Chương 33
“Tiểu nữ Lãnh Y Vân tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Thái hậu nương nương!”
Bên trong đại điện, Tiểu Vân một thân y phục trắng như tuyết, trên đầu cài một đóa mẫu đơn đỏ rực, nhẹ nhàng khom người hành lễ. Vì nàng là tài nữ có thân phận tôn quý nên trước mặt Hoàng đế không cần phải quỳ gối. Đây là một đặc ân khiến không biết bao người mơ ước có được.
Bên cạnh Tiểu Tuyết mặc tử y nhạt màu, trong tay ôm một cây thất huyền cầm, cùng Tiểu Cẩn ở bên kia quỳ gối hướng Hoàng đế ba quỳ chín lạy theo đúng lễ nghi.
Sắc mặt Hoàng hậu đều là một mảnh tươi cười như đóa hoa, mà bên kia Lan Quý phi lại không có được như vậy. Nàng dùng một loại ánh mắt đánh giá dò xét từ trên xuống dưới Tiểu Vân, ánh mắt thoáng qua tia ác liệt khiến nàng không được tự nhiên.
“Y Vân tài hèn sức mọn, nhân ngày đại lễ xin diễn một khúc vũ dâng lên bệ hạ và các vị nương nương, mong bệ hạ và nương nương không chê cười!”
Hách Liên Minh Thiên nhìn nàng hồi lâu rồi phất tay, nhàn nhạt thanh âm nói:
“Bắt đầu đi!”
Thanh âm Tiểu Vân ôn nhu đáp dạ, vốn Tiểu Tuyết đang định đi đến một bên đàn đặt cầm xuống, bỗng nhiên từ trên cao, thanh âm mềm mỏng Lan Quý phi truyền tới:
“Khởi bẩm Hoàng thượng, nhạc bình thường e là quá phàm tục, chi bằng để thần thiếp đàn cho Y Vân tài nữ, không biết ý Hoàng thượng thế nào?”
Hách Liên Minh Thiên không nhìn Lan Quý phi, hắn im lặng một lúc, còn chưa mở lời thì bên kia Thái hậu đã lên tiếng:
“Ai gia thấy như vậy cũng tốt, Hoàng thượng, chi bằng để Quý phi đàn thôi!”
Thái hậu đã mở lời như vậy, Hách Liên Minh Thiên cũng không có ý từ chối, liền hạ giọng nói:
“Đi lấy Tương tư cổ cầm đến đây!”
Khuôn mặt Lan Quý phi hiện ra vẻ vui mừng, nàng đưa ánh mắt thách thức nhìn Hoàng hậu, không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý. Giờ phút này hai nữ nhân đứng đầu hậu cung đang giương cung bạt kiếm, người nhìn thấy đều tự ngầm hiểu, cũng không có ai lên tiếng. Thái hậu ở một bên lại không có vẻ mặt vui vẻ như vậy, nàng đang tích oán đầy một bụng. Hừ hừ, một đám nhi tử thực có hiếu, trước Tam hoàng nhi đem ngọc sáo trao cho một cái tiểu tướng quân nàng đã không nói thì thôi, bây giờ Đại hoàng nhi lại dám đem quốc cầm đến cho phi tử hắn dùng, oán a oán! Tức chết ai gia!
Trong lòng Thái hậu giận muốn phát hỏa, lỗ mũi cũng hừ ra khí nóng.
Hách Liên Minh Thiên và Hách Liên Phách Thiên trên người đều cùng cảm nhận được một đạo ánh mắt tràn đầy oán giận đang chĩa vào mình, trong vô thức rùng mình một cái. Tiểu Khuynh ngồi ở sau thấy Hách Liên Phách Thiên rùng mình, thầm vỗ trán tự hỏi thời tiết hôm nay tệ lắm à? Sao nàng thấy trên người ai hình như cũng mang bệnh hết vậy?
Tiểu Tuyết thu lại cây đàn, cùng lui về phía sau với Tiểu Cẩn, quỳ gỗi hành lễ xong liền lui ra ngoài. Vốn là các nàng đã định là Tiểu Tuyết sẽ đàn, Tiểu Cẩn ở bên hát cho Tiểu Vân múa, nhưng bây giờ Lan Quý phi đã mở lời, các nàng cũng chẳng còn nhiệm vụ gì nữa, theo lẽ là phải rời đi. Trong lúc đi ra khỏi điện Tiểu Cẩn vô cùng là không tự nhiên, vì luôn có một đạo ánh mắt cực kì quái dị vẫn luôn đuổi theo nàng ra đến tận cửa chính điện. Tiểu Cẩn tận lực làm cho bóng lưng của mình thật thẳng, cố gắng làm bản thân thật bình tĩnh, thực ra trong lòng lại đang lớn tiếng oán than: Ngữ vương gia à Ngũ vương gia, ngươi cần gì phải nhìn ta quái dị thế chứ? Thực là đáng sợ a...
