Edit: tiểu khê
Nhân sinh có bốn việc lớn, đêm động phòng hoa chúc chiếm thứ nhất, không phải không đạo lý.
Ít nhất giờ phút này Trình Huy cảm thấy, thành tiên cũng chỉ có như thế.
"Ngươi...... Ngươi mau tránh ra." Diệp Thanh Tri đầy mặt ửng hồng, trên trán đầu tóc đều bị mồ hôi ướt nhẹp dính ở hai bên, khiến hắn khó chịu nhất vẫn địa phương khó có thể mở miệng, dính dính thật sự không thoải mái.
"Tránh ra cái gì?" Trình Huy ghé bên tai Diệp Thanh Tri, nhẹ giọng hỏi, dưới thân còn cố ý giật giật.
Diệp Thanh Tri mặt càng đỏ hơn, cho nên nói nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, lên giường sẽ trở nên không giống người, quay đầu đi, đẩy đẩy, phát hiện mặt người ở trên không chút sứt mẻ, ca nhi tuy rằng là ngoại hình nam tử, nhưng lại không có sức lực hán tử.
Trình Huy cuối cùng vẫn là không có đi ra ngoài, mãi cho đến khi thanh âm Diệp Thanh Tri có chút khàn khàn, mới buông tha hắn.
Ôm Diệp Thanh Tri đã ngủ, Trình Huy cúi đầu ôn nhu nhìn hắn, sau đó đề trán mình cạnh trán hắn, nói: "Ngươi là phu lang của ta."
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh Tri mờ mịt mở mắt, giật giật, cảm thấy toàn thân đau nhức, ngay sau đó tối hôm qua ký ức như thủy triều tràn về, mặt bừng đỏ.
Nguyên thân xác thật là trải qua huấn luyện chuyên môn, lại hầu hạ lão gia một năm, nhưng Diệp Thanh Tri xác xác thật thật chưa từng có trải qua, cho nên thẹn thùng mới là bình thường.
"Tỉnh rồi, ăn cháo trước đã." Trình Huy bưng chén cháo gạo kê cho Diệp Thanh Tri.
"Cảm ơn." Cháo không nóng không lạnh, rất vừa miệng, cảm thán Trình Huy thận trọng, Diệp Thanh Tri ăn mấy miếng là xong.
Lắc đầu cự tuyệt việc ăn thêm chén nữa, Diệp Thanh Tri thay bộ đồ mới, cùng y ra cửa phòng.
Cha và a ma Trình Huy đều đã qua đời, ca ca duy nhất cũng đã sớm không lui tới, thêm thanh danh Trình Huy, họ hàng đều không thích, cho nên Diệp Thanh Tri cũng không cần giống như ca nhi mới gả khác phải gặp mặt trưởng bối, hắn chỉ cần gặp tiểu ca nhi là được.
Tiểu ca nhi mới ba tuổi tuổi, lại nhìn như hai tuổi, mặt nho nhỏ, làm đôi mắt đặc biệt lớn, thấy Diệp Thanh Tri cũng không sợ, ngược lại cười ngọt ngào lộ ra tám cái răng với hắn.
Diệp Thanh Tri vội kéo tiểu ca nhi qua, bế nó ngồi lên đùi mình, tiểu hài tử phản xạ ôm lấy cổ hắn, sau đó nháy mắt to hỏi: "Ngươi là tân a ma sao?"
"Đúng vậy!" Diệp Thanh Tri có chút không biết nói gì, đành phải ngẩng đầu nhìn Trình Huy.
"Về sau hắn chính là a ma, phải ngoan ngoãn nghe lời a ma, biết không?" Trình Huy ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu tiểu ca nhi, ôn hòa nói.
Tiểu ca nhi vội gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Tri, kêu lên: "A ma." A ma lớn lên rất đẹp, trên người còn thơm thơm.
