lấy rượu tế mộ, nhưng cũng chỉ tới như vậy mà thôi…

Nhìn những giọt rượu kia chậm rãi thấm vào đất, Âu Dương Khắc tùy tay ném túi rượu đi, cúi người ôm lấy Hoa Tranh, nhìn phương hướng, liền đi về phía nam.

Chỉ thấy bạch y càng lúc càng xa, cho đến khi ẩn vào bóng đêm, rốt cuộc không còn thấy tung tích.

Một trận gió đêm không biết từ đâu thổi đến, lướt qua ngọn cỏ, giống như thổn thức, lại giống như than thở…


/118

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status