Bên trong điện, Tiểu Vân một thân y phục trắng vẫn như cũ đứng tại chỗ. Cung nhân bưng từ trong điện ra một cây đàn, đặt lên bàn trước mặt Lan Quý phi. Trong mắt nàng ta nổi lên một tia kiêu ngạo cùng tự mãn. Nàng dù gì cũng từng là tài nữ, cây đàn bình thường chắc chắn không thể nào xứng với nàng rồi. Tương tư cổ cầm này vốn là vật phẩm tiến cống từ Bách đảo, được tạo ra từ thân cây gỗ mộc ngàn năm, chất đàn trơn bóng dịu mát, trên mặt khắc hoa văn tinh tế vô cùng, vốn là lúc trước Tiên đế có ơn với Bách đảo, quốc chủ Bách đảo liền đem cây cổ cầm mình trân quý nhất ra tặng, mấy chục năm nay cây cổ cầm đều được xem như quốc bảo mà gìn giữ, ngay cả Thái hậu bây giờ cũng mới chỉ được động vào một lần. Vậy mà Hoàng thượng lại đem cây cầm này đến để nàng đàn, này cũng chính là muốn nói, Lan Quý phi ở trong cung được sủng ái đến mức nào, chính là còn vượt qua cả Hoàng hậu. Bá quan văn võ đưa mắt nhìn nhau, trong đầu căn bản đều chỉ có độc một suy nghĩ này.
Tiêu Khuynh Thành lặng lẽ ngồi trong góc, khóe môi câu lên nụ cười nhợt nhạt. Tranh đấu hậu cung, nàng không có hứng thú! Bọn họ muốn chém muốn giết gì thì tùy, chỉ cần đừng kéo nàng vào là được!
Bàn tay ngọc ngà của Lan Quý phi nhẹ nhàng nâng lên đặt trên cổ cầm, so dây vài lượt. Quả nhiên là đàn tốt! Mà ánh mắt của Hoàng hậu cùng Thái hậu đều nhìn chằm chằm đôi tay của nàng ta, Thái hậu tâm cao khí ngạo hừ nhẹ một tiếng, Hoàng hậu gần như vặn đứt cả khăn tay, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két.
Lúc tiếng đàn trong trẻo vang lên, Tiểu Vân nhẹ nhàng buông lỏng tay, trên gương mặt thanh lệ hiện lên nụ cười. Tiếng đàn vô cùng uyển chuyển, như nước chảy mây trôi, trong vắt như nước suối qua nguồn. Mười ngón tay ngọc ngà của Lan Quý phi lướt trên đây đàn, linh động như đang vỗ về chơi đùa, tiếng đàn mềm mại giống như cơn gió nhẹ ngày hè, lại nhẹ nhàng âu yếm như lời thủ thỉ của đôi tình nhân, trong đại điện một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng thưởng thức thủ khúc một thời làm nên tài nữ kinh thành Lan Quý phi.
Ống tay áo bạch sắc nhẹ nhàng vung lên, Tiểu Vân uyển chuyển uốn mình, hai ống tay áo rủ xuống như thác nước mềm mại. Thân mình nàng khẽ động, chậm rãi xoay tròn. Theo tiếng nhạc dìu dặt, động tác của nàng khi mạnh mẽ, lúc lại vô cùng ôn nhu dịu dàng. Tất cả đại điện lại lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Uyển chuyển như hồng hạc, mềm mại tựa rồng bay, thu cúc rực rỡ, hàn mai nở rộ, tùng xuân xanh biếc, lại phảng phất như ánh trăng ẩn mình trong làn mây, phiêu lãng tựa tuyết bay trong gió. Trong nháy mắt thiên địa biến chuyển, thời gian tựa như chỉ thoảng qua, nghìn cánh hoa bay múa, thiếu nữ ở giữa trận mưa hoa, eo nhỏ uyển chuyển linh động, kĩ thuật điêu luyện, tựa như tiên tử hạ phàm. Tóc dài tung bay, mềm nhẹ như mây bay, ánh mắt như nước, môi như ánh đào, hai gò má nổi lên sắc hồng ửng, xinh đẹp thanh lệ, khí chất phiêu diêu như tiên tử kia khiến người ta không khỏi sinh ra sự sợ hãi tôn kính.
Đột nhiên, tiếng đàn có sự biến chuyển. Trước mắt mọi người hiện ra rừng đào, sắc đào trải dài mười dặm hồng sắc, nhưng chỉ trong chớp mắt, thảo nguyên xanh tươi khoáng đạt lại hiện ra, từng đàn ngựa tiếp bước nhau trên đồng cỏ trải rộng vô cùng. Cảnh sắc ấy vừa như là mơ, lại như là thực, nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt, đồng cỏ thảo nguyên không còn, trước mắt lại hiện ra một tầng sắc tím. Muôn vàn những cánh hoa đong đưa theo gió, tử sắc nhuộm lấy cả vùng chân trời xa xa, trong không gian ngập tràn hương hoa ngây ngất.