Diệp Thanh Tri cười cười, từ trong lòng ngực lấy ra một túi tiền con, lấy ra một khóa bạc và một đôi vòng tay nhỏ, sau đó đeo lên cho tiểu ca nhi, cười nói: "Thích sao?"
"Thích." Tiểu ca nhi đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó cao hứng gật đầu.
Thế giới này vào lúc tiểu ca nhi sinh ra, trưởng bối trong nhà cần chuẩn bị một khóa bạc, có điều kiện hơn là khóa vàng, bên trong để ngày sinh bát tự và một ít tóc của tiểu ca nhi, nếu trưởng bối không còn nữa, thì a ma tới làm.
Còn như tình huống trong nhà Trình Huy, khẳng định là không ai chuẩn bị khóa bạc, hiện giờ hắn thành này a ma tiểu ca nhi này, tự nhiên sẽ chuẩn bị.
Trình Huy ở một bên thấy bạc khóa, thần sắc rõ ràng thay đổi một chút, sau đó thở dài, y là hán tử cẩu thả, hành sự tự nhiên không cẩn thận như ca nhi, có điều cũng thể nhìn ra rằng, Thanh ca nhi có tâm với tiểu ca nhi.
Tiểu ca nhi vuốt khóa bạc trước ngực, cái miệng nhỏ liền không khép lại, lúc trước nó đi ra ngoài chơi, nhìn thấy trên cổ tiểu ca nhi đều có cái này, chỉ có nó không có, sau lại hỏi Trình a ma, ông chỉ vuốt đầu của nó rồi thở dài, hiện tại nó cũng có, lại càng nhiều hơn người khác hai vòng tay thật xinh đẹp, lắc lắc tay, nghe mặt trên tiểu lục lạc phát ra leng keng, cái miệng nhỏ càng không khép lại.
Sờ sờ tiểu ca nhi đầu, Diệp Thanh Tri nhíu mày hỏi: "Tiểu ca nhi tên gì? Tổng không thể vẫn luôn kêu tiểu ca nhi đi?"
Trình Huy thân mình lại là cứng đờ, "Ca sao lấy " thảo " làm nhũ danh, nói là dễ nuôi sống, chỉ là ca nhi đại ca cưới cho ta cũng tên thảo, cho nên nhũ danh liền bỏ, hiện tại ngươi là a ma tiểu ca nhi, không bằng ngươi đặt đi." Y nghe Trần ca sao nói qua Thanh ca nhi biết chữ, chữ viết cũng rất đẹp, tên nhất định lấy cũng hay.
Diệp Thanh Tri không biết y suy nghĩ cái gì, chỉ là hiện tại hắn là a ma tiểu ca nhi, đặt tên cho cũng không sao.
"Cẩn, là ngọc quý, không bằng kêu Cẩn ca nhi đi." Diệp Thanh Tri ôm Cẩn ca nhi, cười nói.
"Quả là người đọc sách, ta cũng không biết chữ này là có ý gì, nhưng là nghe hay, vậy kêu Cẩn ca nhi." Trình Huy quyết định vậy.
Diệp Thanh Tri gật gật đầu, buông Cẩn ca nhi, lấy giấy bút từ của hồi môn ra viết ngày sinh bát tự của Cẩn ca nhi, rồi sau đó cắt một lọn tóc nhỏ, cất vào trên cổ khóa bạc, sau đó đem chìa khóa khóa bạc khóa lại.
Giữa trưa, Diệp Thanh Tri ngăn Trình Huy lại, tự mình vào bếp, ngày hôm qua làm rượu mừng đồ ăn còn lại không ít, hắn chỉ cần hâm lại là có thể ăn.
Hiện tại trời còn chưa có lạnh, nơi này lại không tủ lạnh, trong nhà nhiều đồ ăn như vậy nhưng vứt đi thì không được, Diệp Thanh Tri lấy từ trong đó ra một phần, chia làm mấy phần nhỏ bỏ vào rổ, kéo Cẩn ca nhi cùng Trình Huy ra cửa.