Tiểu Khuynh ngồi tựa người trên ghế, từ từ tinh tế đánh giá tiếng đàn này. Thật khiến người ta cảm thấy thoải mái, có cảm giác tinh thần thư thả, giống như muốn chìm luôn vào trong tiếng đàn, hòa cùng tiếng đàn ấy, mãi mãi đắm chìm trong mộng ảo huyễn hoặc. Cũng có cảm giác buồn ngủ... Khoan, ngủ?
Hai mắt Tiểu Khuynh bất thần mở to, nàng quét mắt nhìn một vòng đại điện. Tất cả mọi người trên mặt đều là thần sắc thực hưởng thụ, hai mắt lim dim, mơ màng giống như sắp ngủ. Hách Liên hoàng đế hai mắt khép hờ, đám huynh đệ Hách Liên phía dưới biểu tình cũng là không tỉnh táo. Trong đầu Tiểu Khuynh lập tức chuyển động. Thuật thôi miên? Nàng nhìn đến giữa đại điện, hai vai Tiểu Vân trĩu lại, động tác múa càng lúc càng không theo bản năng, càng giống như đang bị người điều khiển hơn. Ánh mắt Tiểu Khuynh tối sầm lại. Hay lắm, giỏi một cái Quý phi, lại dám dùng Thôi miên thuật để điều khiển bạn của nàng. Nhưng rất tiếc, người nàng ta đụng lại chính là bạn của Tiểu Khuynh nàng đây!
Sóng mắt Tiểu Khuynh chuyển động, nàng rút trong ngực ra hắc ngọc sáo, hai mắt nhìn chằm chằm thân ảnh giữa đại điện, sáo đặt bên môi khẽ thổi. Tiếng sáo ban đầu rất nhỏ, từ từ to dần, to dần, cho tới lúc lấn áp cả tiếng đàn, tạo ra hai loại âm thanh đối địch nhau..
Tiếng sáo uốn lượn vang lên, như nước chảy, như gió xuân, đi đến đâu như lan tỏa cảnh xuân sắc đến đó, nước chảy róc rách, bướm lượn mây bay, gió mát phất qua, hương thơm thấm vào tận ruột gan, quả thực khiến người ta si mê. Nhưng đột nhiên, tiếng sáo chợt cao vút lên, giống như ưng bay thẳng cánh, vút lên trời xanh, một mình độc bá bầu trời.
Lan Quý phi vốn còn đang đắc ý, tiếng sáo từ đâu bỗng truyền tới, âm thanh hùng hồn lấn át cả tiếng đàn của nàng, cầm tiêu hợp tấu, tiếng đàn của nàng càng lúc càng bị át đi. Bên trong điện, rốt cuộc cũng đã có người từ trong mộng cảnh tỉnh dậy. Là Hách Liên hoàng đế Hách Liên Minh Thiên, tiếp theo hắn, đám người Hách Liên Phách Thiên cũng hồi tỉnh lại. Hách Liên Phách Thiên cau mày nhìn Tiểu Khuynh ngồi phía sau vẻ mặt băng lãnh đang thổi sáo, cau mày một cái. Tiểu tử này, hắn đang làm gì vậy? Tiểu Khuynh quét mắt một vòng đại điện, thấy phân nửa người ở đây đã tỉnh lại, Đại tướng quân, Hách Liên Phách Thiên và cả Lưu Chấn Phi đều đang nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lại chuyển hướng tới giữa điện. Hai mắt Tiểu Vân vẫn mơ hồ rời rạc, động tác trên tay cũng là vô thức mà múa, hoàn toàn không có tiết tấu, một mảnh sát khí từ nơi đáy mắt từ từ bao trùm lấy đôi đồng tử đen sẫm của nàng. Tiểu Vân vẫn bị Lan Quý phi khống chế.
Lúc này, trên đại điện, vẻ mặt Lan Quý phi cũng là một mảnh âm trầm, nàng liếc Tiểu Khuynh với ánh nhìn độc địa, bàn tay đang lướt trên dây đàn chợt dừng lại, ngay sau đó liền biến đổi. Muốn đấu với ta, xem tiểu tử ngươi có bản lĩnh gì!
Tiếng đàn thoắt đã không còn uyển chuyển thanh thoát, mà cao vút lên tới một tầng âm khác, âm vực bén nhọn kia cắt đứt tiếng sáo của nàng, mang thêm cuồng phong gào thét, trong đại điện giống như một hồi gió lốc quét qua, người người đều bị đánh trúng. Tiểu Khuynh thấy Lan Quý phi trong mắt đã nổi lên không tốt, tiếng sáo của nàng cũng cao vút lên. Sát khí trùng trùng, trong đại điện người người run sợ, sát khí kia tầng tầng lớp lớp lan tỏa, quét qua muôn ngàn bão tố, cuốn phăng tất cả, sự lãnh khốc, vô tình đều phơi bày.
Tiếng đàn, tiếng sáo hòa nhau, tựa như giao long cuốn lấy, bay thẳng lên trời, cuồng long cuốn mình, tiếng gào mãnh liệt vọng khắp cả vùng trời.
Trong sát khí mơ hồ ẩn hiển, ánh mắt Tiểu Vân từ vô thần mà trở nên trong vắt như cũ, nàng hồi thần, bên tai nghe được đàn sáo hợp tấu, âm điệu hùng hồn, mạnh mẽ, mãnh liệt quấn lấy, lại giống như đang cắn nuốt lẫn nhau. Ánh mắt Tiểu Vân dừng trên người Tiểu Khuynh đang thổi sáo. Vừa rồi, trong một khắc nàng liền cảm thấy thân thể mình rời rạc, tinh thần càng lúc càng tan rã, không thể tỉnh táo, trong vô thức không biết bản thân đang làm gì. Bây giờ nhìn lại Tiểu Khuynh, cảm nhận sát khí mãnh liệt từ người nàng ấy tỏa ra, đáy mắt Tiểu Vân thoáng ngờ vực. Vừa rồi, đã có chuyện gì đó xảy ra sao?
Phía trên đài, Lan Quý phi cảm nhận hơi thở tử vong, lãnh khốc trên người Tiểu Khuynh, tiếng đàn bất thần trượt đi, làm hóa giải khống chế trên người Tiểu Vân. Tiếng sáo ngày một mãnh liệt, tiếng đàn lại chẳng còn chút khí thế, từ từ nhỏ lại, ngón tay Lan Quý phi trượt qua dây đàn một cái, màu đỏ tràn ra, tiếng đàn im bặt. Người trong đại điện nhất thời ngây ngốc.
Bên này, Tiểu Khuynh thoáng thấy đã khống chế được Lan Quý phi, đáy lòng âm thầm thở ra. Nàng lại liếc nhìn Tiểu Vân, dùng ánh mắt làm ám hiệu với nàng ấy. Hiểu được ý tứ của Tiểu Khuynh, Tiểu Vân khẽ mỉm cười, động tác trong tay lại tiếp tục, vũ khúc vẫn chưa dừng lại, chỉ khác, lần này, là tiếng sáo, mà không phải tiếng đàn.
Từ trong tay Tiểu Vân phóng ra hai dải lụa trắng, nàng phất tay, bốn nữ tử mặc áo lụa trắng từ bên ngoài đi vào, cước bộ nhẹ nhàng như bay, trên vai nâng một tấm lụa trắng lớn. Tiểu Vân cười khẽ một tiếng, thân mình như tiên tử nhẹ nhàng bay lên, mà cùng lúc, bốn nữ tử cũng phất tay, tấm lụa kia bay tới, thân mình Tiểu Vân hạ xuống, đầu mũi chân xoay tròn trên tấm lụa cho tới khi chạm đất. Hai dải lụa trắng trong tay nàng tung bay, từ lúc nào đã chạm tới hai nghiên mực lớn đặt ở góc đại điện.
Thần tình Tiểu Vân tươi cười, Tiểu Khuynh nhìn nàng, tiếng sáo chợt cao vút lên, xuyên thẳng chín tầng mây. Cùng lúc, hai dải lụa trắng bay lên, đầu mũi chân Tiểu Vân điểm khẽ, trên tấm lụa trắng nở rộ từng đóa mặc liên. Lụa trắng tung bay, thân ảnh của nàng uyển chuyển xoay tròn, bước chân nàng đi tới đâu, nơi đó hoa sen nở rộ, ánh lên sắc đen mê hoặc. Hành lang dài hiện ra trước mắt, bên cạnh hồ nước trong vắt, thân ảnh nữ tử ngồi trên đình ngọc, soi dưới ánh nước lung linh. Trăng sáng giữa trời đêm, cánh hoa phiêu lãng trong gió, tóc đen bay bay hòa với từng cánh hoa, phác lên dung nhan nữ tử thanh lệ vô song, khuynh quốc khuynh thành.
Bước chân Tiểu Vân chậm lại, từ từ xoay tròn, bốn nữ tử nhẹ nhàng cước bộ, tiến đến nâng lên tấm lụa trắng, tay ngọc khẽ phất, tấm lụa liền bay lên, cuốn lấy sợi thiên tàm ti kín đáo giăng trên cao, lụa trắng rủ xuống, một bức tranh “ Mặc Liên dưới trăng” phô bày trước mắt mỗi người. Mà thân ảnh Tiểu Vân cũng dừng lại, lụa trắng mười tấc, nàng nhẹ nhàng quỳ một gối xuống. Tiếng sáo đã ngừng. Một điệu vũ, khuynh đảo lòng người, trong đại điện một mảnh lặng im đến đáng sợ, một tiếng hít thở cũng không thấy...
“Tiểu nữ Lãnh Y Vân tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Thái hậu nương nương!”