Người nhà quê gia, bình thường rất ít thấy thức ăn mặn, Trình Huy biết săn thú, ngày hôm qua làm tiệc rượu thịt đồ ăn còn nhiều, hiện tại hắn đồ ăn, thịt thừa đi tặng người khác, tuyệt không sẽ có người ghét bỏ.
Kỳ thật cũng không đi mấy nhà, thanh danh Trình Huy như vậy, lại thêm hàng năm săn thú, nhiễm huyết tinh, phần lớn mọi người cũng không dám tiếp xúc nhiều với y, đương nhiên, cũng có người thiện tâm chiếu cố y.
Trừ bỏ Trình a ma, cách nhà y không xa là nhà Lý a sao cùng nhà Lâm a ma, lúc Trình Huy đi săn thú, đều là hai vị này a ma giúp đỡ chăm sóc Cẩn ca nhi, cho nên hắn gả vào, về lý nên đi thăm bọn họ.
Trừ bỏ thịt, Diệp Thanh Tri còn lấy ra một cây vải cắt thành tam khối, nếu là dựa theo trong thành, một người đưa hai khối còn thiếu, nếu là đặt ở ở nông thôn, có hơn ba mươi thước vải, tuyệt đối không ít, hơn nữa hắn đưa đều là vải bông thượng đẳng.
Xách theo rổ cùng ba khối vải, một nhà ba người đến nhà Lý A sao gần nhất, trên đường gặp được không ít người, phần lớn tò mò nhìn Diệp Thanh Tri.
Diệp Thanh Tri đều cười gật đầu, làm những người đó ngượng ngùng thu hồi ánh mắt.
Đi đến Trình gia, gõ gõ cửa, liền nghe được một âm thanh thanh thúy, là tiểu ca nhi chừng mười ba tuổi, lớn lên còn thanh tú, thấy ba người Trình Huy, rất cao hứng gọi bọn hắn đi vào.
"Đây là phu lang Huy tiểu tử đi, lớn lên cũng thật xinh đẹp." Lý A sao nghe được thanh âm đi ra, nhìn Diệp Thanh Tri từ trên xuống dưới.
"Lý A ma, đây là a ma con." Cẩn ca nhi nói trước, chuông bạc trong tay kêu leng keng.
Lý A sao theo tầm mắt nhìn qua đi, lại gặp được khóa bạc trên cổ nó, ý cười khóe mắt tăng vài phần, "Được, được, là a ma của tiểu ca nhi chúng ta."
"A ma, con có tên, con kêu Cẩn ca nhi." Quay đầu nhìn phía Diệp Thanh Tri, "Có phải hay không, a ma?"
"Đúng." Sờ sờ đầu nhỏ Cẩn ca nhi, bảo Trình Huy đem đồ ăn trong rổ lấy ra, lại đem bao vải để trên bàn, "Trình Huy không có trưởng bối, ngày thường có ngài chiếu cố, này là một chút đồ vật, cũng là một chút tâm ý của Trình Huy và ta, mong rằng Lý A sao đừng ghét bỏ, nhất định nhận lấy." Buông đồ vật, lại khách khí vài câu, liền mang theo Cẩn ca nhi rời đi.
Đám người đi xa, tiểu ca nhi Lý A sao gia gấp không chờ nổi cầm lấy một miếng thịt bỏ vào miệng, một bên lại giơ tay muốn mở bao kia ra, vẫn còn chưa sờ đến, đã bị Lý A sao đánh bay tay.
"Trên tay đều là dầu, đụng vào là rửa không sạch." Mắng một câu, Lý A sao mở bao ra, thế nhưng là một khối vải bông màu lam ba mươi thước, sờ sờ, vẫn là nguyên liệu thượng đẳng.