Bên trong đại điện, Tiểu Vân một thân y phục trắng như tuyết, trên đầu cài một đóa mẫu đơn đỏ rực, nhẹ nhàng khom người hành lễ. Vì nàng là tài nữ có thân phận tôn quý nên trước mặt Hoàng đế không cần phải quỳ gối. Đây là một đặc ân khiến không biết bao người mơ ước có được.
Bên cạnh Tiểu Tuyết mặc tử y nhạt màu, trong tay ôm một cây thất huyền cầm, cùng Tiểu Cẩn ở bên kia quỳ gối hướng Hoàng đế ba quỳ chín lạy theo đúng lễ nghi.
Sắc mặt Hoàng hậu đều là một mảnh tươi cười như đóa hoa, mà bên kia Lan Quý phi lại không có được như vậy. Nàng dùng một loại ánh mắt đánh giá dò xét từ trên xuống dưới Tiểu Vân, ánh mắt thoáng qua tia ác liệt khiến nàng không được tự nhiên.
“Y Vân tài hèn sức mọn, nhân ngày đại lễ xin diễn một khúc vũ dâng lên bệ hạ và các vị nương nương, mong bệ hạ và nương nương không chê cười!”
Hách Liên Minh Thiên nhìn nàng hồi lâu rồi phất tay, nhàn nhạt thanh âm nói:
“Bắt đầu đi!”
Thanh âm Tiểu Vân ôn nhu đáp dạ, vốn Tiểu Tuyết đang định đi đến một bên đàn đặt cầm xuống, bỗng nhiên từ trên cao, thanh âm mềm mỏng Lan Quý phi truyền tới:
“Khởi bẩm Hoàng thượng, nhạc bình thường e là quá phàm tục, chi bằng để thần thiếp đàn cho Y Vân tài nữ, không biết ý Hoàng thượng thế nào?”
Hách Liên Minh Thiên không nhìn Lan Quý phi, hắn im lặng một lúc, còn chưa mở lời thì bên kia Thái hậu đã lên tiếng:
“Ai gia thấy như vậy cũng tốt, Hoàng thượng, chi bằng để Quý phi đàn thôi!”
Thái hậu đã mở lời như vậy, Hách Liên Minh Thiên cũng không có ý từ chối, liền hạ giọng nói:
“Đi lấy Tương tư cổ cầm đến đây!”
Khuôn mặt Lan Quý phi hiện ra vẻ vui mừng, nàng đưa ánh mắt thách thức nhìn Hoàng hậu, không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý. Giờ phút này hai nữ nhân đứng đầu hậu cung đang giương cung bạt kiếm, người nhìn thấy đều tự ngầm hiểu, cũng không có ai lên tiếng. Thái hậu ở một bên lại không có vẻ mặt vui vẻ như vậy, nàng đang tích oán đầy một bụng. Hừ hừ, một đám nhi tử thực có hiếu, trước Tam hoàng nhi đem ngọc sáo trao cho một cái tiểu tướng quân nàng đã không nói thì thôi, bây giờ Đại hoàng nhi lại dám đem quốc cầm đến cho phi tử hắn dùng, oán a oán! Tức chết ai gia!
Trong lòng Thái hậu giận muốn phát hỏa, lỗ mũi cũng hừ ra khí nóng.
Hách Liên Minh Thiên và Hách Liên Phách Thiên trên người đều cùng cảm nhận được một đạo ánh mắt tràn đầy oán giận đang chĩa vào mình, trong vô thức rùng mình một cái. Tiểu Khuynh ngồi ở sau thấy Hách Liên Phách Thiên rùng mình, thầm vỗ trán tự hỏi thời tiết hôm nay tệ lắm à? Sao nàng thấy trên người ai hình như cũng mang bệnh hết vậy?
Tiểu Tuyết thu lại cây đàn, cùng lui về phía sau với Tiểu Cẩn, quỳ gỗi hành lễ xong liền lui ra ngoài. Vốn là các nàng đã định là Tiểu Tuyết sẽ đàn, Tiểu Cẩn ở bên hát cho Tiểu Vân múa, nhưng bây giờ Lan Quý phi đã mở lời, các nàng cũng chẳng còn nhiệm vụ gì nữa, theo lẽ là phải rời đi. Trong lúc đi ra khỏi điện Tiểu Cẩn vô cùng là không tự nhiên, vì luôn có một đạo ánh mắt cực kì quái dị vẫn luôn đuổi theo nàng ra đến tận cửa chính điện. Tiểu Cẩn tận lực làm cho bóng lưng của mình thật thẳng, cố gắng làm bản thân thật bình tĩnh, thực ra trong lòng lại đang lớn tiếng oán than: Ngữ vương gia à Ngũ vương gia, ngươi cần gì phải nhìn ta quái dị thế chứ? Thực là đáng sợ a...