"Thật xinh đẹp, a ma, làm cho con kiện áo choàng đi?" Tiểu ca nhi vây quanh vải xoay vài cái, vui vẻ nói.
Lý A sao liếc nó mắt một cái, sau đó thu hồi, nghĩ miếng vải không chỉ làm áo choàng cho tiểu ca nhi, còn có thể cho hai cái tiểu tử một người làm được một bộ.
"phu lang của Huy tiểu tử lớn lên thật xinh đẹp, của hồi môn phong phú không nói, còn có thể làm việc, đối với Cẩn ca nhi cũng tốt, Huy tiểu tử thật ra cũng có phúc khí." Lý A sao cảm thán.
Kế tiếp đem đồ vật tặng nhà Lâm a ma và nhà Trình a ma, đồ vật đều là giống nhau, chỉ là nhà Trình a ma nhiều hơn một con gà.
Chờ đến khi ba người về nhà, đã là buổi chiều, thật sự là Trình a ma quá nhiệt tình, muốn giữ bọn họ lại ăn điểm tâm, thẳng đến khi bọn họ mỗi người ăn một chén mì, mới cho bọn họ về, nhiệt tình vậy khiến Diệp Thanh Tri hiện tại nhớ tới thân mình không nhịn được run run lên.
Diệp Thanh Tri mang theo rổ, để Trình Huy ôm Cẩn ca nhi, một nhà ba người, rất hài hòa, người trên đường nhìn thấy, đều dừng chân xem vài lần.
Còn chưa tới cổng, Diệp Thanh Tri cùng Trình Huy từ xa đã nhìn thấy trước cổng nhà mình đứng không ít người, tiến đến gần, liền nghe được một ca nhi ở kia gõ cửa " bạch bạch bạch ".
"Trình Huy, ngươi mở cửa cho ta, ta biết ngươi ở bên trong, mở cửacho ta.
Trình Huy đứng ở bên cạnh Diệp Thanh Tri, sắc mặt trầm xuống.
Nhân sinh có bốn việc lớn, đêm động phòng hoa chúc chiếm thứ nhất, không phải không đạo lý.
Ít nhất giờ phút này Trình Huy cảm thấy, thành tiên cũng chỉ có như thế.
"Ngươi...... Ngươi mau tránh ra." Diệp Thanh Tri đầy mặt ửng hồng, trên trán đầu tóc đều bị mồ hôi ướt nhẹp dính ở hai bên, khiến hắn khó chịu nhất vẫn địa phương khó có thể mở miệng, dính dính thật sự không thoải mái.
"Tránh ra cái gì?" Trình Huy ghé bên tai Diệp Thanh Tri, nhẹ giọng hỏi, dưới thân còn cố ý giật giật.
Diệp Thanh Tri mặt càng đỏ hơn, cho nên nói nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, lên giường sẽ trở nên không giống người, quay đầu đi, đẩy đẩy, phát hiện mặt người ở trên không chút sứt mẻ, ca nhi tuy rằng là ngoại hình nam tử, nhưng lại không có sức lực hán tử.
Trình Huy cuối cùng vẫn là không có đi ra ngoài, mãi cho đến khi thanh âm Diệp Thanh Tri có chút khàn khàn, mới buông tha hắn.
Ôm Diệp Thanh Tri đã ngủ, Trình Huy cúi đầu ôn nhu nhìn hắn, sau đó đề trán mình cạnh trán hắn, nói: "Ngươi là phu lang của ta."
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thanh Tri mờ mịt mở mắt, giật giật, cảm thấy toàn thân đau nhức, ngay sau đó tối hôm qua ký ức như thủy triều tràn về, mặt bừng đỏ.
Nguyên thân xác thật là trải qua huấn luyện chuyên môn, lại hầu hạ lão gia một năm, nhưng Diệp Thanh Tri xác xác thật thật chưa từng có trải qua, cho nên thẹn thùng mới là bình thường.
"Tỉnh rồi, ăn cháo trước đã." Trình Huy bưng chén cháo gạo kê cho Diệp Thanh Tri.
"Cảm ơn." Cháo không nóng không lạnh, rất vừa miệng, cảm thán Trình Huy thận trọng, Diệp Thanh Tri ăn mấy miếng là xong.
Lắc đầu cự tuyệt việc ăn thêm chén nữa, Diệp Thanh Tri thay bộ đồ mới, cùng y ra cửa phòng.
Cha và a ma Trình Huy đều đã qua đời, ca ca duy nhất cũng đã sớm không lui tới, thêm thanh danh Trình Huy, họ hàng đều không thích, cho nên Diệp Thanh Tri cũng không cần giống như ca nhi mới gả khác phải gặp mặt trưởng bối, hắn chỉ cần gặp tiểu ca nhi là được.
Tiểu ca nhi mới ba tuổi tuổi, lại nhìn như hai tuổi, mặt nho nhỏ, làm đôi mắt đặc biệt lớn, thấy Diệp Thanh Tri cũng không sợ, ngược lại cười ngọt ngào lộ ra tám cái răng với hắn.
Diệp Thanh Tri vội kéo tiểu ca nhi qua, bế nó ngồi lên đùi mình, tiểu hài tử phản xạ ôm lấy cổ hắn, sau đó nháy mắt to hỏi: "Ngươi là tân a ma sao?"
"Đúng vậy!" Diệp Thanh Tri có chút không biết nói gì, đành phải ngẩng đầu nhìn Trình Huy.
"Về sau hắn chính là a ma, phải ngoan ngoãn nghe lời a ma, biết không?" Trình Huy ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu tiểu ca nhi, ôn hòa nói.
Tiểu ca nhi vội gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Tri, kêu lên: "A ma." A ma lớn lên rất đẹp, trên người còn thơm thơm.
Diệp Thanh Tri cười cười, từ trong lòng ngực lấy ra một túi tiền con, lấy ra một khóa bạc và một đôi vòng tay nhỏ, sau đó đeo lên cho tiểu ca nhi, cười nói: "Thích sao?"
"Thích." Tiểu ca nhi đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó cao hứng gật đầu.
Thế giới này vào lúc tiểu ca nhi sinh ra, trưởng bối trong nhà cần chuẩn bị một khóa bạc, có điều kiện hơn là khóa vàng, bên trong để ngày sinh bát tự và một ít tóc của tiểu ca nhi, nếu trưởng bối không còn nữa, thì a ma tới làm.
Còn như tình huống trong nhà Trình Huy, khẳng định là không ai chuẩn bị khóa bạc, hiện giờ hắn thành này a ma tiểu ca nhi này, tự nhiên sẽ chuẩn bị.
Trình Huy ở một bên thấy bạc khóa, thần sắc rõ ràng thay đổi một chút, sau đó thở dài, y là hán tử cẩu thả, hành sự tự nhiên không cẩn thận như ca nhi, có điều cũng thể nhìn ra rằng, Thanh ca nhi có tâm với tiểu ca nhi.
Tiểu ca nhi vuốt khóa bạc trước ngực, cái miệng nhỏ liền không khép lại, lúc trước nó đi ra ngoài chơi, nhìn thấy trên cổ tiểu ca nhi đều có cái này, chỉ có nó không có, sau lại hỏi Trình a ma, ông chỉ vuốt đầu của nó rồi thở dài, hiện tại nó cũng có, lại càng nhiều hơn người khác hai vòng tay thật xinh đẹp, lắc lắc tay, nghe mặt trên tiểu lục lạc phát ra leng keng, cái miệng nhỏ càng không khép lại.
Sờ sờ tiểu ca nhi đầu, Diệp Thanh Tri nhíu mày hỏi: "Tiểu ca nhi tên gì? Tổng không thể vẫn luôn kêu tiểu ca nhi đi?"