Bên trong điện, Tiểu Vân một thân y phục trắng vẫn như cũ đứng tại chỗ. Cung nhân bưng từ trong điện ra một cây đàn, đặt lên bàn trước mặt Lan Quý phi. Trong mắt nàng ta nổi lên một tia kiêu ngạo cùng tự mãn. Nàng dù gì cũng từng là tài nữ, cây đàn bình thường chắc chắn không thể nào xứng với nàng rồi. Tương tư cổ cầm này vốn là vật phẩm tiến cống từ Bách đảo, được tạo ra từ thân cây gỗ mộc ngàn năm, chất đàn trơn bóng dịu mát, trên mặt khắc hoa văn tinh tế vô cùng, vốn là lúc trước Tiên đế có ơn với Bách đảo, quốc chủ Bách đảo liền đem cây cổ cầm mình trân quý nhất ra tặng, mấy chục năm nay cây cổ cầm đều được xem như quốc bảo mà gìn giữ, ngay cả Thái hậu bây giờ cũng mới chỉ được động vào một lần. Vậy mà Hoàng thượng lại đem cây cầm này đến để nàng đàn, này cũng chính là muốn nói, Lan Quý phi ở trong cung được sủng ái đến mức nào, chính là còn vượt qua cả Hoàng hậu. Bá quan văn võ đưa mắt nhìn nhau, trong đầu căn bản đều chỉ có độc một suy nghĩ này.
Tiêu Khuynh Thành lặng lẽ ngồi trong góc, khóe môi câu lên nụ cười nhợt nhạt. Tranh đấu hậu cung, nàng không có hứng thú! Bọn họ muốn chém muốn giết gì thì tùy, chỉ cần đừng kéo nàng vào là được!
Bàn tay ngọc ngà của Lan Quý phi nhẹ nhàng nâng lên đặt trên cổ cầm, so dây vài lượt. Quả nhiên là đàn tốt! Mà ánh mắt của Hoàng hậu cùng Thái hậu đều nhìn chằm chằm đôi tay của nàng ta, Thái hậu tâm cao khí ngạo hừ nhẹ một tiếng, Hoàng hậu gần như vặn đứt cả khăn tay, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két.
Lúc tiếng đàn trong trẻo vang lên, Tiểu Vân nhẹ nhàng buông lỏng tay, trên gương mặt thanh lệ hiện lên nụ cười. Tiếng đàn vô cùng uyển chuyển, như nước chảy mây trôi, trong vắt như nước suối qua nguồn. Mười ngón tay ngọc ngà của Lan Quý phi lướt trên đây đàn, linh động như đang vỗ về chơi đùa, tiếng đàn mềm mại giống như cơn gió nhẹ ngày hè, lại nhẹ nhàng âu yếm như lời thủ thỉ của đôi tình nhân, trong đại điện một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người đều im lặng thưởng thức thủ khúc một thời làm nên tài nữ kinh thành Lan Quý phi.
Ống tay áo bạch sắc nhẹ nhàng vung lên, Tiểu Vân uyển chuyển uốn mình, hai ống tay áo rủ xuống như thác nước mềm mại. Thân mình nàng khẽ động, chậm rãi xoay tròn. Theo tiếng nhạc dìu dặt, động tác của nàng khi mạnh mẽ, lúc lại vô cùng ôn nhu dịu dàng. Tất cả đại điện lại lâm vào một mảnh yên tĩnh.
Uyển chuyển như hồng hạc, mềm mại tựa rồng bay, thu cúc rực rỡ, hàn mai nở rộ, tùng xuân xanh biếc, lại phảng phất như ánh trăng ẩn mình trong làn mây, phiêu lãng tựa tuyết bay trong gió. Trong nháy mắt thiên địa biến chuyển, thời gian tựa như chỉ thoảng qua, nghìn cánh hoa bay múa, thiếu nữ ở giữa trận mưa hoa, eo nhỏ uyển chuyển linh động, kĩ thuật điêu luyện, tựa như tiên tử hạ phàm. Tóc dài tung bay, mềm nhẹ như mây bay, ánh mắt như nước, môi như ánh đào, hai gò má nổi lên sắc hồng ửng, xinh đẹp thanh lệ, khí chất phiêu diêu như tiên tử kia khiến người ta không khỏi sinh ra sự sợ hãi tôn kính.
Đột nhiên, tiếng đàn có sự biến chuyển. Trước mắt mọi người hiện ra rừng đào, sắc đào trải dài mười dặm hồng sắc, nhưng chỉ trong chớp mắt, thảo nguyên xanh tươi khoáng đạt lại hiện ra, từng đàn ngựa tiếp bước nhau trên đồng cỏ trải rộng vô cùng. Cảnh sắc ấy vừa như là mơ, lại như là thực, nhưng cũng chỉ trong một cái chớp mắt, đồng cỏ thảo nguyên không còn, trước mắt lại hiện ra một tầng sắc tím. Muôn vàn những cánh hoa đong đưa theo gió, tử sắc nhuộm lấy cả vùng chân trời xa xa, trong không gian ngập tràn hương hoa ngây ngất.
Tiểu Khuynh ngồi tựa người trên ghế, từ từ tinh tế đánh giá tiếng đàn này. Thật khiến người ta cảm thấy thoải mái, có cảm giác tinh thần thư thả, giống như muốn chìm luôn vào trong tiếng đàn, hòa cùng tiếng đàn ấy, mãi mãi đắm chìm trong mộng ảo huyễn hoặc. Cũng có cảm giác buồn ngủ... Khoan, ngủ?
Hai mắt Tiểu Khuynh bất thần mở to, nàng quét mắt nhìn một vòng đại điện. Tất cả mọi người trên mặt đều là thần sắc thực hưởng thụ, hai mắt lim dim, mơ màng giống như sắp ngủ. Hách Liên hoàng đế hai mắt khép hờ, đám huynh đệ Hách Liên phía dưới biểu tình cũng là không tỉnh táo. Trong đầu Tiểu Khuynh lập tức chuyển động. Thuật thôi miên? Nàng nhìn đến giữa đại điện, hai vai Tiểu Vân trĩu lại, động tác múa càng lúc càng không theo bản năng, càng giống như đang bị người điều khiển hơn. Ánh mắt Tiểu Khuynh tối sầm lại. Hay lắm, giỏi một cái Quý phi, lại dám dùng Thôi miên thuật để điều khiển bạn của nàng. Nhưng rất tiếc, người nàng ta đụng lại chính là bạn của Tiểu Khuynh nàng đây!
Sóng mắt Tiểu Khuynh chuyển động, nàng rút trong ngực ra hắc ngọc sáo, hai mắt nhìn chằm chằm thân ảnh giữa đại điện, sáo đặt bên môi khẽ thổi. Tiếng sáo ban đầu rất nhỏ, từ từ to dần, to dần, cho tới lúc lấn áp cả tiếng đàn, tạo ra hai loại âm thanh đối địch nhau..
Tiếng sáo uốn lượn vang lên, như nước chảy, như gió xuân, đi đến đâu như lan tỏa cảnh xuân sắc đến đó, nước chảy róc rách, bướm lượn mây bay, gió mát phất qua, hương thơm thấm vào tận ruột gan, quả thực khiến người ta si mê. Nhưng đột nhiên, tiếng sáo chợt cao vút lên, giống như ưng bay thẳng cánh, vút lên trời xanh, một mình độc bá bầu trời.
Lan Quý phi vốn còn đang đắc ý, tiếng sáo từ đâu bỗng truyền tới, âm thanh hùng hồn lấn át cả tiếng đàn của nàng, cầm tiêu hợp tấu, tiếng đàn của nàng càng lúc càng bị át đi. Bên trong điện, rốt cuộc cũng đã có người từ trong mộng cảnh tỉnh dậy. Là Hách Liên hoàng đế Hách Liên Minh Thiên, tiếp theo hắn, đám người Hách Liên Phách Thiên cũng hồi tỉnh lại. Hách Liên Phách Thiên cau mày nhìn Tiểu Khuynh ngồi phía sau vẻ mặt băng lãnh đang thổi sáo, cau mày một cái. Tiểu tử này, hắn đang làm gì vậy? Tiểu Khuynh quét mắt một vòng đại điện, thấy phân nửa người ở đây đã tỉnh lại, Đại tướng quân, Hách Liên Phách Thiên và cả Lưu Chấn Phi đều đang nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lại chuyển hướng tới giữa điện. Hai mắt Tiểu Vân vẫn mơ hồ rời rạc, động tác trên tay cũng là vô thức mà múa, hoàn toàn không có tiết tấu, một mảnh sát khí từ nơi đáy mắt từ từ bao trùm lấy đôi đồng tử đen sẫm của nàng. Tiểu Vân vẫn bị Lan Quý phi khống chế.
Lúc này, trên đại điện, vẻ mặt Lan Quý phi cũng là một mảnh âm trầm, nàng liếc Tiểu Khuynh với ánh nhìn độc địa, bàn tay đang lướt trên dây đàn chợt dừng lại, ngay sau đó liền biến đổi. Muốn đấu với ta, xem tiểu tử ngươi có bản lĩnh gì!
Tiếng đàn thoắt đã không còn uyển chuyển thanh thoát, mà cao vút lên tới một tầng âm khác, âm vực bén nhọn kia cắt đứt tiếng sáo của nàng, mang thêm cuồng phong gào thét, trong đại điện giống như một hồi gió lốc quét qua, người người đều bị đánh trúng. Tiểu Khuynh thấy Lan Quý phi trong mắt đã nổi lên không tốt, tiếng sáo của nàng cũng cao vút lên. Sát khí trùng trùng, trong đại điện người người run sợ, sát khí kia tầng tầng lớp lớp lan tỏa, quét qua muôn ngàn bão tố, cuốn phăng tất cả, sự lãnh khốc, vô tình đều phơi bày.