Trình Huy thân mình lại là cứng đờ, "Ca sao lấy " thảo " làm nhũ danh, nói là dễ nuôi sống, chỉ là ca nhi đại ca cưới cho ta cũng tên thảo, cho nên nhũ danh liền bỏ, hiện tại ngươi là a ma tiểu ca nhi, không bằng ngươi đặt đi." Y nghe Trần ca sao nói qua Thanh ca nhi biết chữ, chữ viết cũng rất đẹp, tên nhất định lấy cũng hay.
Diệp Thanh Tri không biết y suy nghĩ cái gì, chỉ là hiện tại hắn là a ma tiểu ca nhi, đặt tên cho cũng không sao.
"Cẩn, là ngọc quý, không bằng kêu Cẩn ca nhi đi." Diệp Thanh Tri ôm Cẩn ca nhi, cười nói.
"Quả là người đọc sách, ta cũng không biết chữ này là có ý gì, nhưng là nghe hay, vậy kêu Cẩn ca nhi." Trình Huy quyết định vậy.
Diệp Thanh Tri gật gật đầu, buông Cẩn ca nhi, lấy giấy bút từ của hồi môn ra viết ngày sinh bát tự của Cẩn ca nhi, rồi sau đó cắt một lọn tóc nhỏ, cất vào trên cổ khóa bạc, sau đó đem chìa khóa khóa bạc khóa lại.
Giữa trưa, Diệp Thanh Tri ngăn Trình Huy lại, tự mình vào bếp, ngày hôm qua làm rượu mừng đồ ăn còn lại không ít, hắn chỉ cần hâm lại là có thể ăn.
Hiện tại trời còn chưa có lạnh, nơi này lại không tủ lạnh, trong nhà nhiều đồ ăn như vậy nhưng vứt đi thì không được, Diệp Thanh Tri lấy từ trong đó ra một phần, chia làm mấy phần nhỏ bỏ vào rổ, kéo Cẩn ca nhi cùng Trình Huy ra cửa.
Người nhà quê gia, bình thường rất ít thấy thức ăn mặn, Trình Huy biết săn thú, ngày hôm qua làm tiệc rượu thịt đồ ăn còn nhiều, hiện tại hắn đồ ăn, thịt thừa đi tặng người khác, tuyệt không sẽ có người ghét bỏ.
Kỳ thật cũng không đi mấy nhà, thanh danh Trình Huy như vậy, lại thêm hàng năm săn thú, nhiễm huyết tinh, phần lớn mọi người cũng không dám tiếp xúc nhiều với y, đương nhiên, cũng có người thiện tâm chiếu cố y.
Trừ bỏ Trình a ma, cách nhà y không xa là nhà Lý a sao cùng nhà Lâm a ma, lúc Trình Huy đi săn thú, đều là hai vị này a ma giúp đỡ chăm sóc Cẩn ca nhi, cho nên hắn gả vào, về lý nên đi thăm bọn họ.
Trừ bỏ thịt, Diệp Thanh Tri còn lấy ra một cây vải cắt thành tam khối, nếu là dựa theo trong thành, một người đưa hai khối còn thiếu, nếu là đặt ở ở nông thôn, có hơn ba mươi thước vải, tuyệt đối không ít, hơn nữa hắn đưa đều là vải bông thượng đẳng.
Xách theo rổ cùng ba khối vải, một nhà ba người đến nhà Lý A sao gần nhất, trên đường gặp được không ít người, phần lớn tò mò nhìn Diệp Thanh Tri.
Diệp Thanh Tri đều cười gật đầu, làm những người đó ngượng ngùng thu hồi ánh mắt.
Đi đến Trình gia, gõ gõ cửa, liền nghe được một âm thanh thanh thúy, là tiểu ca nhi chừng mười ba tuổi, lớn lên còn thanh tú, thấy ba người Trình Huy, rất cao hứng gọi bọn hắn đi vào.
"Đây là phu lang Huy tiểu tử đi, lớn lên cũng thật xinh đẹp." Lý A sao nghe được thanh âm đi ra, nhìn Diệp Thanh Tri từ trên xuống dưới.
"Lý A ma, đây là a ma con." Cẩn ca nhi nói trước, chuông bạc trong tay kêu leng keng.
Lý A sao theo tầm mắt nhìn qua đi, lại gặp được khóa bạc trên cổ nó, ý cười khóe mắt tăng vài phần, "Được, được, là a ma của tiểu ca nhi chúng ta."
"A ma, con có tên, con kêu Cẩn ca nhi." Quay đầu nhìn phía Diệp Thanh Tri, "Có phải hay không, a ma?"
"Đúng." Sờ sờ đầu nhỏ Cẩn ca nhi, bảo Trình Huy đem đồ ăn trong rổ lấy ra, lại đem bao vải để trên bàn, "Trình Huy không có trưởng bối, ngày thường có ngài chiếu cố, này là một chút đồ vật, cũng là một chút tâm ý của Trình Huy và ta, mong rằng Lý A sao đừng ghét bỏ, nhất định nhận lấy." Buông đồ vật, lại khách khí vài câu, liền mang theo Cẩn ca nhi rời đi.
Đám người đi xa, tiểu ca nhi Lý A sao gia gấp không chờ nổi cầm lấy một miếng thịt bỏ vào miệng, một bên lại giơ tay muốn mở bao kia ra, vẫn còn chưa sờ đến, đã bị Lý A sao đánh bay tay.
"Trên tay đều là dầu, đụng vào là rửa không sạch." Mắng một câu, Lý A sao mở bao ra, thế nhưng là một khối vải bông màu lam ba mươi thước, sờ sờ, vẫn là nguyên liệu thượng đẳng.
"Thật xinh đẹp, a ma, làm cho con kiện áo choàng đi?" Tiểu ca nhi vây quanh vải xoay vài cái, vui vẻ nói.
Lý A sao liếc nó mắt một cái, sau đó thu hồi, nghĩ miếng vải không chỉ làm áo choàng cho tiểu ca nhi, còn có thể cho hai cái tiểu tử một người làm được một bộ.
"phu lang của Huy tiểu tử lớn lên thật xinh đẹp, của hồi môn phong phú không nói, còn có thể làm việc, đối với Cẩn ca nhi cũng tốt, Huy tiểu tử thật ra cũng có phúc khí." Lý A sao cảm thán.
Kế tiếp đem đồ vật tặng nhà Lâm a ma và nhà Trình a ma, đồ vật đều là giống nhau, chỉ là nhà Trình a ma nhiều hơn một con gà.
Chờ đến khi ba người về nhà, đã là buổi chiều, thật sự là Trình a ma quá nhiệt tình, muốn giữ bọn họ lại ăn điểm tâm, thẳng đến khi bọn họ mỗi người ăn một chén mì, mới cho bọn họ về, nhiệt tình vậy khiến Diệp Thanh Tri hiện tại nhớ tới thân mình không nhịn được run run lên.
Diệp Thanh Tri mang theo rổ, để Trình Huy ôm Cẩn ca nhi, một nhà ba người, rất hài hòa, người trên đường nhìn thấy, đều dừng chân xem vài lần.
Còn chưa tới cổng, Diệp Thanh Tri cùng Trình Huy từ xa đã nhìn thấy trước cổng nhà mình đứng không ít người, tiến đến gần, liền nghe được một ca nhi ở kia gõ cửa " bạch bạch bạch ".
"Trình Huy, ngươi mở cửa cho ta, ta biết ngươi ở bên trong, mở cửacho ta.
Trình Huy đứng ở bên cạnh Diệp Thanh Tri, sắc mặt trầm xuống.
/41
|