Tiếng đàn, tiếng sáo hòa nhau, tựa như giao long cuốn lấy, bay thẳng lên trời, cuồng long cuốn mình, tiếng gào mãnh liệt vọng khắp cả vùng trời.
Trong sát khí mơ hồ ẩn hiển, ánh mắt Tiểu Vân từ vô thần mà trở nên trong vắt như cũ, nàng hồi thần, bên tai nghe được đàn sáo hợp tấu, âm điệu hùng hồn, mạnh mẽ, mãnh liệt quấn lấy, lại giống như đang cắn nuốt lẫn nhau. Ánh mắt Tiểu Vân dừng trên người Tiểu Khuynh đang thổi sáo. Vừa rồi, trong một khắc nàng liền cảm thấy thân thể mình rời rạc, tinh thần càng lúc càng tan rã, không thể tỉnh táo, trong vô thức không biết bản thân đang làm gì. Bây giờ nhìn lại Tiểu Khuynh, cảm nhận sát khí mãnh liệt từ người nàng ấy tỏa ra, đáy mắt Tiểu Vân thoáng ngờ vực. Vừa rồi, đã có chuyện gì đó xảy ra sao?
Phía trên đài, Lan Quý phi cảm nhận hơi thở tử vong, lãnh khốc trên người Tiểu Khuynh, tiếng đàn bất thần trượt đi, làm hóa giải khống chế trên người Tiểu Vân. Tiếng sáo ngày một mãnh liệt, tiếng đàn lại chẳng còn chút khí thế, từ từ nhỏ lại, ngón tay Lan Quý phi trượt qua dây đàn một cái, màu đỏ tràn ra, tiếng đàn im bặt. Người trong đại điện nhất thời ngây ngốc.
Bên này, Tiểu Khuynh thoáng thấy đã khống chế được Lan Quý phi, đáy lòng âm thầm thở ra. Nàng lại liếc nhìn Tiểu Vân, dùng ánh mắt làm ám hiệu với nàng ấy. Hiểu được ý tứ của Tiểu Khuynh, Tiểu Vân khẽ mỉm cười, động tác trong tay lại tiếp tục, vũ khúc vẫn chưa dừng lại, chỉ khác, lần này, là tiếng sáo, mà không phải tiếng đàn.
Từ trong tay Tiểu Vân phóng ra hai dải lụa trắng, nàng phất tay, bốn nữ tử mặc áo lụa trắng từ bên ngoài đi vào, cước bộ nhẹ nhàng như bay, trên vai nâng một tấm lụa trắng lớn. Tiểu Vân cười khẽ một tiếng, thân mình như tiên tử nhẹ nhàng bay lên, mà cùng lúc, bốn nữ tử cũng phất tay, tấm lụa kia bay tới, thân mình Tiểu Vân hạ xuống, đầu mũi chân xoay tròn trên tấm lụa cho tới khi chạm đất. Hai dải lụa trắng trong tay nàng tung bay, từ lúc nào đã chạm tới hai nghiên mực lớn đặt ở góc đại điện.
Thần tình Tiểu Vân tươi cười, Tiểu Khuynh nhìn nàng, tiếng sáo chợt cao vút lên, xuyên thẳng chín tầng mây. Cùng lúc, hai dải lụa trắng bay lên, đầu mũi chân Tiểu Vân điểm khẽ, trên tấm lụa trắng nở rộ từng đóa mặc liên. Lụa trắng tung bay, thân ảnh của nàng uyển chuyển xoay tròn, bước chân nàng đi tới đâu, nơi đó hoa sen nở rộ, ánh lên sắc đen mê hoặc. Hành lang dài hiện ra trước mắt, bên cạnh hồ nước trong vắt, thân ảnh nữ tử ngồi trên đình ngọc, soi dưới ánh nước lung linh. Trăng sáng giữa trời đêm, cánh hoa phiêu lãng trong gió, tóc đen bay bay hòa với từng cánh hoa, phác lên dung nhan nữ tử thanh lệ vô song, khuynh quốc khuynh thành.
Bước chân Tiểu Vân chậm lại, từ từ xoay tròn, bốn nữ tử nhẹ nhàng cước bộ, tiến đến nâng lên tấm lụa trắng, tay ngọc khẽ phất, tấm lụa liền bay lên, cuốn lấy sợi thiên tàm ti kín đáo giăng trên cao, lụa trắng rủ xuống, một bức tranh “ Mặc Liên dưới trăng” phô bày trước mắt mỗi người. Mà thân ảnh Tiểu Vân cũng dừng lại, lụa trắng mười tấc, nàng nhẹ nhàng quỳ một gối xuống. Tiếng sáo đã ngừng. Một điệu vũ, khuynh đảo lòng người, trong đại điện một mảnh lặng im đến đáng sợ, một tiếng hít thở cũng không thấy...
/108
|